CÓ PHẢI ANH MUỐN QUỴT NỢ

“Đúng đúng đúng!” Cao Nhị kích động nói: “Em hiểu chị quá!!”
 
Bởi vì kiểu đàn ông mà họ thích là cùng một kiểu, Cao Nhị và Thịnh Thi Mông hận gặp nhau quá muộn, hận không thể nhận thân ngay tại chỗ.
 
Cao Nhị nói: “Chị tin rằng đối mặt với người mình thích, người đàn ông có lạnh lùng đến đâu cũng không nhịn được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thịnh Thi Mông gật đầu, nói tiếp: “Một người đàn ông nhìn thành thục trưởng thành chín chắn như vậy, chỉ khi đối mặt với chị mới có thể bộc lộ ra khía cạnh trẻ con ngây thơ của đàn ông, quả thực là sảng khoái.”
 
“Chị em ruột khác cha khác mẹ của em.”
 
“Hai mươi năm rồi, rốt cục chị cũng tìm được em.”
 
“...”
 
Toàn bộ quá trình Thịnh Nịnh nghe các cô ở đó ảo tưởng yêu đương Ôn Diễn sẽ như thế nào, càng nghe càng ăn không nuốt nổi cơm.
 
Đây phải là người có nhiều tinh thần khiêu chiến và khuynh hướng tự ngược đãi mới có thể biến Ôn Diễn thành như vậy?
 
Càng nói chuyện, Cao Nhị càng cảm thấy khẩu vị của Thịnh Thi Mông giống mình, lại càng không nghĩ ra vì sao cô ấy lại thích Ôn Chinh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị em tốt, sao em lại thích Ôn Chinh? Rõ ràng em cũng thích kiểu như Ôn Diễn như chị mà.”
 
Sắc mặt Thịnh Thi Mông cười nhạt.
 
Ngay từ đầu người cô theo đuổi là Ôn Diễn, chẳng qua anh không mắc câu nên cô mới đổi sang Ôn Chinh thôi.
 
“Tổng giám đốc Ôn thuộc loại thẻ SSR* hiếm có, em không có may mắn đó.” Thịnh Thi Mông ho một tiếng: “Đương nhiên em chưa nói chị, chắc chắn cơ hội chị trúng số cao hơn em nhiều.”
 
*Đây là một hình thức phân loại nhân vật, hero, quái vật,... theo mức độ hiếm (tiếng Anh: rare) trong game, super rare.
 
Cao Nhị nhìn Thịnh Thi Mông, lại nhìn Thịnh Nịnh.
 
Hai chị em không giống nhau, khí chất cũng rất khác nhau nhưng rõ ràng, hai người đều là mỹ nhân cấp bậc “X”.
 
“Chị có nhiều cơ hội hơn em? Đừng trêu chị nữa, chị muốn lớn lên như em vậy, nếu không chị xông thẳng rồi cần dùng đầu óc gì nữa.”
 
“Tổng giám đốc Ôn không nhìn mặt mũi.” Thịnh Thi Mông nói.
 
“Vậy anh ấy nhìn trúng cái gì?”
 

Anh đang nhìn cái gì?
 
Đẳng cấp, gia thế, bối cảnh.
 
Nếu chỉ nói thích kiểu phụ nữ nào thì phần lớn đàn ông sẽ thích xinh đẹp, cá tính, mỗi người đàn ông có mỗi sở thích khác nhau nhưng nếu thật sự muốn chọn một người để chung sống cả đời thì phần lớn họ sẽ khôn khéo suy xét từ góc độ thực tế hơn.
 
Làm sao một người phụ nữ chỉ có vẻ đẹp có thể so sánh với một người phụ nữ không xinh đẹp nhưng xuất thân giàu có chứ.
 
Rõ ràng Ôn Diễn không phải là kiểu đàn ông sẽ lãng phí thời gian khi yêu đương với phụ nữ, bởi vậy nếu anh chọn vợ, anh sẽ bỏ qua điều kiện ngoại hình, có cũng được không có cũng không sao, chỉ cần quan tâm đến bối cảnh gia đình nhà gái mà anh coi trọng nhất thôi.
 
Đàn ông là một động vật thực tế như vậy.
 
Trong lòng Thịnh Thi Mông rất rõ ràng, cho nên đối với Cao Nhị nói cái gì “quản được Ôn Chinh” rồi khen ngợi các thứ, cô ấy cũng chỉ nghe tai trái lọt qua tai phải thôi.
 
Cao Nhị may mắn sinh ra trong một gia đình tốt, điều kiện của cô ấy đã đủ xứng với Ôn Diễn rồi.
 
Nhưng câu trả lời này là quá thực tế, không cần đập bể trái tim thiếu nữ của Cao Nhị.
 
Thịnh Thi Mông nói: “Dù sao em cũng không nói giỡn, chị cố lên nhé.”
 
Cao Nhị được khuyến khích nên sảng khoái nói: “Không sao đâu, nếu ngày nào đó em chán ngấy Ôn Chinh rồi thì bất cứ lúc nào chị cũng hoan nghênh em thay đổi ý định cạnh tranh công bằng với chị.”
 
Thịnh Thi Mông nghẹn lại: “Em không nghĩ sẽ có ngày đó đâu.”
 
Cô ấy không có đầu sắt như vậy đâu.
 
Hai người cứ nói chuyện phiếm xung quanh Ôn Diễn cho nên thức ăn trong khay cơm cũng không vơi bớt miếng nào.
 
Cho đến khi Thịnh Nịnh ăn xong, đứng dậy nói: “Hai người nói chuyện từ từ, tớ ăn xong rồi, trở về làm việc trước đây.”
 
Thịnh Thi Mông kinh ngạc: “Sao chị ăn nhanh vậy?”
 
“Là hai người ăn quá chậm.” Thịnh Nịnh tốt bụng nhắc nhở: “Hai người nhớ chú ý thời gian một chút, đừng nói chuyện đến quên ngày quên giờ quên việc.”
 
Sau đó, cô bưng khay cơm đi.
 
Chờ Thịnh Nịnh vừa đi, đột nhiên Cao Nhị nói nhỏ: “Em không cảm thấy chị em cũng rất khó đuổi theo sao?”
 
“Hả?” Thịnh Thi Mông sững sờ hỏi: “Chị lưỡng tính hả?”
 
“Không phải, ý chị là làm bạn á.” Cao Nhị vội vàng phủ nhận, mím môi nói: “Chị cảm thấy chị em rất lạnh nhạt với chị.”
 

Hôm nay cô ấy và Thịnh Thi Mông mới quen biết, mới trò chuyện một bữa cơm thế nhưng còn có cảm giác quen thuộc hơn với Thịnh Nịnh nhiều.
 
“Tính chị em là vậy rồi.” Thịnh Thi Mông nhún nhún vai nói: “Làm bạn bình thường thì dễ nhưng nếu chị muốn thổ lộ tâm sự tâm tư với chị ấy, không dễ dàng đâu.”
 
Dù sao là người đều có một trái tim phòng bị nhất định, nếu như từng bị ai đó làm tổn thương thì chắc chắn là rất rất lâu sau đó cũng không dám giao trái tim mình cho ai nữa.
 
Sở dĩ với ai Cao Nhị cũng nhiệt tình cũng là vì cô ấy lớn lên trong sự cưng chiều.
 
Thịnh Thi Mông hiểu điều này nhưng Cao Nhị lại không.
 
Cô ấy cảm thấy mình có thể là sống hơn hai mươi năm nay quá thuận lợi, mọi người bên cạnh đều cưng chiều mình cho nên vừa thấy thái độ lạnh nhạt này, không kể là nam hay nữ, không kể là Ôn Diễn hay là Thịnh Nịnh, cô sẽ ngo ngoe rục rịch muốn công lược người ta.
 
Giọng điệu Cao Nhị bối rối: “Em nói chị như vầy có còn cách cứu chữa không?”
 
Thịnh Thi Mông nghe cô ấy miêu tả, cẩn thận nói: “Em có thể nói một câu không dễ nghe không?”
 
“Em nói đi, không sao.”
 
“Có lẽ…” Thịnh Thi Mông suy nghĩ cả nửa ngày trời cuối cùng cũng không nghĩ ra từ nào thay thế, chỉ có thể căng da đầu nói: “... Hơi đê tiện chút không?”
 
Cao Nhị cũng sửng sốt cả nửa ngày trời, ngay khi Thịnh Thi Mông cho rằng cô ấy không vui với tính từ này nên vừa định xin lỗi, đột nhiên Cao Nhị cảm thán.
 
“Hèn chi, bởi chị nói sao chị em với Ôn Diễn lại hấp dẫn chị như vậy.”
 
Thịnh Thi Mông: “...”
 
Gái ngoan nha, cô ấy rất tự hào nữa.
 
*
 
Thịnh Thi Mông thông qua Thịnh Nịnh mà quen biết Cao Nhị, cô ấy cũng có tâm tư như chị gái mình, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Cao Nhị là một cô gái như thế nào.
 
Cô ấy cảm thấy cô gái Cao Nhị rất thú vị.
 
Buổi tối tan ca về nhà, trước khi đi ngủ Thịnh Thi Mông lại nói chuyện phiếm về người bạn mới này với Thịnh Nịnh.
 
“Em cảm thấy cô ấy cũng không tệ lắm, tuy rằng chị ấy có tiền nhưng không coi thường người như tổng giám đốc Ôn.”
 
Có vẻ Thịnh Nịnh hứng thú: “Cho nên?”

 
Thịnh Thi Mông tò mò hỏi: “Cho nên chị sẽ giúp chị ấy theo đuổi tổng giám đốc Ôn sao?”
 
“Chị không theo đuổi đàn ông, sao có thể giúp cô ấy theo đuổi đây?” Thịnh Nịnh nói: “Cô ấy phải tự mình cố lên thôi.”
 
“Tổng giám đốc Ôn ít nói, tính cách này với kiểu con gái nói chuyện nhiều như Cao Nhị có thể bổ sung cho nhau.”Thịnh Thi Mông nhìn trần nhà thì thào nói, lại nói với Thịnh Nịnh: “Ví dụ như em và chị, chị nói ít em nói nhiều, ở cùng một chỗ thì rất thoải mái.”
 
Thịnh Nịnh đáp một tiếng: “Ừm.”
 
“Vậy sau này chị sẽ tìm bạn trai giống em sao?”
 
“Không biết.”
 
Phần lớn các cô gái trẻ nói về đề tài này đều rất náo nhiệt, Thịnh Thi Mông cũng không ngoại lệ, cho dù câu trả lời của Thịnh Nịnh rất chi là có lệ.
 
Cô ấy nghiêng người đối mặt với Thịnh Nịnh, đẩy vai cô: “Hôm nay khi em nói chuyện với Cao Nhị, chị không nói câu nào, giờ chị ấy không có ở đây, chỉ có hai mình, chị nói cho em biết chị thích kiểu đàn ông nào đi.”
 
“Không biết, cũng không nghĩ tới vấn đề này.” Thịnh Nịnh thành thật.
 
“Em không tin đâu.” Thịnh Thi Mông nói: “Ví dụ như lúc chị học cấp ba, cái anh luôn thay phiên chị đứng thứ nhất á kìa, chị thấy anh ấy thế nào?”
 
Thịnh Nịnh mở mắt ra trong bóng đêm.
 
“Làm sao em biết cậu ấy?”
 
Thịnh Thi Mông dừng một chút, nghĩ thầm dù sao cũng đã lâu như vậy rồi nên thẳng thắn kể chuyện trước kia mình hợp tác với anh kia, giúp anh ta theo đuổi Thịnh Nịnh.
 
Thịnh Nịnh bừng tỉnh, nhẹ giọng nói: “Thảo nào ngay cả chị thích uống sữa gì mà cậu ấy cũng biết, thì ra là có nội ứng.”
 
Thịnh Thi Mông ngượng ngùng cười cười, lại vội vàng chuyển đề tài: “Anh ấy thế nào?”
 
“Sau khi thi Đại học xong thì không liên lạc được, còn có thể thế nào chứ?”
 
“Vậy chị thích kiểu như vậy không?”
 
“Cũng tạm.”
 
Thịnh Thi Mông khó hiểu: “Vậy sao lúc đó hai người không ở bên nhau?”
 
Thịnh Nịnh còn khó hiểu hơn cô: “Ở bên nhau thì chị thi Đại học phải làm sao bây giờ?”
 
“... Ở bên nhau thì liên quan gì tới chị thi Đại học hả?”
 
“Ảnh hưởng đến việc học.” Giọng điệu Thịnh Nịnh chính trực: “Không phải lúc em học mười hai thầy cô đã nhắc nhở nhiều sao?”
 
Thịnh Thi Mông cười gượng một tiếng: “Chị còn nhớ rõ nữa hả.”
 
Lịch sử đen tối này, cô ấy nghĩ rằng chỉ có mình cô ấy nhớ rõ.

 
“Rất khó quên.” Thịnh Nịnh thản nhiên nói: “Người thay bạn trai còn chăm chỉ hơn thay quần áo mà lại vì một chàng trai mà khóc thành như vậy. ”
 
Đương nhiên Thịnh Nịnh không biết, bạn trai trước kia của Thịnh Thi Mông đều là loại thiếu niên bất lương vô lại thô lỗ.
 
Cũng không phải bởi vì thích mới ở bên nhau, chỉ là đơn thuần bởi vì tuổi tác mà chộn rộn thôi.
 
Có lẽ còn có nguyên nhân mà cô ấy không muốn thừa nhận, đó là lúc cô ấy học cấp ba, Thịnh Nịnh đã đi Yến Thành học Đại học, không có chị gái ở đây, cô ấy nghĩ nếu có một người bạn trai như vậy thì có thể bảo vệ cô ở trường.
 
Thịnh Thi Mông trầm mặc vài giây, lại đột nhiên nói: “Không phải, bây giờ là đang nói về chị mà, sao chuyển sang em rồi.”
 
“Tạm thời chị chưa muốn suy nghĩ vấn đề này.” Thịnh Nịnh trả lời: “Bây giờ chị chỉ muốn kiếm tiền.”
 
“Cũng có ép chị yêu đương bây giờ đó, chỉ tò mò chị thích kiểu đàn ông nào thui mà.”
 
“...”
 
“Chị? Ngủ rồi hả?”
 
“Không biết.” Thịnh Nịnh rầu rĩ nói: “Dù sao cũng không phải kiểu như Ôn Diễn.”
 
Những gì mà hôm nay Thịnh Thi Mông và Cao Nhị nói quả thực giống hệt giấc mơ cô đã mơ trước đó.
 
Không được, tuyệt đối không cần.
 
Thịnh Thi Mông sờ sờ mũi, nghĩ thầm có thể là trưa nay đang ăn cơm ở canteen, cô ấy và Cao Nhị tưởng tượng chuyện Mary Sue của Ôn Diễn khiến cho Thịnh Nịnh có tâm lý phản nghịch.
 
“Được rồi, không nói chuyện này với chị nữa.” Thịnh Thi Mông nói: “Bữa tiệc thường năm của quán bar vào cuối tuần này chị đừng quên đó, nhớ gọi tổng giám đốc Ôn theo nữa.”
 
“Nhớ rồi, yên tâm đi.”
 
“Buổi tối sẽ tổ chức hoạt động lớn, chơi trò chơi có giải thưởng ó.” Thịnh Thi Mông nói: “Dù sao đến lúc đó chị cũng có đi, nếu không thì chơi một chút nhé? Lỡ may mắn có thể trúng thưởng thì sao?”
 
Thịnh Nịnh cảm thấy ý kiến này cũng rất tốt, diễn một vở kịch, còn là diễn nhân vật phản diện nữa, cũng quá chán.
 
“Chơi trò gì?”
 
Sẽ không phải là loại trò chơi lần trước miệng đối miệng kẹp poker sao?
 
“Chắc là chị không quen, đa số đều là mấy trò tương đối cởi mở.”
 
Thịnh Thi Mông tiêm phòng cho Thịnh Nịnh trước sau đó lại an ủi cô: “Nhưng không có việc gì, mỗi đội không giới hạn giới tính, nếu đến lúc đó tất cả đều thuận lợi, chờ tổng giám đốc Ôn và Ôn Chinh đi xong, hai chị em mình thừa dịp đông người, dù sao ánh đèn tối thui ai cũng không biết ai, chị giả vờ kéo em, tụi mình lập nhóm chơi.”
 
Thịnh Nịnh: “Okay.”
 
Giữa hai gái thẳng không kiêng dè như vậy, hơn nữa lại lớn lên cùng nhau, nếu như chơi với Thịnh Thi Mông thì cô cũng chơi được.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi