Edit: Dánh
Trong vài giây ngắn ngủi, Tô Cận cẩn thận hồi tưởng lại những hành vi và lời nói khác thường của mình mấy ngày nay.
Thần sắc anh ngẩn ngơ, bản thân đúng là thất thố rồi. Một số việc trước kia anh chắc chắn không bao giờ làm, thậm chí còn không tin sẽ xuất hiện trên người anh.
Giống như chuyện dỗ Thích Nguyệt vậy.
Sao anh lại có suy nghĩ không hiểu được như dỗ con gái chứ?
Tâm tình Tô Cận trầm trọng xưa nay chưa từng có, ngước mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt có biểu tình hơi co quắp.
Thích Nguyệt bị anh nhìn đến khẩn trương, ánh mắt hơi lóe, nhỏ giọng nói: "Không có người khác tỏ tình với em."
Thật ra là có. Một người tỏ tình trên Wechat, còn một người nữa ... viết thư tình cho cô.
Cho dù chột dạ trong mắt cô chỉ chợt lóe mà qua, Tô Cận vẫn phát hiện ra.
"Em đang nói dối." Biểu tình anh bình tĩnh, "Còn ai tỏ tình với em nữa?"
Trong lòng Tô Cận nổi lên cảm giác buồn bực không tên. Anh nhìn khuôn mặt trắng mịn của cô gái nhỏ, chỉ cảm thấy cô ngày càng đẹp, mấy thằng nhóc đó thích cô cũng là chuyện hợp tình.
Mà cô gái nhỏ chỉ mới 17 tuổi, tâm tính còn non, là tuổi tác dễ bị lời ngon tiếng ngọt của con trai dụ nhất.
Lỡ như cô không nhịn được cám dỗ, ngây ngốc bị người khác lừa, tuổi còn nhỏ đã có bạn trai ...
"Thích Nguyệt," Tô Cận cảm thấy bản thân có trách nhiệm phụ trách với cô, "nhớ kĩ lời lần trước tôi nói với em, bây giờ em cần tập trung học tập, không được yêu sớm."
"Em biết rồi." Thích Nguyệt không được tự nhiên gật đầu, "Em không yêu sớm, cũng sẽ không yêu sớm."
Bây giờ cô còn nợ tiền Tô Cận, căn bản không dám nghĩ đến chuyện yêu đương. Ít nhất cũng phải chờ cô tốt nghiệp đại học, trả hết tiền, mới có thể suy nghĩ đến chuyện tình cảm.
"Tôi tin em có thể làm được." Tô Cận nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Nhưng mà, cám dỗ trên đời này luôn xuất hiện bất ngờ. Có đôi khi em giữ được bản thân, nhưng người khác không thể."
Thích Nguyệt chớp chớp hai mắt, nghi hoặc nhìn anh.
Lông mi mảnh dài của cô gái nhỏ, hơi hơi run, hai tròng mắt trắng đen rõ ràng mở lớn, khuôn mặt trắng nõn nhiễm tầng đỏ ửng, thoạt nhìn đáng yêu cực kì.
Tim Tô Cận đập nhanh mấy nhịp. Anh ép bản thân dời tầm mắt khỏi khuôn mặt của cô, trầm giọng nói: "Để tránh vấn đề như ngày hôm nay phát sinh, sau này ai tỏ tình với em, em phải nói lại với tôi đầu tiên."
Thích Nguyệt sửng sốt, gần như theo phản xạ phản đối, "Vì sao phải nói lại với anh chứ?"
Đây là việc riêng của cô, vì sao cô phải nói lại với Tô Cận?
Tô Cận rất bình tĩnh, "Em muốn chuyện như hôm nay phát sinh nữa?"
Sắc mặt Thích Nguyệt cứng đờ, lắc đầu.
"Vậy phải nói lại với anh đầu tiên." Anh liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái, "Phải nói lại từng người một."
Thích Nguyệt nhìn biểu tình nghiêm túc của anh, nghĩ nghĩ, cảm thấy nói với anh cũng không sao, dù sao cô cũng không thích những người đó.
"Được rồi, em đều nói lại với anh." Thích Nguyệt nhỏ giọng nói, cô nhìn Tô Cận, dừng một chút, "Chuyện hôm nay cám ơn anh."
Nếu anh không ở đó, hôm nay cô cũng không biết làm sao thoát khỏi người phụ nữ không nói đạo lý đó.
"Chuyện tôi nên làm." Tô Cận tùy ý ngồi dựa trên sô pha, thanh âm hơi thấp, "Bây giờ chúng ta sống cùng mái nhà, sớm chiều ở chung, tôi sẽ không để ai bắt nạt em."
Thích Nguyệt ngẩn ra một giây. Anh nói nghiêm túc như vậy, giống như đang hứa hẹn với cô vậy.
Trên mặt nóng lên, cô nhắc nhở bản thân đừng suy nghĩ bậy bạ, hai người là không thể nào. Người đàn ông này chính là như vậy, thích nói mấy câu mập mờ như vậy.
Nhưng thực tế, anh đối với cô không hề có chút ý nghĩ vượt rào.
Thích Nguyệt ấp úng nói: "Vâng, em biết rồi."
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tô Cận, yên lặng nghe anh nói rất lâu.
Cùng một mái nhà, nam nữ độc thân. Không khí giữa hai người, dần dần ái muội.
Ít nhất là Tô Cận cảm thấy vậy.
Anh cảm thấy cô gái nhỏ giờ phút này, yên tĩnh ngoan ngoãn ngồi nghe anh nói, thỉnh thoảng gật đầu, vài sợi tóc rơi xuống má cô, tăng thêm vẻ đẹp kiều diễm của cô.
Có vài người một khi nhìn thuận mắt rồi, sau này mỗi lần nhìn đến, sẽ cảm thấy đối phương dù giơ tay nhấc chân cũng có loại mê người nói không nên lời.
Thích Nguyệt dần nhận ra bầu không khí không đúng lắm, trong lòng cô không nghĩ nhiều, thấy Tô Cận không nói chuyện nữa, cho rằng anh yên lặng ý bảo cô rời đi, không cần ngốc ở phòng khách nữa.
"Em đi nấu cơm tối." Thích Nguyệt thấp giọng nói một câu.
Tô Cận không cản cô.
Cột tóc lên, Thích Nguyệt bắt đầu chuẩn bị nấu cơm tối. Từ lần trước Tô Cận đột nhiên hôn cô, hai người đã thật lâu không giống như hôm nay nói chuyện thoải mái như vậy.
Nhớ lại cái "hôn" ở bệnh viện hôm đó, Thích Nguyệt lại nhịn không được đỏ mặt.
"Suy nghĩ gì đó?"
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp của đàn ông, Thích Nguyệt sợ đến mức lui về sau một bước.
Động tác Tô Cận cực nhanh đỡ eo cô.
Thật mềm.
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô. Mềm đến anh không muốn buông cô gái nhỏ ra, hy vọng anh vẫn có thể luôn ôm cô như vậy.
Đáng tiếc cô gái nhỏ đẩy tay anh ra.
"Cảm ơn." Thích Nguyệt kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Cô sao cứ luôn mất mặt trước mặt Tô Cận chứ.
"Thích Nguyệt," Tô Cận đi lên trước một bước, hơi cong lưng, "sau này không cần nói cảm ơn với tôi."
Nói xong, ánh mắt anh cố ý vô tình nhìn môi cô gái nhỏ, xoay người rời khỏi phòng bếp. Nếu còn ở lại, anh sợ bản thân không nhịn được.
Không nhịn được giữ cô gái nhỏ trong ngực, tùy ý hôn môi.
Chỉ cần có nghi ngờ đối với chuyện nào đó, Tô Cận liền sẽ tìm mọi cách tìm ra đáp án. Thái độ của anh có chuyển biến với Thích Nguyệt, khiến trong lòng anh mơ hồ có một suy đoán.
Anh có khả năng thích Thích Nguyệt, thuần túy là thích của đàn ông với phụ nữ.
Chỉ là chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, anh nhất thời cũng không dám xác định cảm giác của mình đối với cô gái nhỏ, là tình cảm nam nữ, hay là do ảnh hưởng của hooc-môn.*
*Ý Tô Cận là không biết mình thật sự thích Thích Nguyệt là do lâu ngày sinh tình hay là do vã quá nên mới tưởng là thích.
Vì vậy, sau khi ăn xong anh cản cô gái nhỏ chuẩn bị rời đi lại.
Tô Cận duy trì khoảng cách thích hợp, ánh mắt tối trầm, "Gần đây em còn đi làm thêm không?"
Nhớ lại thái độ của anh với việc mình đi làm thêm, Thích Nguyệt vội vã giải thích: "Em chỉ là muốn tiết kiệm chút tiền, sẽ không ảnh hưởng việc học của em."
"Ừ." Tô Cận không chút để ý nói, "Vừa lúc tôi thiếu một trợ lý."
Thích Nguyệt kì quái nhìn anh.
"Tôi cảm thấy em rất thích hợp."
Ngơ ngác chỉ vào mình, Thích Nguyệt kì quái nói: "Em rất thích hợp?"
Cô một học sinh cấp 3, không có chút kinh nghiệm làm việc nào, sao lại thích hợp làm trợ lý của anh chứ?
Tô Cận bình tĩnh gật đầu, "Em làm thêm những công việc đó, không chỉ lãng phí thời gian, cũng không giúp ích được đối với sự nghiệp sau này của em, không bằng làm trợ lý của tôi."
Anh hướng dẫn từng bước, "Mỗi cuối tuần tôi đều có tư nhân xã giao, em chỉ cần đi theo tôi, tiền lương tôi sẽ tính như nhân viên chính thức cho em."
Nghe xong lời anh, Thích Nguyệt càng thêm khẩn trương, "Nhưng em cái gì cũng không hiểu, tư nhân xã giao của anh chắc chắn rất quan trọng, em sẽ khiến anh mất mặt."
"Sẽ không mất mặt." Ngữ khí Tô Cận kiên quyết, "Tôi sẽ vẫn luôn ở bên em ..."
Ngữ khí anh hơi ngừng, "... dạy em."
Mang theo cô gái nhỏ bên người, anh mới có cơ hội hiểu rõ tâm ý của mình.
Thích Nguyệt nhìn anh, lời từ chối không nói nên lời, cầm lòng không đậu nói: "Được."
///
Sáng sớm hôm sau, thấy trợ lý của Tô Cận đem đồng phục đến, Thích Nguyệt lập tức hối hận.
Cô đứng tại chỗ do dự một hồi, mắt trông mong nói, "Hay, hay là em không đi nữa?"
Vừa rồi trợ lý nói với cô, hôm nay Tô Cận phải tham gia một hạng mục đàm phán rất quan trọng, một người không kinh nghiệm như cô đi theo, rất không thích hợp.
Tô Cận nâng tay lên, nhìn thoáng qua thời gian, "Em còn 15 phút."
Thích Nguyệt khẽ cắn môi, cầm quần áo về phòng.
Nhìn chằm chằm cửa phòng bị đóng lại, Tô Cận có chút thất thần. Đợi không đến hai phút, anh nghe được tiếng mở cửa.
Tô Cận tùy ý ngẩng đầu, ánh mắt sửng sốt.
Cô gái nhỏ trước mặt, ánh mắt trong sáng, trên mặt còn mang theo vẻ trẻ con và ngây thơ của tuổi học sinh.
Nhưng bộ đồ công sở thiết kế riêng lại phác họa ra đường cong mê người của cô.
Tô Cận đột nhiên nhớ tới, trong đại viện có thằng bạn nào đó thích nói tục, đã từng nhắc qua "cosplay đồ công sở"*.
* "Chế phục dụ hoặc" (制服诱惑): dịch thuần việt quá thấy hơi thô, nên dịch hơi thoát convert một chút, nhưng chắc cũng cùng một ý mà hen ( ͡° ͜ʖ ͡° )
Những lời nói khi vừa nghe qua từng bị anh khịt mũi coi thường, từng câu từng chữ bây giờ lại xông vào đầu óc anh.
Ánh mắt Tô Cận đảo qua hai chân trắng nõn của cô gái nhỏ, cuối cùng dừng lại nơi hơi nhô lên dưới xương quai xanh của cô, rốt cuộc không dời mắt đi được nữa.