CÔ NHÓC SÁT THỦ, YÊU ANH NHÉ?


Reng.....reng...reng....reng.......
- Chết tiệt!
Tôi quăng luôn cái đồng hồ báo thức thứ 23 vào tường, mẹ tôi sợ tôi dậy trễ không đến xem các cửa hàng được nên đã mua đồng hồ báo thức cho tôi. Mà tôi thì đi về tùy hứng nên cứ đang say giấc nồng thì cứ một cái đồng hồ ra đi, may mà đôi lúc tôi có kiềm chế với lại mẹ tôi mua đồ hiệu nên tránh được mất mác.
Trên người tôi vẫn bộ váy buổi tối, kiểu tóc có phần " phá cách" hơn, tôi trùm kín người. Mệt vậy chắc chiều hẵn đến xem cửa hàng, với lại có cần thiết kế gì nữa đâu.
Yên tâm , vui vẻ mà ngủ còn đỡ hơn chui đầu ra ngoài để bọn đàn ông dở hơi bám lấy.
Tôi không ghét bỏ Hanry, anh ấy tốt lại rất thân thiện, đó là lúc đầu. Hai năm nay mới ác liệt, chiến tích lẫy lừng luôn: 7h sáng hoa + điểm tâm, 11h trưa gọi điện + đón +ăn trưa, 5h chiều hoa + cà phê, 8h tối quà tình nhân + nhắn tin, gọi điện chúc tụng tán gẫu......
Tôi nhớ xơ qua thì đó là lịch trình.
Ghê gớm là lúc tùy hừng này nọ, bày trò thấy mệt luôn.
Ờ, Hanry thì vậy mấy thằng cha kia nữa là tổ hợp luôn.......
Bởi vậy, có tiệc thì danh thiếp không có dư cho mấy anh đâu a! Vậy mà cứ giở trò nhờ mấy cô gái giả hâm mộ xin xỏ tứ tung......
- Mamy, mamy....
Hai đứa nhỏ đập đùng đùng ngoài cửa, tôi điên lên than lớn " Mẹ mệt lắm, hai đứa đi mà tim ông bà nội".
...............Im.......lặng.................
Haizzz~
Thế nào cũng lại giận cho xem, ấy mà 3t chứ chơi, bám lấy mẹ như sam. Thua.....!
Tôi nghe tiếng của phòng bị mở khóa,mẹ tôi thật lợi hại, tôi đổi trăm ổ khóa nghìn thiết bị vạn vật dụng chống xâm nhập ấy mà cứ bị bà phá như cơm bữa.
Tôi chẳng nghe tiếng nói phát ra thì biết ai rồi, chị ấy giờ hay rồi tạo phản đấy. Từ ngày về ở với ba mẹ tôi được đối tốt quá đâm ra cấu kết với nữ chủ nhân kia a!
- Ý Nguyệt.....em ngàn vạn lần xin chị buông tha.....em đây không ngủ thêm vài ba tiếng nữa sẽ chết đấy!
-..........................................
- Em không nhìn cũng biết chị ghi gì, em đây chỉ mong còn nằm trong chiếc chăn này thì còn sống thêm 10 năm nữa. Vạn nhất chị cũng biết, bộ sưu tập đó em vất vả khổ cực thế nào mới tạo ra thành phẩm như vậy mà......xin chị mà ra ngoài cho em yên...........
- 10h rồi.....
Ách, tiếng đàn ông a! Hôm nay đích thân lão đại viếng thăm luôn, chết tiệt!
- Hi hi......ba....ba xem có phải tiểu nữ của ba quá mệt rồi không? Một bữa thôi .....Tiểu Mạc con đây hôm nay khá rỗi không dậy được không?
Tôi không dám chui ra khỏi chăn, mắt vẫn nhắm, miệng lảm nhảm. Mẹ thì la hét xối xả, Ý Nguyệt làm phiền chết đi, còn nhìn mặt ba thì thôi.....chắc sông không qua thế kỉ XXI rồi.
Lão đại tha cho tiểu nữ đi, con gái đây không phải thư kí giá đốc, không phải bác sĩ , càng không có gì để làm......vậy mà cứ 8h sáng phải dậy làm quái gì.
Họ có biết 5h tôi vẫn chạy bộ tập luyện như thường đâu. Tôi quay về phòng mới say giấc tiếp a.....đừng cười......tôi đây tập luyện quen rồi nhưng buồn ngủ thì vẫn phải ngủ chứ.....
Bỗng một bàn tay lớn nhấc đầu tôi lên đặt lên chiếc đùi rắn chắc của ai đó, tôi cười cười vùi người trong chăn yên tâm ngủ tiếp......
Bàn tay ba tôi vẫn vỗ nhẹ lên lớp chăn bao lấy tôi, tôi vung chăn ra lăn khỏi đùi ba. Tôi mơ màng cảm nhận bàn tay vuốt ve má tôi, vén tóc cho tôi...........haizz~
- Có phải mẹ lại giận ba không? Con nói nhé sau này ba nên tránh xa mấy em chiến mã đi........thay vào đó ở cạnh mẹ nhiều hơn ý.
-...................................
Ba không trả lời tôi cũng không rảnh mà nói, tôi nằm đó không phải ngủ, nhưng cũng chẳng tỉnh táo gì.......
- Ba này! Con được mời biểu diễn trong show thời trang nội y của Pháp .....con định
- Không được!
- Ba này...con chưa nói hết mà......mà..........áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Quái gì thế này, Hàn....Hàn Nhuận.....anh ta ở đây ở đây từ nãy giờ......mà mình.
Tôi cố lấy lại tỉnh táo, đập đập trán, dụi dụi mắt......tôi vung chăn ngồi dậy........định đâp đầu vào tường thì tay anh chặn lấy trán tôi......
Không mơ a.....
Là anh.....anh đến rồi......

- A! Nhuận ca em nhớ anh chết mất!
Tôi nhào tới ôm lấy cổ anh, cảm giác này đã trở lại.....tôi sẽ không phải cô đơn nữa rồi....
Khoan đã! Điên mất rồi.....Tôi giật mình buông anh ra, cái tên này nguy hiểm lắm đấy. Mò đến tìm thì chắc không tốt lành gì đâu nhỉ. Tôi chuyển cảm xúc còn nhanh hơn chuyển mẫu thiết kế này sang một mẫu khác....
- Anh cút ra khỏi đây cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh.
-..............................
- Ngồi thừ ra đó làm quái gì? Cút
- Em bảo anh đến giờ lại ngang nhiên đuổi đi, thật phí công.
- Tôi còn chưa điên đến nổi đó đâu ! Anh nghe ai nói thế? Điên mất rồi.
- Thật?
- Anh nhìn tôi giỡn vói thật cái nào giống hơn.Hừ, anh làm ơn biến dùm phát, tôi đây không tiếp khách buổi sáng, nhất là anh đấy.
"Ai nói hắn tệ....có đồ kiến trúc sư như anh mới chẳng ra sao. Người ta đẹp trai, dịu dàng, tốt bụng lắm a!......... "
".......................Ông xã em đây một việc nho nhỏ thôi là đè bẹp anh luôn a!"
"Anh đấy, ông xã em hơn anh 88.8%, đẹp trai, phong độ....................Em sẽ gọi ông xã em nhà trực 24/24 trong 365 ngày anh cứ mà gửi hoa tới đi, xem thì lần này anh khổ rồi."
"Nhớ ông xã chết được, tên Hàn Nhuận chết bầm trốn đâu không biết......................."
Cái gì thế này, anh ta sao...sao có thể.
Tối qua mình nói chuyện với Simon có thấy bóng ai đâu?
- Này đưa co em!
- Gì thế, điện thoại của anh cơ mà.
- Đưa cho em nghe không? Làm....làm sao anh có được đoạn thoại đó?
- Thì anh là người nói với em mà!
- Cái cái....cái gì? Em nói vói anh khi nào? Anh đặt máy nghe lén ? Giỏi lắm.
- Xem lại cuộc gọi đó đi!
- Hừ, xem thì xem. Em đây là không.....không....
Tối qua buồn ngủ đến điên rồi, mới vừa nghe tiếng liền phán ngay Simon, còn không buồn mà nhìn số điện thoại luôn.
Lão nương thãm rồi, lần này có trốn đến Ấn Độ cũng chẳng dám ló mặt ra.
Tôi ngồi thừ ra đó rất lâu, chẳng dám mở miệng. Này thì quê chết mất! Ông trời ơi!
- Gì thế? Sao im rồi, không phải mạnh miệng lắm sao?
-..........................
Ngươi cứ ở đó mà cười nhạo ta đi tên ôn dịch. Ta đây sẽ đạp người ra khỏi cửa, lão nương chỉ vô tình thôi a.....bất cẩn thôi.
Tôi chẳng dám nhìn mặt anh luôn, thêm việc lúc nãy nào tới ôm chặt lấy anh còn nói ba chữ " em nhớ anh" tôi đây mới là người bị sao quả tạ chiếu đây.
Mà này, sao ba mình cho tên họ Hàn này vào nhà thế, phải cản chứ? Không đúng a!
Tôi bật dậy chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt thay đồ cấp tốc, lúc quay ra anh ta vẫn ngồ ở mép giường. Tôi mặc kệ vò vò đầu tóc rồi chạy bắn xuống dưới nhà.
Cái quái gì thế? Thế giới loạn lên cả rồi.
Ba mẹ tôi đang ngồi cùng ba mẹ Hàn Nhuận, mọi người cười nói vui vẻ, hai đứa tiểu yêu kia vui vẻ nói nhiều còn hơn mọi ngày ba phần ấy chứ.
Thấy tôi xuống họ vẫy tay bảo tôi đến ngồi cùng, ai cũng vui vẻ hết chỉ riêng mình tôi mặt như bị thiên lôi hạ một búa, đen lắm a!
- Mọi người làm gì thế?
- Mamy, ông bà nội với dady dọn đến ở rồi này.
Ầm!

Tiếng nói Tiểu Lâm ngày thường làm tôi rất thích sau hôm nay nói năn khó nghe vậy chứ?
Tôi đơ cả người, tin động trời.
Cả buổi sáng nhà tôi như nào loạn lên. Ngày thường giúp việc làm từ 8h đến 5h chiều là được về nghĩ, hôm nay họ không nhàn nhã như mọi ngày, người chạy tới người đi lui.
Biệt thự tu không hoành tráng như tòa lâu đài nhưng diện tích khá lớn, vào cửa chính sẽ là sảnh lớn. Có hai cầu thang ở hai bên, vì thế biệt thự được chia làm hai khu riêng, nơi giao nhau ở hai khu chính là một sảnh khác đó chính là phòng khách.
Tôi ngồi ở phòng khách câm như hến, uống hết một tách trà mà lòng vẫn nóng như lửa. Thì ra Hàn Nhuận mới thu được chiến mã hiếm liền đem dâng đến ba tôi, ha ha Lâm lão đại này bị mua chuộc còn dễ hơn dỗ hai tiểu quỷ.
Chính vì mấy "pha ngoạn mục"sáng nay nên tôi có dám lên tiếng nữa đâu. Nhà họ Hàn ỏ khu bên phải, phòng họ đối diện phòng ba mẹ tôi, tôi ở phòng cuối dãy.
Nhiều lúc tôi không biết có phải mình sinh ra hai tiểu yêu không? Cư nhiên giơ tay phát biểu " Sao Dady không ở cùng Mamy?"
Đấy, thế là có sự sắp xếp mới, Hàn Nhuận đây mang hết cả đồ vào phòng tôi. Ha ha vui thật đất, còn việc gì vui hơn nữa không?
- Khoan!
-...........................
- Để tôi xếp đồ cho anh, nhở may anh lại làm tủ đồ của tôi loạn như cái nhà này thì tôi có nước đập đầu tự tử .
- Ừ.
Trong phòng tôi ngoài chiếc tủ được thiết kế siêu to ra thì là cái bàn làm việc siêu rộng. Tủ rất lớn phía trên là một giàn treo dài, ở dưới chia các ô lớn nhỏ và cả ngăn kéo.
Tôi xếp xong thì quay ra nhìn phòng mình một chút, tôi nghĩ hồi lâu mới nói với anh một loạt qui định do tôi khùng điên nêu ra.
1. Không được nằm lấn sang bên phần giường tôi
2. Không vào phòng sau 8h vì giờ đó tôi vào phòng sẽ không trở ra cho đến sáng hôm sau.
3. Không được tỏ ra các cử chỉ thân mật.
4. Không được đến những nơi tôi làm việc để đưa đón hay hẹn đi ăn
5. Trước mặt bọn trẻ chỉ không tranh cải nhưng không có quyền xưng hô thân mật và những hành động đi kèm.
Tạm thời tôi chỉ mới nghỉ ra như vậy thôi, nhu vậy đủ bảo toàn mạng sống rồi.
- Nếu anh không làm theo thì sao?
- Thì tôi cho anh nếm mùi lợi hại.
- Là gì?
- Điên sao mà nói cho anh biết. Hừ!
- Đi đâu vậy?
- Đến nơi không gặp phải anh.
Tôi lấy đồ vào phòng thay, vừa thay mà miệng vừa rũ thâm. Tôi mặc chiêc váy ôm màu xanh đậm, tôi lấy ra đôi giày cao gót rồi lấy túi xách và chìa khóa ra khỏi ngôi gia này.
Vừa rời cửa chưa được 2m tôi liền thấy 2 tin nhắn mang tính hâm dọa cực cao.
" Em lại trốn về? Chị đây rất giận em nha!"
" Tiểu nha đầu dám không trả lời.Bà chị đây sẽ có mặt trong nhà ngươi 30p nữa, ngươi đừng vội ăn sáng hay ăn trưa, hôm nay chị đây sẽ mời em một bữa ăn thật ngon"
Mồ hôi chảy xuống trán, tin nhắn được gửi vào lúc Hàn Nhuận đến là 10h, bây giờ 10h 29. Tôi nuốt nổi sợ hãi một cách khó khăn, 1p sợ rằng chưa kịp lên xe đã đụng phải chị ấy rồi, làm sao làm sao đây?
Trơi ơi, hôm nay ngày xui tháng hạn gì thế?
Vốn biết trước sẽ gặp hậu quả này nhưng sao sợ đến đơ người luôn ý. Một "bữa", một bữa này là từ giờ này đến tối a?!
Hôm trước mới 3 tiếng mình đã vào bệnh viện 2 ngày, giờ thì cấp cứu cũng chẳng kịp nữa rồi.
Tôi quay trở lại phòng đóng cửa một phát, Hàn Nhuận rất ngạc nhiên nhìn tôi chẳng hiểu sự tình. Tôi liền quăng túi xách và chìa khóa xe lên bàn. Giày cũng không thèm cởi ra mà ngã nhào ra giường lấy chăn trùm kín người chỉ để lộ hai chiếc giày ánh kim ra ngoài.

- Em sao thế? Sao còn chưa đi? Vẫn còn buồn ngủ à?
- Anh khó cửa phòng nhanh đi em sắp chết rồi.
- Sao thế? Anh xem nào, đau ở đâu, bị gì, sốt, cảm hay đau bụng?
- Điên!
Anh ngồi xuống lật chăn xem xét tôi một lúc liền bị tôi cú cho một cái vào đầu. Ngốc tử. Tôi đây sắp chết nhìn bộ dạng anh lo lắng hỏi từa lưa mà không nhịn được cười.
Tôi liền nắm lấy cổ áo khoác thể thao của anh kéo anh đối diện mặt mình phun ra một câu siêu ngu ngốc " Anh có thương tiểu sư muội như em không?"
Mặt anh liền trầm xuống, tôi đây tức giận hét một tiếng " Anh thương Tina phải không? Được rồi để em chết đi là được a!"
Anh quýnh quáng " Nào có, anh thương em không hết đấy. Em mà chết anh cưới ai". Tôi cười xong đập vào vai anh một phát nói ngay.
- Tốt! Thế anh giúp sư muội em đây một việc được không?
Tôi đan hai tay vào nhau ngồi dậy chớp chớp hai mắt cầu khẩn anh, anh có vẻ hoài nghi nhưng cũng nói ra " Được, chuyện gì?"
Tôi thấy thời gian không còn nhiều liền tường thuật hết sự việc cho anh nghe, anh nghe xong liền lăn ra cười ác chiến. Tôi như sắp bốc hỏa, "bốp" một cái vào lưng anh, anh ho khan vài cái rồi cố nhịn cười.
Tôi chờ xem anh định nói gì, ai ngờ anh nhìn thẳng vào mắt tôi lại lăn ra cười như tên điên ấy. Tôi nổi đóa lên, bước xuống giường. Tôi giơ tay chỉ vào tên đang cười không thôi.
- Nhuận, anh thật quá đáng. Tiểu Mạc em đây thề hận anh suốt đời, vốn định sẽ tha lỗi nếu anh giúp em....giờ thì quên đi. Hừ! Em đi đối mặt sinh tử đây.
Reng...........Reng..........Reng
Tiếng chuông điện thoại làm khẩu khí của tôi biến mất tăm, tôi tái mặt nhấp điện thoại nghe xem tình thế ra thành dạng gì rồi.
- Ha ha Susan, chị đây đang ngồi trong phòng khách nhà em. Vốn định lên phòng tìm nhưng nghĩ em nên xuống thì hơn.
- Hơ hơ.....chị....em thật đang bận a......chị thông cảm tha mạng tiểu nha đầu em một lần đi......Sara đại nhân đại lượng.
- Ồ!!!!!!!!!! Nghe em xem ra đang khó xử, chị đây không ác gì, chỉ là vừa đặt bàn ở hai nhà hàng Pháp, một tiệm mì nhỏ, một bữa buffet hải sản, một suất kem miễn phí do anh chàng lúc tối mời, một................
- Chị, chị nhắm ăn hết sao, chị không phải quái nhân chứ?
- Chị đây chính là quái nhân đó, chị ăn không hết mới kéo em đi cùng, hai người chẳng lẽ không ăn hết. Mỗi món cũng chừng một đĩa thôi mà.
- Hơ....hơ...........em thật không cố tình trốn về đâu.....chị em có việc gấp mà.....em thề.....
- Việc gấp gì mà nửa đêm nửa hôm lặng mất tăm, nếu em nói ở cùng một anh chàng nào đó may ra chị xem xét lại...........
- Thật?
- Ừ! Chị đây trước giờ se duyên cho người khác, nếu thật em ở một chỗ với nam nhân chị đây sẽ rời khỏi nhà em trong 1p
- Thì em vốn ở cùng nam nhân a!
- Ha ha...........chuyện cười này đáng cười lắm..........ha ha ha
- Em nói thật.
- Ai?
- Là....là.....là.....
- Là cái quái gì?
Tôi bị Hàn Nhuận chiếu tướng liền lúng túng không biết nói gì, nếu không có anh ở đây tôi thề sẽ mạnh miêng " là ông xã em, anh ấy vừa đến hôm qua nên em phải về nhà............" Còn giờ một chữ cũng đơ ra luôn, cứng hàm a!
Ầm.....ầm.....ầm
- Mở cửa, Susan, mở cửa chị xem nào. Nam nhân gì chứ, em muốn gạt chị đây chờ thêm vài kiếp nữa đi.
Chết giờ làm sao, làm sao ?
Tôi liền chạy đến bên Hàn Nhuận kéo cánh tay anh, tôi nói nhỏ với anh một việc rồi kéo anh ra cửa. Hàn Nhuận mở cửa liền cười và xổ một tràn tiếng Anh để giải thích với Sara.
Tôi đây nép sau lưng anh phút cuối mới ló mặt ra, chị Sara làm quái gì cười tươi như hoa, liền đáp gọn một câu rồi mất tăm " Ha ha ha, tôi thật làm phiền a. Susan chị về nhé, chiều chị ghé đến cửa hàng tìm em. Bye bye"
Hàn Nhuận đóng cửa tôi liền thở phào nhẹ nhõm, thật chẳng ra gì, ai đời mê trai như chị ấy lại cứ thấy em gái mình ở cùng một chàng liền lặn mất.
Tôi liền lấy túi xách và chìa khóa định rời đi, ai ngờ bị Hàn Nhuận buông một câu cứng người "Em quên vừa hứa gì rồi sao?". Tôi đứng ở cửa quay lại nhìn anh cười cười ngây thơ
- Nhuận ca, em đây cấp bách mới phải nhờ đến anh. Hay anh xem như chưa nghe gì đi nha ......ha ha ha em .....em đi làm đây.....bye bye
Tôi nhanh chân chạy vọt khỏi phòng, tôi là người tráo trở nhất hành tinh rồi.
Ngồi trong cửa hàng mà cứ để đầu óc ở ngoài không gian nào rồi không biết. Nhở may anh giận tôi thì làm sao? Ủa mà sao phải sợ anh giận? Nhưng mình đã hứa rồi còn gì. Đường đường là con gái lão đại kim nhà thiết kế nhiều người biết đến, thất hứa thì không hay cho lắm.
Làm.
Không làm.
Anh ấy hẳn không để tâm đâu.

Chắc không đâu.
Vậy thôi đi.
- Chị Susan!
- Hả....gì gì....cơ?
- Em gọi hoài sao chị không nghe? Chị không khỏe ở đâu?
- Không sao....không sao....em nói đi
.................................................................................................................
Thường cửa hàng nào của tôi cũng mở cửa từ 8h sáng đến 22h, nhưng tôi về nhà luôn vào 5h chiều. Đến tối nhân viên của tôi sẽ tự ra về.
Tôi cài đặt cho hệ thống ở tất cả chi nhánh, đến giờ sẽ tự mở và đóng cửa, vì có người giám sát nên không có trường hợp có kẻ lạ vào cửa hàng trước nhân viên.
Tôi vừa định lên xe liền nghe tiếng Sara phát ra từ quán cafe bên kia đường. Tôi đóng cửa xe rồi sang bên đó.
Quán cafe này năm ở đây cũng từ rất lâu, chủ quán là chồng chưa cưới của Sara. Hai người được mọi người biết đến nhờ chiến tích 7 năm dài bên nhau.Nam nhân kia kinh doanh hệ thống quán bar và các hình thức kinh doanh nghiêng về thức uống.
Tôi gọi một ly nước thường uống ở đây rồi ngồi đợi "phỏng vấn". Sara liên tục áp đảo tôi về những câu hỏi liên qua đến cháng trai sáng nay - Hàn Nhuận.
Tôi trả lời thành thật từng câu, chị ấy khoái chí mà ra đề nghị muốn cùng tôi và Hàn Nhuận đi ăn một bữa. Tôi đương nhiên từ chối như chưa từng từ chối, chị ấy cười gian phun ra một câu hâm dọa " Không đi ăn chung thì chị em ta cùng nhau đi cũng tốt ". Tại hạ đây liền lên tiếng tiếp nhận lời mời hết sức "chân thành" từ người chị " hoàng gia " đáng kính.
Tôi lái xe về nhà mà tâm trạng nửa vui nửa buồn, ôi trời sao mà mới vừa nghỉ ngơi sau bản thiết kế địa ngục kia thì lại bị.....haizzzz
Tôi đưa chìa khóa xe cho bác Tứ mang xe vào, tôi đi qua sảnh rồi bước về cầu thang bên trái, trên phòng khách xuất hiện bóng người mặc áo vest, chân vắt qua nhau nhăm nhi ly trà trong tay.
Vừa thấy tôi Dương Thạc chào một tiếng " Susan đại sư tỷ ", tôi hừ một cái rồi đi thẳng đến cuối hành lang.
Tôi thay bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, quần ngắn cùng màu, áo ba lỗ trắng áo khoác dài tay. Mang đôi dép bằng vải bông vẫn thường đi trong nhà, hai ta đút túi áo khoác ngang nhiên đi ra sảnh.
Dương Thạc cứ giữ bộ dạng cười cười gian manh thế nào ấy. Tôi ngồi lên thành sofa cạnh Hàn Nhuận.
- Chẳng hay sư tỷ đây thiết kế đến đâu rồi nhỉ?
- Một nét cũng chưa vẽ
- Hay thế! Chẳng hay Susan đây lại để Kì Băng dự tiệc bằng nội y ?!
- Ngươi.....ta đây không chấp.....Kì Băng nhà ta sẽ không đi đâu hết.....mà có đi cũng không đến phiên ngươi bình luận
- Thật đáng tiếc a! Nhưng tôi bảo trợ lý nói với cô ấy " Đây là buổi tiệc quyết định ai làm chủ khu đất cho nên............."
- Hừ.....gian manh
Tôi thiệt tức chết, ai mà ngờ hắn giở thủ đoạn với con cháu ta như thế. Chỉ tội Tểu Băng tử không khỏi nhọc lòng......kiếp nạn này ta sẽ giúp con vượt qua nhanh thôi.
Bỗng Hàn Nhuận kéo tôi xuống, tôi liền mất thế ngồi lên đùi anh, anh vòng tay ôm lấy tôi rồi lạnh mặt nói Dương Thạc đừng gây rối.
Tôi cũng chẳng hơi đâu ngọ ngoạy, nghe ra thì biết Dương Thạc trực ở Pháp 3 tháng nay chỉ để quan sát tiểu bạch thỏ.
Thấy gương mặt anh ta có chút nghiêm túc tôi cảm thấy sự chân thành đâu đó nơi anh ta, vốn Dương Thạc không có điểm gì xấu chỉ là tôi ác cảm với anh ta vì dám làm Kì Băng nhà tôi như thế thôi.
Tôi tự đầu vào vai Hàn Nhuận nghe anh nói chuyện với Dương Thạc, thì ra tên họ Dương này mò đến tìm Hàn Nhuận gần nửa năm trước, khí thế hào hùng đến nổi cư trú nhà họ Hàn từ sáng đến tối chỉ với mục đích tìm ra nơi ở của Kì Băng.
Đang tập trung nghe ngóng cuộc nói chuyện bỗng Hàn Nhuận cúi xuống nói nhỏ với tôi " Em cũng muốn Kì Băng tìm được người tốt vậy giúp Dương Thạc một chút đi", ánh mắt anh nhẹ nhàng và dịu dàng thấy phát mê. Tôi quay sang nhìn mặt tên Dương thiếu gia kia cười gian trá phán một câu
- Em không cảm thấy hai chữ "người tốt " hợp để gán cho hắn a!
Dương Thạc dường như không bị câu nói của tôi chọc tức liền khoái chí cười lớn, tôi nhăn mặt liền bị Hàn Nhuận đánh một phát vào mông, không đau như tôi nhăn mặt như làm nũng. Dương Thạc càng cười khoái chí.
- Đại tiểu thư ơi, tôi đây tốt với Kì Băng đủ hao tâm rồi, giờ kham luôn tiểu thư đây chỉ sợ Hàn sư huynh lại mất một sư muội a!
- Ta đây chỉ giúp người có thành ý , ngươi.....không được rồi
- Thành ý thế nào mới xem là có?
- Phải.........đầu tư vào nhãn hiệu của ta.......hắc hắc.....ngươi không rãnh đến độ đó đâu nhỉ?
- 100 ngìn, 50 trirệu hay 2 tỉ USD cứ ra giá Dương Thạc tôi đây không nhỏ mọn
- Hứ, ta mới không cần, chỉ cần ngươi hứa đối tốt với Kì Băng của ta là được.
- Không cần lo đó là nhiệm vụ hàng đầu của tôi mà.
- Tốt! Tối nay sẽ thiết kế xong thôi.
Tôi thấy chứ, thấy thành ý nơi hắn rất rõ, chỉ cần nhìn hắn ra dáng đàn ông ngồi nói chuyện cách nghiêm túc tôi đều hiểu hết.
Tiểu Băng nhà ta tốt rồi, chỉ khổ cho ta đây chẳng biết làm quái gì để giải thích với Hàn Nhuận đây, hắn giận nên mới trút gận lên mông lão nương ta đây.May mà chưa nở hoa đấy!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi