CÓ PHẢI ANH MUỐN HÔN EM KHÔNG?

Edit: Dánh

Anh nhẹ nhéo cằm cô gái nhỏ, hơi nâng lên, ánh mắt dừng trên đôi môi phảng phất nhiễm tầng ửng đỏ của cô, chậm rãi dời đi, nhìn chằm chằm hai tròng mắt mê mang của cô.

Lòng bàn tay nhẹ sờ mặt cô vài cái, Tô Cận cảm thấy thân thể mình bắt đầu xuất hiện nhiệt độ không bình thường.

Anh kiềm chế dục niệm sắp dâng lên, thân sĩ mà có kiên nhẫn nói lần nữa, "Thích Nguyệt, tôi nhịn không được nữa."

Đôi tay Thích Nguyệt chống lên ngực anh, mơ mơ màng màng nghe thấy có người nói chuyện, thần sắc cô ngẩn ngơ, "Nhịn, nhịn không được?"

Đúng rồi, cô nhịn không được nữa. Thích Nguyệt gật gật đầu, "Đúng rồi, em nhịn không được nữa."

Cô thật không thoải mái, muốn thoát khỏi ngực anh, lại phát hiện làm sao cũng không đứng dậy được.


"Anh muốn làm gì đó?" Thích Nguyệt yếu ớt bẻ tay anh ra, vội vã giải thích, "Em, em thật sự không chiếm tiện nghi của anh, anh mau cởi quần áo giúp em đi, em bây giờ rất khó chịu."

Cô gái nhỏ cứ lộn xộn, áo sơ mi đã bị cởi hai nút, cổ áo ngày càng thấp. Tô Cận lơ đãng cúi đầu liếc mắt một cái, hô hấp hơi ngừng, đôi mắt đều đỏ.

Mọi lực chú ý của anh đều bị hấp dẫn, không cách nào dời mắt được.

Thích Nguyệt nghiêng đầu, đầu choáng váng không suy nghĩ được. Cô nhìn Tô Cận, lại cúi đầu nhìn chằm chằm quần áo mình một hồi, mới đỏ mặt giơ tay che lại, ủy khuất nói: "Anh, anh không được nhìn."

Nơi khiến người ta mơ màng bị che lại, Tô Cận cẩn thận ôm cô gái nhỏ, thấp giọng hỏi: "Vì sao không cho tôi nhìn?"


Đúng rồi, vì sao không cho Tô Cận nhìn? Cô là vị hôn thê đính hôn từ trong bụng mẹ của Tô Cận, lúc cô còn rất nhỏ, ba mẹ đã nói qua, sau này cô sẽ làm vợ của Tô Cận.

Thích Nguyệt cau mày nghĩ nghĩ, một ít hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu, cô nhớ lại lời Tô Cận từng nói với cô.

Hung dữ trừng anh, Thích Nguyệt hừ lạnh nói: "Nơi này không thể tùy tiện để con trai nhìn, chỉ chồng tương lai mới nhìn được. Anh lại không phải chồng em, mới không cho anh nhìn."

Cô che quần áo lại. Hừ, anh cũng nói sau này sẽ không cưới cô, còn muốn nhìn nơi này của cô, người đàn ông này thật quá đáng.

Nghe xong lời cô gái nhỏ nói, Tô Cận gần như lập tức nói: "Sau này tôi là chồng em."

Anh nói xong, cả 2 người đều ngây ngẩn.


Thích Nguyệt chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt. Tô Cận sau này sẽ là chồng cô? Nhưng anh đã trực tiếp từ chối cô rồi mà? Ngày đó còn kiên định nói cô không phải nửa kia lý tưởng của anh.

Nhưng bây giờ vì sao anh lại nói với cô, sau này anh sẽ là chồng cô?

Tô Cận cũng ngây ngẩn cả người. Thì ra trong lòng anh, anh thật sự nghĩ sẽ làm người đàn ông của cô gái nhỏ.

Thần sắc anh dần dần nghiêm túc, từng chút từng chút hình ảnh ở chung với cô gái nhỏ chậm rãi hiện lên trong lòng anh.

Thật lâu sau, hai mắt anh híp lại, nét mặt hiện lên tươi cười cực nhẹ.

Có lẽ một khắc anh để Thích Nguyệt tùy ý quấn lấy anh, không có đẩy cô ra, đã động tâm với cô rồi.

Sau đó lại để cô tiến vào nơi ở cá nhân của mình, vì cô mà lần lượt phá lệ, chẳng qua là quá trình động tâm sâu hơn.
Phát triển đến bây giờ, chỗ sâu trong đáy lòng anh đã hoàn toàn đem bản thân thành người đàn ông của cô gái nhỏ.

Cho nên nghe xong lời cô nói, mới có thể không chút do dự nói mình là chồng tương lai của cô.

Ít nhất bây giờ anh chắc chắn, mình thích cô gái nhỏ cũng không chỉ là do sinh lí.

Anh thích cô gái nhỏ, đơn giản chỉ là đàn ông thích phụ nữ.

Thích đến muốn cưới cô về nhà.

Vấn đề luôn đè trong lòng Tô Cận khoảng thời gian này, đột nhiên liền biến mất. Tâm tình anh cực kì sung sướng, nhìn cô gái nhỏ có thần sắc ngây thơ trong lòng, cúi đầu hôn lên má cô một cái.

Mềm như bông, còn có mùi hương chỉ thuộc về cô gái nhỏ.

Thích Nguyệt sửng sốt một lúc, mới trì độn che lại nơi bị hôn, ngây ngốc nói: "Anh làm gì đó? Em đã nói anh không được hôn em."
Tô Cận xoa xoa tóc cô, lại hôn cô một chút, "Anh có thể hôn em."

"Không thể hôn." Thích Nguyệt kiên quyết.

"Anh là chồng tương lai của em, anh có thể hôn em."

Mặt cô hồng hồng cắn môi, thẹn thùng nói: "Thế, thế thì anh có thể hôn em."

Đầu quả tim Tô Cận hơi ngứa, không nghĩ đến cô gái nhỏ sau khi uống say, sẽ ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.

Anh ôm mặt cô gái nhỏ, lòng bàn tay đặt trên môi cô, hơi thở có chút gấp, "Anh muốn hôn chỗ này của em."

Anh đã mơ ước nơi này rất lâu.

Thích Nguyệt bị anh nhìn đến không được tự nhiên, vừa định gật đầu đồng ý, đầu óc hỗn độn lại xuất hiện một ít hình ảnh.

Cô cả kinh ngẩng đầu, tức giận trừng Tô Cận, "... Kẻ lừa đảo, anh không phải là chồng tương lai của em."

Người đàn ông này thật xấu xa, anh đã nói không thích cô, thế mà còn muốn hôn cô.
"Người xấu." Thích Nguyệt tức giận đến cào anh, "Sao anh có thể như vậy."

Tô Cận cầm tay cô gái nhỏ, "Anh là chồng em."

"Anh không phải." Thích Nguyệt gấp đến hốc mắt đều đỏ, ủy ủy khuất khuất nói, "Trước kia anh nói qua, em lớn lên xấu, dáng người không đẹp, cũng, cũng không thông minh, anh sẽ không thích em."

Càng nói trong lòng cô càng ủy khuất, "Anh cũng đã không thích em, vì sao còn muốn hôn em? Có phải anh giống những người đó, chỉ muốn bắt nạt em?"

Thích Nguyệt nhìn anh, cảm thấy hai mắt có chút nóng.

"Sao lại khóc?" Tô Cận thấy cô đột nhiên rơi nước mắt, trên mặt hiện lên hoảng loạn, "Em đừng khóc."

Thích Nguyệt dụi dụi mắt, "Vậy anh đừng bắt nạt em."

Thanh âm cô hơi nghẹn ngào, "Không chỉ mỗi hôm nay, sau này cũng không được bắt nạt em."
Tô Cận cầm khăn giấy, nhẹ nhàng xoa mặt cô. Chờ cô gái nhỏ không khóc nữa, mới ôm chặt cô, dỗ cô: "Trước nay anh chưa từng nghĩ muốn bắt nạt em, sau này cũng sẽ chỉ thương em."

"Anh nói dối." Thích Nguyệt bĩu môi, mềm mại dựa vào ngực anh, "Kẻ lừa đảo, anh đã nói không thích em."

Giữa mày Tô Cận hơi giật, hiển nhiên nhớ lại lời anh từng nói lúc trước.

Sắc mặt anh có chút nóng (do bị vả mặt), trong cuộc đời lần đầu tiên sinh ra cảm giác hối hận.

"Anh không có nói qua lời như vậy." Vẻ mặt Tô Cận bình tĩnh, "Nguyệt Nguyệt, em nhớ nhầm rồi."

Thích Nguyệt vò đầu: "Nhớ, nhớ nhầm?"

"Ừ, em nhớ nhầm rồi." Tô Cận cũng bội phục sự bình tĩnh của mình, "Anh không thể nào nói những lời đó." (Editor: không phải bình tĩnh mà là vô sỉ anh ưi)
Thích Nguyệt nhìn chằm chằm anh, "Nhưng em nhớ rõ ràng anh có nói như vậy mà."

Nhìn môi cô gái nhỏ, Tô Cận không muốn lại lãng phí thời gian nói những chuyện khác với cô.

Anh vừa dụ vừa dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, em tới Tô gia, là vì có hôn ước với anh, chúng ta định sẵn sau này sẽ làm vợ chồng, cho nên em mới có thể một mình tới đây, muốn gả cho anh."

Thích Nguyệt ngây người một giây. Cô đến kinh đô, là vì muốn gả cho Tô Cận?

Anh nói rất đúng, chính mình đúng là vì muốn gả cho anh, nhưng cô nhớ mình còn lí do khác nữa.

"Em, em không biết." Thích Nguyệt tâm hoảng ý loạn bắt lấy tay Tô Cận, "Em nhớ không nổi vì sao mình muốn đến kinh đô. Trong lòng thật khó chịu, đầu cũng thật choáng."

Tô Cận sờ đầu cô, "Nghĩ không ra thì đừng nghĩ."
Lời nói người đàn ông bên cạnh thật ôn nhu, tâm tình Thích Nguyệt dần bình phục, chỉ là rất nhanh mùi rượu lại xộc lên. Cô không được tự nhiên xoay vài cái, nói thầm nói, "Sao anh lại không giúp em cởi quần áo? Em thật sự rất không thoải mái."

Cô vươn ngón tay trắng nõn, chỉ chỉ quần áo trên người, "Chỗ này bó chặt quá, thật khó chịu, anh giúp em đi."

Tô Cận nhìn lướt qua, như ẩn như hiện ...

Yết hầu anh hơi ngứa, khàn giọng nói: "Chờ một lát anh giúp em."

"Vì sao phải chờ một lát?" Thích Nguyệt không quá vui đẩy anh.

Sắc mặt Tô Cận đứng đắn, "Vì bây giờ anh muốn hôn em."

"Nguyệt Nguyệt," Anh thấp giọng dỗ, "anh muốn hôn em."

Tô Cận cảm thấy đây là nụ hôn đầu tiên của hai người, không thể quá mức tùy tiện. Nhất định phải được cô gái nhỏ đồng ý rồi anh mới hôn.
Nhìn cô gái nhỏ mềm mại trong lòng, lần đầu tiên sâu trong đáy lòng Tô Cận đồng tình lời ba anh nói với anh.

Thích Nguyệt đúng là cực kì hợp với anh, được định mệnh định sẵn là vợ anh.

"Nguyệt Nguyệt, em có đồng ý để anh hôn em không?" Trong lòng Tô Cận hiếm khi nổi lên cảm giác khẩn trương.

Thích Nguyệt từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, rầm rì nói: "Có, có thể hôn."

Được đến đáp án, tim Tô Cận đập nhanh hơn, sắc mặt lại bình tĩnh nói: "Nguyệt Nguyệt, đây là nụ hôn đầu anh giữ suốt 27 năm, bây giờ muốn giao nó cho em."

Thích Nguyệt lắc đầu, "Không phải nụ hôn đầu."

Anh đã hôn cô rồi.

Tô Cận sửng sốt, "Không phải nụ hôn đầu?"

Anh trầm khuôn mặt, "Nguyệt Nguyệt, có người hôn em rồi?"

Thích Nguyệt mặt đỏ hồng liếc nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói, "Vâng."
Chính là anh hôn đó.

Tô Cận ngơ ngẩn. Thì ra trước khi cô gái nhỏ đến kinh đô, đã từng hẹn hò với người khác.

Nói không chừng bây giờ trong lòng cô, vẫn còn nhớ về người đó.

Tô Cận cảm thấy lòng mình lại bắt đầu không thoải mái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi