CÓ PHẢI ANH MUỐN HÔN EM KHÔNG?

Edit: Dánh

Ánh mắt hai người đối diện nhau, Tô Cận bình tĩnh nói thẳng ra: "Không cần làm loại công việc tốn thời gian này, việc này không hề có trợ giúp gì cho tương lai của em."

Thích Nguyệt sửng sốt một lúc, nhẹ giọng nói tiếp: "Nhưng làm những công việc này thì em mới kiếm được tiền."

"Kiếm tiền?" Thần sắc Tô Cận lãnh đạm nhìn cô, "Em nói bản thân không thiếu tiền."

Thích Nguyệt cắn môi, hơi cúi đầu, "Không thiếu tiền với chuyện em muốn kiếm tiền không có xung đột."

"Nhiệm vụ chính yếu của em bây giờ là học tập, kiếm tiền không quan trọng." Ngữ khí Tô Cận bình tĩnh.

Thích Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh bình thản đương nhiên.

Cô lắc đầu, thân thể cứng đờ, ngón tay bất an nắm áo, "Em muốn kiếm tiền mà, tương lai học đại học chắc chắn không đủ tiền, sẽ cần thêm càng nhiều."


Tô Cận cong ngón trỏ, chỉ chỉ tấm thẻ trước mặt cô, "Vì sao em lại có ý nghĩ vớ vẩn như lên đại học sẽ thiếu tiền?"

Thích Nguyệt nhìn thoáng qua tấm thẻ trên bàn, nhớ lại lời anh vừa nói, cắn môi trầm mặc không nói."

"Thẻ này em có thể thoải mái quẹt." Tô Cận nhấn mạnh, "Tiền cho một sinh viên, tôi ..."

"Vì sao anh phải đưa tiền cho em học đại học?" Thích Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, ngắt lời anh, "Tô Cận, em rất cảm ơn anh cho em ở nhờ. Nhưng vào đại học, em có thể xin học phí trợ giúp."

Cô không muốn nợ Tô Cận quá nhiều. Cô đã nghĩ kĩ rồi, thi đại học xong cô liền đi làm thêm lúc nghỉ hè, dọn khỏi nhà Tô Cận.

Trong lòng Thích Nguyệt mất mát, sau này chắc là hai người sẽ không gặp lại nữa.

Vẻ mặt Tô Cận kinh ngạc, "Vì sao em phải xin học phí trợ giúp?"


Anh bình tĩnh nói: "Tôi có thằng bạn lớn lên từ nhỏ, mỗi tháng nó đưa tiền tiêu vặt cho bạn gái dưới 20 vạn. Cho nên tôi cho tiền em vào đại học hoàn toàn không thành vấn đề."

Tô Cận sợ cô có áp lực, lại bỏ thêm một câu, "Đương nhiên, nếu chi phí mỗi tháng hơn 20 vạn tôi cũng có khả năng chi trả."

Cô gái anh nuôi, nên tiêu càng nhiều tiền.

Thích Nguyệt lẳng lặng nhìn anh, thấy sắc mặt anh hoàn toàn bình thường, không hề cảm thấy lời nói bản thân có vấn đề.

Người đàn ông này luôn như vậy, lời nói hành động khiến cô hiểu lầm, cho rằng anh thích cô.

Thích Nguyệt đột nhiên cười, mi mắt cong cong, lúm đồng tiền lộ ra.

Ngực Tô Cận cứng lại, tim không thể khống chế đập nhanh hơn.

Cô lại quyến rũ anh.

"Nhưng em không phải bạn gái anh mà." Ngữ khí Thích Nguyệt nhẹ nhàng, "Tô Cận, bạn anh cho bạn gái tiêu tiền, vì bọn họ đang yêu nhau, nhưng chúng ta không phải."


Bọn họ không hề có quan hệ gì, Tô Cận căn bản không có nghĩa vụ cho cô tiền vào đại học.

"Ba mẹ em và ba mẹ tôi định ra hôn ước, vốn dĩ là lời nói đùa giữa hai nhà, không thể xem là thật." Cô tiếp tục nghiêm túc nói, "Lời anh nói, em luôn nhớ kĩ, sẽ không có suy nghĩ khác thường."

Tô Cận theo bản năng gật đầu, "Ừ, em nói rất đúng."

Nói xong anh lập tức sửng sốt, lại ngẫm lại lời nói của Thích Nguyệt một lần. Tuy rằng cô nói rất đúng, nhưng anh cứ cảm thấy có vấn đề.

Thích Nguyệt cười cười, "Cho nên, anh hoàn toàn không cần thiết cho em tiền học đại học. Anh yên tâm, em sẽ không ăn vạ anh, chờ em thi đại học xong sẽ dọn ra khỏi nhà anh."

"Tiền chú dì tiêu cho em trong một năm này, em sẽ từng chút trả lại cho anh."
///

Sau khi Thích Nguyệt rời đi, cô đứng ở dưới tòa nhà một lúc.

Vừa rồi nói những lời đó với Tô Cận xong, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, cô càng thêm kiên định với mục tiêu của mình.

Cô muốn thi đại học tốt, kiếm tiền, trả nợ!

"Nguyệt Nguyệt, cậu đi đâu thế?" Trần Viên chạy đến bên người cô, nhét cơm hộp vào tay cô, "Tớ mua cơm cho cậu nè, ăn đi."

Hai người cơm nước xong, tiếp tục phát tờ rơi.

Khi Thích Nguyệt bận xong về đến nhà, đã là 4 giờ chiều. Cô đi tắm, cảm thấy đầu choáng váng, ngực cũng có chút khó chịu.

Uống ly nước ấm, cô chỉnh đồng hồ báo thức, cuốn chăn nằm trên giường nghỉ ngơi.

///

Tô Cận bận đến tối 7 giờ mới về nhà. Cho đến lúc này, anh vẫn không ngừng nghĩ về lời Thích Nguyệt nói, ngực cực kì không thoải mái.
Cứ cảm thấy như có gì đó đè nặng, nặng nề.

Đổ một ly rượu, Tô Cận nhẹ nhàng quơ quơ ly, nhíu mày.

Lời Thích Nguyệt nói không có vấn đề nào. Là một thương nhân, mỗi một bút đầu tư, dù lớn hay nhỏ, anh đều cực kì chú ý tỉ năng lời.

Nhưng đối với Thích Nguyệt, anh chưa từng nghĩ đến sau khi đầu tư tiền trên người cô, sẽ thu được bao nhiêu lợi ích.

Anh thậm chí còn sinh ra loại ý tưởng "Thích Nguyệt là cô gái anh nuôi" không tưởng tượng được.

Thích Nguyệt không phù hợp tiêu chuẩn kén vợ của anh, thế mà trong tiềm thức của anh lại cam tâm tình nguyện nuôi cô.

Xoa xoa giữa mày, Tô Cận cảm thấy bản thân chắc là mệt mỏi quá, hoặc là quá vã rồi, mới có thể sinh ra ảo giác.

Kéo cà vạt xuống, Tô Cận đi vào phòng tắm.
Làm xong mọi chuyện đã là 8 giờ tối, Tô Cận nhìn phòng bếp, phát hiện dụng cụ nấu ăn bên trong sạch sẽ.

Anh đi đến trước phòng Thích Nguyệt, giơ tay gõ cửa.

"Thích Nguyệt."

Không ai trả lời, bên trong cũng không có ánh sáng rọi ra.

Tô Cận lại gõ cửa 2 lần, mới mở cửa đi vào.

Trong phòng một mảnh tối đen, trong không khí có một mùi hương nhàn nhạt, anh cảm thấy rất quen, hình như đã ngửi qua ở đâu.

Tô Cận ngẩn ra vài giây, mở đèn, liếc mắt liền nhìn thấy cô gái cuốn chăn nằm nghiêng, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt tái nhợt.

"Thích Nguyệt?" Tô Cận đi đến mép giường, khom lưng vỗ mặt cô.

Xúc cảm nóng bỏng khiến tim anh hơi khẩn trương.

Anh ngồi vào bên giường, "Thích Nguyệt, tỉnh tỉnh."

Giơ tay sờ lên trán cô, quả nhiên nóng kinh người.
Thích Nguyệt ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy cả người nóng hổi khó chịu. Có đồ vật lạnh lẽo chạm lên trán cô, cô ngửa đầu, quyến luyến cọ cọ, "Thật khó chịu."

Thanh âm cô nghẹn ngào, vừa yếu vừa mềm. Tô Cận nghe xong, mày càng nhíu chặt.

"Em sốt rồi." Anh nói, "Cần đi bệnh viện."

Tô Cận thấy má cô hiện lên mạt đỏ ửng không bình thường, môi tái nhợt, lòng anh đột nhiên thắt lại.

Mơ hồ nghe thấy ba chữ "đi bệnh viện", Thích Nguyệt sợ đến mức chậm rãi mở mắt, ngây ngốc lắc đầu, thanh âm mang theo dày đặc giọng mũi, "Em, em không muốn đi bệnh viện."

"Phải đi." Tô Cận cả người cả chăn đem cô bế lên, "Em bị bệnh."

Thích Nguyệt cực kì khó chịu, không có sức lực đẩy người đàn ông bên cạnh, "Em đã nói không muốn đi bệnh viện, vì sao anh luôn muốn bắt nạt em chứ?"
"Tôi bắt nạt em?" Tô Cận cảm thấy bản thân nghe được lời nói vô lí nhất, "Thân thể em không thoải mái, bây giờ tôi đưa em đi bệnh viện, là chiếm dụng thời gian cá nhân của tôi. Thích Nguyệt, thời gian của tôi rất quý, em ..."

Thích Nguyệt lại nghe thấy ngữ điệu đáng ghét đó, nước mắt không hiểu vì sao chảy ra, khóc lóc ngắt lời anh, "Em không định chiếm dụng thời gian cá nhân của anh!"

Cô thút tha thút thít nức nở, nói năng lộn xộn, "Anh đi đi, em không đi bệnh viện, sẽ không lãng phí thời gian quý giá của anh. Đáng ghét, ghét anh nhất, em mới không muốn bị anh quản. Em, em ngủ một giấc thì tốt rồi."

Tô Cận cảm thấy con gái thật phiền. Anh nhắc nhở bản thân, người trước mặt là bệnh nhân, anh không nên so đo.
"Vì sao không muốn đi bệnh viện?" Anh thấp giọng hỏi.

Thích Nguyệt còn đang khóc, khóc đến chóp mũi đều hồng.

Cô cố gắng mở mắt ra, nghẹn ngào nói: "Đi bệnh viện phải chích, rất đau. Còn, còn phải uống thuốc. Thuốc rất đắng, em không muốn uống thuốc."

Thích Nguyệt lau nước mắt, "Ba mẹ đều không còn nữa, chỉ còn mỗi em, bị bệnh cũng không có người dỗ, thật sự rất khó chịu."

Tô Cận muốn nói với cô, cô đã 17 tuổi, không phải là con nít, đã qua tuổi bị bệnh sẽ có người dỗ.

Nhưng anh nhìn cô gái nhỏ khóc đến thảm như vậy, thanh âm nghẹn ngào đáng thương, những lời này một chữ anh cũng nói không nên lời.

Rút khăn giấy nhét vào tay cô, Tô Cận nói, "Lau nước mắt đi."

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho bác sĩ gia đình của Tô gia.
Cúp điện thoại, Tô Cận ôm cô gái nhỏ đến phòng anh.

Lâm Trí nhận được điện thoại của Tô Cận, trong vòng 30 phút chạy đến.

Anh nhìn Thích Nguyệt đang nằm trên giường Tô Cận, trong lòng kì quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, đo nhiệt độ cơ thể cho cô, truyền nước biển, lấy thuốc.

"Thích tiểu thư chỉ là phát sốt bình thường, uống thuốc nghỉ ngơi hai ngày là khỏe." Lâm Trí tận chức báo lại tình huống cơ thể của Thích Nguyệt, dặn dò một số việc cần chú ý.

Sau khi Lâm Trí đi, Tô Cận nhìn trán Thích Nguyệt chảy mồ hôi, cầm khăn lông sạch, ngồi xổm trước mặt cô, cẩn thận lau cho cô.

Tầm mắt anh đi xuống, phát hiện áo ngủ trên người Thích Nguyệt ước đẫm. Đột nhiên, cô gái trên giường động vài cái, kéo chăn ra.
Hình dáng nơi nào đó của cô, trực tiếp hiện ra trước mặt Tô Cận.

"Khó chịu muốn chết." Thích Nguyệt nhỏ giọng nói thầm, xoay người, đối mặt với Tô Cận.

Động tác này của cô, khiến cho nơi nào đó nửa che nửa lộ, càng thêm hấp dẫn người.

Ánh mắt Tô Cận dần tối xuống, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Anh dời ánh mắt đi, phát hiện trên phần cổ trắng nõn yếu ớt của cô cũng phủ một màu đỏ nhàn nhạt.

Chắc là sốt rất cao, mặt và cổ cô đều đỏ.

Tim Tô Cận dần đập nhanh hơn, chậm rãi đặt ánh mắt lên mặt Thích Nguyệt, nhìn đến cực kì chuyên chú.

Cô gái nhỏ thật sự rất trắng, da mặt và cổ đều tinh tế.

Anh không chú ý qua những cô gái khác, không biết có phải cô gái nào cũng giống Thích Nguyệt, mặt trắng trắng mềm mềm, mơ hồ tản ra hương vị dụ người.
Khiến anh không nhịn được muốn ... hôn một cái.

Sau khi phản ứng lại, tay anh đã đặt lên mặt Thích Nguyệt. Lòng bàn tay truyền đến độ ấm, đã không còn nóng kinh người như trước nữa.

Nhưng Tô Cận lại cảm thấy, xúc cảm dưới tay ngày càng nóng, nóng đến khiến tâm thần anh rung động.

Đây là lần thứ hai Thích Nguyệt khiến anh tâm thần không yên, thèm khát phụ nữ.

Tô Cận cố gắng ổn định lại tâm thần, thu tay về. Giờ phút này anh cần yên tĩnh một mình, lại tắm thêm nước lạnh.

Ngay lúc anh thu tay lại, Thích Nguyệt đột nhiên mở hai mắt.

Khoảnh khắc Tô Cận đối diện với hai tròng mắt ngập nước mê mang của cô, cả người anh đều sửng sốt.

Thật lâu sau, tiếng tim đập ngày càng không quy luật. Anh nghĩ, anh muốn thu lại lời nói ban đầu của mình.
Bề ngoài của Thích Nguyệt, thật ra không tệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi