CỐ PHÁN RỰC RỠ

Âm thanh ngạc nhiên vang lên.

Cố Phán, Trần Thiệu Thần, Chu Chú – Ba người cùng đứng ở đằng kia, nghiễm nhiên đã trở thành quang cảnh thu hút sự chú ý của rất nhiều người khác.

Chu Chú vừa dứt lời, chợt ý thức được là mình đã hơi lớn tiếng. Phản ứng đầu tiên của con người mới là chân thật nhất. Cô ta không tin Trần Thiệu Thần sẽ vì Cố Phán mà bằng lòng lên sân khấu biểu diễn. Nhưng giờ phút này cô ta không dám không tin.

Chu Chú âm thầm nắm chặt lòng bàn tay, khoé miệng rất nhanh nở ra một nụ cười tươi. “Thì ra là vậy, hai người cùng đàn Piano đôi àh, hôm nay lỗ tai của chúng em có phúc hưởng rồi. Cố Phán, em yên tâm, chị sẽ ủng hộ em hết mình.” Cô ta nháy mắt. “Chị cũng nằm trong ban giám khảo.”

Cố Phán không ngờ chị ấy cũng là giám khảo, cô khoa tay dùng thủ ngữ nói: “Học tỷ, em tham gia không phải để giành thứ hạng, cứ thuận theo tự nhiên thôi ạh.”

Ánh mắt Trần Thiệu Thần nhìn cô hàm chứa ý cười, huơ tay hỏi: “Vậy em tham gia vì cái gì?”

Cố Phán cắn răng, trả lời: “Em bị Tử Nhuy lôi kéo theo thôi!”

Một người biết rõ còn cố hỏi, một người thì khẩu thị tâm phi (*)

Khẩu thị tâm phi (*): Miệng nói một đàng nhưng trong lòng thì nghĩ một nẻo, suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.

Hai người khoa tay múa chân dùng thủ ngữ nói chuyện với nhau trước mặt rất nhiều người, nhưng chỉ có bọn họ là có thể hiểu được đối phương đang nói gì.

Đáy mắt Trần Thiệu Thần dịu dàng gợn sóng, anh nửa đùa nửa thật nói: “Chu Chú rất công bằng, sẽ không thiên vị ai đâu!”

Chu Chú giật giật khoé miệng, vui vẻ cười hiền hoà. “Ít nhất thì cũng nên nể tình một chút.” Cô nhìn anh đầy ẩn ý. “Em đi trước, hai người chuẩn bị đi, cố lên nhé!”

Diễễnđàànlêêquýýđôôn

Đúng một giờ chiều, vòng thứ hai của cuộc so tài ngày hội sinh viên nghệ thuật chính thức bắt đầu, trong nháy mắt mọi người trong hội trường liền yên tĩnh lại.

Cố Phán và Trần Thiệu Thần ngồi trong một góc, hai người cùng nhau theo dõi và chờ đợi.

Sau mười tiết mục nữa mới đến phần biểu diễn của Diệp Tử Nhuy, cô ấy theo dõi một vài tiết mục trước rồi lại trở về chỗ của Cố Phán.

“Cố Phán, cậu xem người đang ngồi bên cạnh vị giám khảo kia xem.

Cố Phán không hiểu, quay sang nhìn thử. Không nghĩ đến lại là Chu Nhuận Chi. Anh ta đang ngồi bên cạnh nghiêng tai nói chuyện với giáo sư, mặc áo khoác màu cà phê, không kéo khoá nên lộ ra áo mặc bên trong màu xanh đen. Mang đến cho người khác có cảm giác mát mẻ như gió xuân giữa trưa hè.

“Anh ta là giám khảo sao?” Diệp Tử Nhuy buồn bực.

Cố Phán lắc lắc đầu, ý nói không biết.

Diệp Tử Nhuy nhíu mày. “Chẳng lẽ là nhà tài trợ?”

Cố Phán suy nghĩ, việc này quả thật cũng có khả năng. Chỉ là thấy nét mặt của Diệp Tử Nhuy như có điều gì đó không hài lòng, cô viết lên điện thoại: “Không sao đâu, chúng ta biểu diễn phần chúng ta, anh ta cũng không thường đến phòng tranh mà.”

Diệp Tử Nhuy nhún vai. “Đột nhiên mình cảm thấy thế giới này thật nhỏ. Một vòng tròn, 360 độ, chúng ta vẫn có thể gặp nhau ở một điểm.”

Cố Phán viết trả lời: “Có thể gặp nhau cũng là một loại duyên phận.”

Diệp Tử Nhuy bật cười. “Được rồi, chúng ta đi chuẩn bị thôi. Vì tiền thưởng, cố lên!” Cô hít sâu một hơi lấy tinh thần.

Những tiết mục trước đó đều rất hay, lúc này mà nói không căng thẳng hồi hộp là giả.

Đợi đến người thứ tư lên sân khấu biểu diễn. Cố Phán và Trần Thiệu Thần đã chạy đến sau cánh gà chuẩn bị đến lượt mình. Cố Phán khẽ nghiêng người muốn nhìn tình hình trên sân khấu một chút.

Chỉ trong nháy mắt, Trần Thiệu Thần đột nhiên đưa tay kéo cô lại, anh trầm giọng nói. “Đứng ngay ngắn, đừng khom lưng.”

Cố Phán không hiểu, nghiêng đầu nhìn anh.

Ánh mắt Trần Thiệu Thần di chuyển nhìn chỗ khác, hình như vẻ mặt anh hơi ửng hồng khác thường.

Cố Phán chỉ chỉ phía trước. “Anh có thấy người đàn ông mặc áo khoác màu cà phê kia không, chính là ông chủ phòng tranh mà em đang làm thêm đó.”

Trần Thiệu Thần nheo mắt. “Ừ!” Anh lơ đãng ậm ừ. “Bên cạnh anh ta là viện trưởng của bọn anh.”

Cố Phán hơi ngạc nhiên. “Viện trưởng của bọn anh sao lại ở đây?”

Trần Thiệu Thần thở dài, dở khóc dở cười nói: “Lúc này mà em còn quan tâm đến chuyện khác à, xem ra em không hồi hộp chút nào hết nhỉ.”

Cố Phán lắc lắc đầu, cô khoa tay dùng thủ ngữ nói, động tác chậm rãi. “Không đâu, em đang rất hồi hộp này.” Ánh mắt cô không chớp nhìn thẳng vào anh. “Chỉ là, có anh ở bên cạnh em thì em không còn lo sợ gì nữa. Dù sao cũng còn có anh mà.”

Trần Thiệu Thần chợt cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua tim, thật ấm áp, ánh mắt dời khỏi xương quai xanh của cô, đưa tay nắm chặt tay phải của cô. Bởi do vẽ tranh lâu năm, nên đầu ngón trỏ của cô có một vết chai mỏng. Anh nhẹ nhàng sờ sờ tay mình quanh đó. “Đúng vậy, có anh ở đây. Cho nên bánh mì nhỏ không cần lo lắng gì hết, nhé!” Ánh mắt anh nhìn cô nhu tình đến cực hạn.

Giọng nói ôn nhu của anh nhanh chóng trấn an được tâm trạng đang hỗn loạn của cô lúc này.

Cố Phán thật sự biết là Trần Thiệu Thần rất hiểu lòng cô. Cuộc thi này là cô bất chấp khó khăn muốn kiên trì tham gia đến cùng. Bây giờ chỉ còn một bước cuối cùng, cô có thể tưởng tượng được sau này cô phải đối mặt với điều gì.

MC trên sân khấu đang giới thiệu tiết mục, âm thanh vang dội khắp hội trường. “Tiếp theo, xin mời thí sinh mang số báo danh 06, khoa mỹ thuật và khoa quản trị kinh doanh cùng hợp tác biểu diễn, tôi không biết từ khi nào thì quan hệ giữa hai khoa lại tốt đẹp đến như vậy. Và đây, hai bạn Cố Phán và Trần Thiệu Thần sẽ cùng mang đến cho chúng ta phần biễu diễn —— Đàn piano đôi. Xin mời thưởng thức!”

Trước khi bước lên sân khấu, Trần Thiệu Thần đột nhiên hôn lên trán cô một nụ hôn, cũng không nói gì thêm.

Màn che từ từ mở ra, hai người cùng dắt tay nhau bước đến giữa sân khấu, cúi người chào khán giả. Trong nháy mắt dưới hội trường không hẹn mà cùng im lặng, là kinh ngạc.

Trước mắt mọi người là đôi nam nữ thanh tú khả ái, mọi người đều trầm trồ thốt lên một câu: “Đúng là trời sinh một đôi!”

Chiếc váy trắng tinh cùng với áo vest đen lịch lãm, hai người này lại có thể kết hợp hai màu sắc tưởng chừng như bình thường nhất thành một hình ảnh vô cùng tinh tế.

Hai người đi đến chỗ đặt chiếc đàn Piano, cùng ngồi xuống, một trái một phải.

Đột nhiên vào giờ khắc này, cả hội trường to lớn đầy người trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, thì bầu không khí bỗng thay đổi theo.

Giai điệu mềm mại chậm rãi vang lên. Bốn bàn tay cùng linh động nhấn phím đàn, dẫn dắt thính giả chìm vào một thế giới tươi đẹp. Mặc kệ bạn có hiểu ý nghĩa của bản Piano này hay không, mặc kệ bạn đã từng nghe qua bài hát này hay chưa, thì cũng sẽ cảm nhận được cảm giác thư thái tuyệt vời này, như là dòng sông đang uốn lượn chảy dài.

《Luv Letter》- Thư tình. Chỉ một từ mà diễn tả được biết bao điều tốt đẹp.

Ánh đèn chíu vào trên mặt hai người, cô gái đang chuyên chú đánh đàn, gương mặt hơi cúi xuống trầm tĩnh mà tuyệt đẹp. Mà chàng trai bên cạnh trong lúc lơ đãng ngoài đầu nhìn cô gái, nét mặt cực kì dịu dàng, trong thoáng chốc đó đã bị máy chụp hình chụp được. Ánh đèn sân khấu tràn ngập sắc vàng cũng bị anh bỏ lơ, trong mắt anh chỉ có duy nhất hình bóng của cô mà thôi.

Khi tiếng đàn biến đổi thành bài《Khi em già đi》Thì dưới sân khấu có vài người không nhịn được mà bật cười.

Thầy Lý trong ban giám khảo xoa xoa mũi. “Hai đứa trẻ này thật thú vị, chọn bài hát cứ như là đang tỏ tình vậy.”

“Bọn trẻ bây giờ không giống với chúng ta hồi đó đâu.”

“Tôi nhớ bài thơ này là do nhà thơ Bắc Ái Nhĩ Lan viết, theo đuổi tình yêu cả đời.”

.....

DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›

Chu Nhuận Chi nhìn người biểu diễn trên sân khấu, khoé miệng cong lên. Thì ra cô nhóc này là hoa đã có chủ rồi. Anh ta còn nhớ rõ hai ngày trước, lúc dùng cơm với ba cô ấy, bác ấy còn nói đến vấn đề này, nói là con gái mình còn nhỏ, chưa vội tìm đối tượng.

Chu Nhuận Chi khẽ cười.

“Nhuận Chi, cười gì vậy?” Giáo sư bên cạnh hỏi.

“Hai bạn trẻ này rất xứng đôi, sinh viên đại học T cũng rất năng nổ trong vấn đề này nhỉ.”

Giáo sư khẽ cười ha ha. “Cậu nam sinh kia là sinh viên của khoa tôi, chắc cậu cũng biết cậu của cậu ta đấy, Tống Khinh Dương.”

Chu Nhuận Chi hơi trầm tư. “Không thể không thừa nhận, sinh viên kinh tế thì ánh mắt cũng rất tốt.”

Giáo sư sững sờ khó hiểu, Chu Nhuận Chi cũng không tiếp tục giải thích, cũng không hỏi thăm đến việc khác.

Khi hai người đàn xong nốt nhạc cuối cùng, tiếng đàn ngưng hẵn, cả hội trường trầm mặc mấy giây sau đó là một tràn vỗ tay vang dội kéo dài.

Cố Phán thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn Trần Thiệu Thần.

Trần Thiệu Thần khẽ mỉm cười với cô, đuôi lông mày nâng lên. Hai người cùng đi đến giữa sân khấu, cúi đầu cám ơn khán giả lần nữa. Mọi người trong hội trường đều như muốn sôi trào.

Khi hai người đang định xuống sân khấu thì MC vội vàng ngăn lại. “Hai bạn xin dừng bước. Tôi ở sau cánh gà nghe tiếng đàn của hai bạn mà như muốn chìm đắm vào đó, quên mất là phải lên sân khấu làm MC luôn, tôi tin rằng các bạn khán giả ngồi đây cũng có cùng cảm nhận như vậy. Các bạn có điều gì muốn chia sẻ với khán giả không?”

Đường Thanh ngồi phía dưới không khỏi cau mày lại. “Cậu MC này bộ mới dẫn chương trình lần đầu sao? Không chuyên nghiệp gì hết!”

Diệp Tử Nhuy cũng cau mày theo. “Đừng nóng vội, có Trần học trưởng ở đây mà.”

Cố Phán bình tĩnh đứng trên sân khấu, bộ váy trắng tôn lên làn da trắng ngần của cô. Hôm nay cô cố ý mang giày cao gót nên cao hơn một chút. Cô nhìn những ánh mắt dưới khán đàn đang chăm chú nhìn mình, hôm nay các bạn nữ dự thi ai cũng đều trang điểm thật lộng lẫy, chỉ có cô là để mặt mộc, gương mặt sạch sẽ mịn màng đáng yêu. Cố Phán vẫn luôn im lặng không nói, Trần Thiệu Thần cầm lấy microphone từ trên tay cô.

Chỉ trong chớp mắt, Cố Phán kéo lấy khuỷu tay của Trần Thiệu Thần, anh nghiêng đầu sang nhìn cô.

Cố Phán từ từ giơ tay lên, khoa tay dùng thủ ngữ nói: “Hi vọng mọi người sẽ thích tiết mục hợp tấu của chúng mình, cám ơn!” Cô cười yếu ớt, trả lời câu hỏi lúc nãy của MC: “Phía dưới có rất nhiều bạn khán giả nên mình hơi hồi hộp một chút.”

Giọng nói của Trần Thiệu Thần xuyên qua microphone, thuật lại lời của Cố Phán: “Cô ấy nói, hi vọng mọi người sẽ thích tiết mục hợp tấu của chúng mình, cảm ơn!”

Cố Phán quay sang nhìn anh, nở một nụ cười.

Trần Thiệu Thần cầm mic, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Anh chỉ sợ cô sẽ bị tổn thương, nhưng cô lại dùng ánh mắt và thái độ thản nhiên của mình để hoá giải sự khác biệt, kéo gần khoảng cách giữa cô với người khác.

Cô, chính là như vậy. Không cần phải che giấu, cô vốn luôn lạc quan vui vẻ yêu đời, luôn toà sáng như vậy.

Trần Thiệu Thần nuốt nuốt nước miếng. “Cô ấy còn nói, bên dưới có nhiều bạn khán giả như vậy, nên cô ấy có hơi hồi hộp một chút.”

Mọi người dưới khán đài cười rộ lên.

Trần Thiệu Thần mỉm cười. “Thật ra thì mình cũng rất hồi hộp, nhưng mà ở trước mặt con gái thì phải luôn thể hiện mặt hoàn mỹ nhất của con trai, không phải sao?”

“Ha ha haaa——”

Hai người cùng đi vào cánh gà, mọi người ở bên ngoài vẫn còn đang bàn luận rôm rả. Không ai để ý đến việc Cố Phán không nói được, bởi họ đã bị tiếng đàn của cô mê hoặc mất rồi, đây chính là tiếng đàn hay nhất mà họ từng được nghe.

Diệp Tử Nhuy thờ phào một hơi. “Tiền thưởng của mình đang bị đe doạ nghiêm trọng rồiii~~” Nhưng cô lại đang cười rất vui vẻ.

Cuộc thi kết thúc, thể xác và tinh thần của bọn họ đều mệt muốn chết. Mọi người trở về kí túc xá, Cố Phán liền ngồi xuống giường nghỉ ngơi, cô cũng lười không thay đồ mà mặc luôn bộ váy trắng lúc biễu diễn.

Ngược lại tinh thần Đường Thanh lại phấn chấn gấp đôi, cứ đi tới đi lui. Một lát đi đến nhìn Cố Phán hỏi: “Cậu và học trưởng Trần là cố ý chuẩn bị đúng không?”

Cố Phán lắc đầu.

Đường Thanh đứng, cô ngồi. Đột nhiên Đường Thanh cười gian: “Cố Phán, nhìn không ra đấy, cái đó của cậu... lớn thật đó~”

Cố Phán xoa xoa mắt, hai ngày nay ngủ không được ngon, mắt đen như mắt gấu trúc rồi.

Diệp Tử Nhuy cười cười. “Cậu ấy bình thường mặc đồ rộng che đi hết rồi, đây mới là chân tướng thật sự.”

Cố Phán chợt hiểu ra, lúc này cô chỉ biết mắng vui hai chữ: “Lưu manh!” Đại não như vừa nghĩ đến điều gì, lúc ở phía sau cánh gà sân khấu, lúc mình khom lưng, anh ấy đã kéo mình thẳng dậy...

Càng nghĩ càng xấu hổ...

Cuộc thi văn nghệ ngày hội sinh viên cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Giành được hạng nhất là một sinh viên nữ học năm thứ hai khoa Trung Văn, được đại diện trường đại học T tham gia cuộc thi chung kết Văn nghệ sinh viên toàn quốc sắp tới. Diệp Tử Nhuy đạt được hạng ba. Cố Phán và Trần Thiệu Thần không được giải, kết quả này làm cho mọi người cực kì khó hiểu, bàn luận nhốn nháo ầm ĩ trên diễn đàn trường cả một thời gian dài.

Cố Phán và Trần Thiệu Thần cũng không hỏi nguyên nhân, việc này cũng không quan trọng với bọn họ.

Kí túc xá nam.

“Mẹ nó! Cuộc thi kiểu gì vậy, không công bằng gì hết!”

“Lần đầu tiên của lão đại mà có kết quả như thế này sao!”

“Tớ phải kiện! Tớ muốn kháng nghị!”

“Được, tớ ủng hộ! Các cậu không biết lúc đó mình cảm động thế nào đâu, mém chút nữa là khóc như mưa luôn rồi!”

“Tớ không biết lão đại còn có thể đánh đàn được đấy! Tớ còn nhớ lúc trước Chu Chú tìm lão đại muốn nhờ cậu tham gia chung một tiết mục, nhưng cậu đã từ chối, còn nói là không có hứng thú nữa chứ.”

Trần Thiệu Thần ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Trí nhớ cậu tốt nhỉ.”

“Chứ gì nữa.” Bạn cùng phòng A vô cùng đau đớn. “Lão đại chính là chân nhân bất lộ tướng, nhưng rõ ràng cậu đàn giỏi như vậy, sao lại nói là không có hứng thú chứ.”

Trần Thiệu Thần nhíu mày. “Nói chuyện cho đàng hoàng.”

“Thì tớ đang nói chuyện đàng hoàng đây!” Bạn cùng phòng A lúc thi đại học khoa Ngôn ngữ nằm trong top ba đấy!

Trần Thiệu Thần cười như không cười. “Lần đầu tiên...”

Bạn cùng phòng A nhanh nhạy phát hiện chuyện mờ ám. “Lão đại, cậu quá đen tối rồi! Khinh bỉ cậu!”

Về việc không đạt được giải trong cuộc thi, Cố Phán cũng không có ý kiến gì, ngược lại cô còn an ủi ngược lại Đường Thanh: “Thật ra là do mình làm sai quy định trước, lúc mình đăng ký tiết mục chỉ ghi là cá nhân, mà lúc biểu diễn lại là hai người, cho nên ban giám khảo cũng rất công bằng rồi.”

“Nguỵ biện! Nói không chừng là có người ghen tị cậu và học trưởng Trần biểu diễn cùng nhau nên mới cố ý làm vậy.”

Cố Phán khẽ cười: “Không đâu. Cậu phải tin tưởng các thầy cô chứ. Được rồi, cuối tuần rồi, vui vẻ lên nào.” Cô giơ tay lên, xoa xoa gương mặt của Đường Thanh.

Đường Thanh vội vàng né trái né phải. “Cố Phán, đừng nói là cậu cũng để cho học trưởng Trần nựng mặt của mình như vậy đấy nhé!”

Cố Phán sững sờ, cũng gần giống như vậy, chỉ là... Cô xoa xoa mặt mình, đúng là bị nựng thành mặt bánh mì luôn rồi.

Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ

Thứ bảy, Trần Thiệu Thần dẫn cô đến nhà trọ của anh. Cố Phán ngồi trong thư phòng đọc sách, Trần Thiệu Thần ngồi ở một bên viết luận văn. Cố Phán cũng đã ngồi một lúc lâu, vốn là ngồi rất ngay ngắn nghiêm chỉnh, nhưng vào lúc này, cô nằm nghiêng nửa người xuống, tay giơ sách lên.

Trần Thiệu Thần nhíu nhíu mày, đứng dậy đi tới, tiện tay rút quyển sách ra khỏi tay cô. Anh đứng trước mặt cô, cô khó hiểu mở to mắt nhìn anh.

Trần Thiệu Thần đặt sách trên bàn. “Em đọc sách như vậy sẽ có hại cho mắt đấy.”

Cố Phán ngồi thẳng người dậy, ánh mắt đen nháy chăm chú nhìn anh.

“Sao lại nhìn anh như vậy?” Anh hỏi.

Cố Phán cong khoé miệng. “Học trưởng, em có thể...” động tác của cô ngập ngừng một chút, hơi ngượng ngùng.

“Muốn hôn anh àh?” Anh hỏi ngược lại cô.

Gò má Cố Phán ửng hồng, không tiếp tục khoa tay nói chuyện nữa, mà trực tiếp giơ tay ra chạm vào gương mặt anh, da mặt của anh rất sạch sẽ, ngũ quan thanh tú, tay cô từ từ vuốt ve từng chút, từ chân mày của anh đến mắt của anh.

Trần Thiệu Thần không nhúc nhích, dưới đáy mắt tràn đầy ý cười.

Cố Phán tỉ mỉ ngắm nhìn anh, Trần Thiệu Thần cũng hết sức phối hợp.

Đợi đến khi cô định rút tay về thì đột nhiên anh kéo tay cô lại. “Nhìn chăm chú như vậy sao, có muốn sờ những chỗ khác nữa không?”

Dụ dỗ trắng trợn!

Gió mùa thu luồng qua khe cửa thuỷ tinh thổi vào phòng, mang theo hương thơm lan toả.

“Lại muốn gì nữa đây?” Trần Thiệu Thần nựng hai má cô.

Cố Phán huơ tay nói: “Học trưởng, thân hình anh... Rất đẹp. Còn đẹp hơn cơ thể của người mẫu chuyên nghiệp.”

Đầu Trần Thiệu Thần xuất hiện một hàng vạch đen. Đột nhiên anh nghĩ đến... Người mẫu nude. “Em nhìn thấy bao nhiêu người rồi?”

Cố Phán nhìn anh lắc lắc đầu.

“Không đếm được luôn hả?” Chữ cuối Trần Thiệu Thần hơi nhấn giọng cao lên.

Cố Phán cười. “Chưa đến mười người đâu.”

“Hình như em có chút tiêc nuối nhỉ?” Mũi Trần Thiệu Thần dán lên chóp mũi cô, dùng sức cụng một cái. “Về sau không cho vẽ những người mẫu đó nữa!”

Ánh mắt Cố Phán cũng cong lên. “Anh kì thị những người làm nghệ thuật!”

Trần Thiệu Thần nghiến răng, sau đó hợp tình hợp lí nói: “Sau này muốn vẽ thì gọi anh! Anh sẽ làm người mẫu cho riêng mình em!”

Cố Phán mắt chữ O, mồm chữ A.

Trần Thiệu Thần cười. “Phán Phán...” Anh trầm giọng gọi tên cô, ngón tay viết lên lòng bàn tay cô từng nét từng nét. “Tên của anh, Trần — Thiệu — Thần.”

“Em biết.”

Trần Thiệu Thần huơ tay dùng thủ ngữ nói: “Thiệu Thần, sau này hãy gọi anh bằng tên.” Anh thở dài.

Anh viết lên lòng bàn tay cô một chữ ‘Thần’

Thần, là vị trí của Sao Bắc Cực. Sao Bắc Cực vĩnh viễn không bao giờ thay đổi vị trí. Cho nên, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.

Hết chương 20.

**********

Tác giả có lời muốn nói: Một chương này viết hơn năm tiếng đồng hồ. Ta đúng là liều mạng mà. Khóc T_T

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi