CỐ PHU NHÂN EM TRỐN KHÔNG THOÁT

Tối hôm đó, trên bàn ăn cô cùng anh dùng bữa tối. Chợt nhớ ra điều mình muốn hỏi cô mới ngẩn đầu lên nhìn anh

" Duật Hành dì đâu rồi? Vì sao em lại không thấy bà ấy "

" Bà ấy đã sang Mỹ rồi! "

Cố Duật Hành nhàn nhạt trả lời

" Sao nhanh vậy? "

" Ừ! "

" Anh không thấy nhớ bà ấy sao? "

" Không! "

Nghe anh nói thế trong lòng cô thầm nghĩ anh lẽ nào lại lạnh lùng như thế ư? Dù sao bà ấy cũng là mẹ của mình kia mà. Cô không nói gì im lặng ngồi ăn cơm

" Anh biết là em đang nghĩ gì. Đối với anh đó là chuyện bình thường, anh và bà ấy đôi lúc sẽ có trao đổi qua video nên em đừng lo! "

"....vâng! "

...

Cô lúc này đang ở trong phòng. Anh thì đang trong thư phòng làm việc, đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông. Nhìn trên màn hình có ghi rõ hai chữ " Hoan Hoan " cô vui vẻ nhấc máy

" Hoan Hoan! "

" Tĩnh Tĩnh sao hôm nay cánh không đi làm? Cậu bệnh ư? "

" Hoan Hoan mình không sao.Hôm nay đột nhiên có chút mệt trong người! "

" Vậy cậu có sao hay không? "

" Mình đỡ nhiều rồi. Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng "

" Haz không sao, cậu không sao là mình yên tâm rồi. À mà tại sao cậu lại dọn đi thế? Cậu chọn căn nhà khác rồi ư? "

" không phải, mình....chỉ là mình. Mình cùng với anh ấy về chung một nhà sống rồi! "

Cô nói có chút ngượng ngùng, nói có chút nhỏ lại nhưng Tô Hoan vẫn có thể nghe được, nghe cô nói thế Tô Hoan rất vui

" Thật sao? Hai người đến với nhau rồi à? Vậy thì tốt quá rồi. Tĩnh Tĩnh cuối cùng thì cậu cũng đã tìm được người đàn ông thật sự yêu thương cậu rồi. Mình thật sự rất vui cho cậu đấy! "

" Mình biết nhưng mình....mình liệu có thể tin tưởng anh ấy được sao? Ý mình là, anh ấy vốn là một người đàn ông hoàn hảo. Còn mình, chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, liệu mình có xứng với anh ấy chứ?...chỉ vì một chút hiểu lầm ngoài ý muốn mà mình đã sắp thành vợ của một người luôn được mệnh danh là người đàn ông bạch kim hoàn hảo nhất Trung Quốc? "

Bây giờ Tô Hoan mới để ý đến câu nói cuối của cô. " Người đàn ông bạch kim hoàn hảo nhất Trung Quốc "?

" Tĩnh Tĩnh, người mà cậu nói. Có phải là Cố tổng của chúng ta Cố Duật Hành hay không? "

" Làm...làm sao cậu biết? "

" Thật sao? Người cậu kết hôn là Cố Duật Hành chủ tịch của chúng ta ư? "

" Mình...Hoan Hoan cậu đừng hiểu lầm, mình...mình vốn không c..."

" Tĩnh Tĩnh được rồi. Đợi khi khác, cậu đem chuyện làm sao cậu và anh ta đến với nhau nhớ kể mình nghe toàn bộ! "

"...cậu, có thể giữ kín bí mật này được hay không? "

" Sao thế cậu không muốn cho người khác biết rằng ông xã của cậu là một người đàn ông hoàn hảo như Cố Duật Hành hay sao? "

Hai chữ " Ông xã " phát ra từ miệng của Tô Hoan làm cô đỏ mặt

" Hoan Hoan...mình và anh ấy...vẫn chưa có kết hôn, đừng gọi hai chữ ông xã như thế "

" Hahah cậu ngại sao? Rồi rồi không cho nói thì thôi, mình thật sự ngưỡng mộ cậu đó Tĩnh Tĩnh. Lại kết hôn với người đàn ông hoàn hảo như Cố Duật Hành, thảo nào từ sau khi bị cái cô Châu Mạn Đình đó bắt nạt xong là liền đem cậu mang theo bên mình dưới thân phận là trợ lý liền à! "

" Hoan Hoan, đừng chọc mình nữa! ". Cô thẹn quá hóa giận

" Rồi rồi không chọc Tĩnh Tĩnh của mình nữa, anh ta tốt và yêu thương cậu chứ? "

"...có! "

Cô khẽ cười nói

" Tĩnh Tĩnh, từ bây giờ cậu đã có người bảo hộ cho mình rồi. Từ nay đừng sợ kẻ khác ức hiếp mình nữa. Nếu như không để ông xã cậu biết được chắc chắn sẽ cho tên đó một bài học! "

" Hoan Hoan! "

" A mình gọi lộn, hahah đừng giận nha! "

" Hoan Hoan, nhưng mình lại rất lo lắng về điều này, chính vì anh ấy hoàn hảo như thế còn mình thì lại..."

" Tĩnh Tĩnh, cậu yên tâm đi, sẽ không sao đâu mà. Cố Duật Hành không phải như tên căn bã Mạc Thiếu Khanh kia, vì thế cậu thử hãy tin tưởng anh ta một lần. Cậu vốn biết anh ta cũng không gần nữ sắc, giờ đây chỉ gần cậu? Vậy thì cậu còn lo cái gì? "

" Hoan Hoan...mình biết! "

" Tĩnh Tĩnh, mình hỏi thật cậu. Cậu yêu anh ta chứ?"

" Yêu...? "

Nghe Tô Hoan hỏi rằng mình vốn có yêu anh trong lòng cô chợt hiện lên điều khó nói, hiện nay cô rất rối. Cô không biết phải trả lời làm sao mới đúng, cô cũng có chút động lòng với anh. Nhưng khi nghĩ về Mạc Thiếu Khanh như vậy, liệu một ngày nào đó, anh sẽ giống với anh ta? Nói ra những lời thề hẹn ước đó sau đó lại quay lưng với cô. Phản bội cô và lên giường với người phụ nữ khác? Cô sợ, rất sợ rằng anh sẽ như thế

" Tĩnh Tĩnh "

"... "

" Lâm Tĩnh! "

" A hả. Hoan Hoan mình xin lỗi, hiện tại thì mình chưa dám chắc, mình không thể nói trước được! "

" Không sao đâu. Từ từ rồi cậu cũng sẽ tìm được một câu trả lời thích hợp với mình mà "

" Ừm...Hoan Hoan mình thấy mệt rồi, mình cúp máy đây! "

" Được rồi. Vậy cậu đi nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon! "

" Ngủ ngon Hoan Hoan! "

Sau khi gác máy cô mệt mỏi nằm xuống chiếc giường lớn này. Trong đầu không ngừng suy nghĩ đến việc của Tô Hoan nói ban nãy

" Mình...phải làm sao? Có nên thử tin tưởng anh ấy dù chỉ một lần? "

Cô Duật Hành đã làm xong công việc, anh trở về phòng thì vô tình nghe được cuộc điện thoại này của cô và Tô Hoan, anh biết cô hiện đang rất rối. Vốn chưa biết câu trả lời thật sự của mình. Anh không trách cô, dù sao trước kia cô vốn đã bị người đàn ông mình yêu phản bội. Bây giờ anh chợt xuất hiện bên cạnh cô, cô cũng không biết mình có yêu anh thật sự hay không? Cô vốn sợ rằng sau khi mình yêu anh thật sự, yêu anh đã sâu đậm rồi thì lúc đó càng ân hận và hận anh nhiều hơn. Vì cô sợ một ngay không xa. Anh vốn sẽ bỏ cô lại, sẽ phụ cô, phản bội cô và đi yêu một người phụ nữ khác. Cố Duật Hành đẩy cửa đi vào, thấy anh cô có chút ngạc nhiên liền ngồi dậy

" Duật Hành? "

" Anh vừa mới làm xong việc, nên trở về phòng nghỉ ngơi! "

" Chuyện em và Hoan Hoan...anh đã nghe hết rồi sao? "

Anh không trả lời đi tới bên cạnh cô. Ôm cô vào lòng, người phụ nữ trước mặt này vốn là người anh yêu. Phải, là anh đã yêu cô

" Duật Hành....em xin lỗi, hiện tại em..."

" Suỵt, anh biết. Sẽ không sao, anh có thể chờ câu trả lời của em được...anh biết trải qua chuyện của em và Mạc Thiếu Khanh, em vốn sợ yêu anh rồi chuyện đó sẽ lập lại một lần nữa! "

Anh yêu thương hôn lên mái tóc cô một nụ hôn

" Anh sẽ theo đuổi em, sẽ ở bên bảo vệ em. Cố Duật Hành anh sẽ cho em thấy được tình yêu anh vốn dành cho em là to lớn bao nhiêu. Tin tưởng anh Tĩnh Tĩnh! "

Cô đưa tay ôm chặt lấy thắt lưng của anh. Khẽ gật đầu

" Ừm...Em tin anh, Duật Hành! "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi