CỚ SAO LẠI TƯƠNG PHÙNG


Hoa đăng trên bầu trời tản đi hết, Nguyệt Yên đứng tựa người vào Hi Vũ mắt cũng nhoè dần.

Cô buồn ngủ rồi, nhưng lòng vẫn lâng lâng vì ngày hôm nay rất vui.
Sáng hôm sau.
Hi Vũ mở mắt dậy, nhìn đồng hồ điểm 7h30, Nguyệt Yên đã xuống giường từ lúc nào.

Anh nghe có âm thanh gì đó ở dưới bếp, đoán là cô đang làm điểm tâm.

Tâm trạng của anh hôm nay không tệ, nhưng lại nhớ đến một việc có liên quan đến cô.

Nhà đã sang tên lại cho cô rồi, vậy thì chẳng phải cô sẽ có cớ không ở cùng anh nữa sao?
Anh khẽ thở dài, lắc đầu một cái rồi từ từ đi xuống phòng khách.

Nguyệt Yên vừa làm xong món súp gà nóng hổi mang đến bên bàn, còn chuẩn bị nước suối lạnh cho anh.
"Anh dậy rồi ạ?"
"Yên Yên! Buổi sáng vui vẻ!"
Cô nhìn anh mỉm cười ngọt ngào.
"Buổi sáng vui vẻ!"
Anh ngồi xuống bàn, nhưng rồi lại nhíu mày đứng dậy làm cô khó hiểu.

Cho đến khi anh khom người lại gần, chỉ tay vào gò má của mình thì cô mới hiểu ra.

Có người vì không được hôn, nên mới bày ra vẻ mặt khó chịu như vậy không chịu ăn sáng.
Anh là trẻ con sao?
Sang năm đã 31 tuổi rồi còn gì?

Cô còn nghĩ là anh chỉ mới 3,1 tuổi thôi đấy!
Chiều ý đứa trẻ lớn xác này, Nguyệt Yên khom người đến hôn lên môi Hi Vũ một cái.

Vô cùng mãn nguyện.

Ý cười trong mắt anh dâng trào, gật đầu hài lòng ngồi xuống dùng bữa sáng.

Món súp gà mà cô nấu chỉ có thể dùng một từ để diễn tả.
Đỉnh!
Hầu như món nào cô cũng có thể nấu được.

Hoặc là vì trong mắt anh cô rất tuyệt, vậy nên món nào cô nấu cũng sẽ rất ngon.

Và cả cô cũng...!Ngon không kém.
"Ngày mai anh có làm không?"
Nguyệt Yên lấy thêm súp cho Hi Vũ, tiện thể hỏi anh.

Gần đây việc ở công ty rất ổn, nên anh cũng chỉ như thường lệ mang việc về nhà làm.

Anh lắc đầu, dịu dàng đáp.
"Không có."
"Vậy anh giúp em chuyển đồ đạc về nhà nhé!"
Hi Vũ vừa đưa thìa súp vào miệng, nghe xong những lời này đã nhịn không được mà ho sặc sụa.

Cộng thêm việc súp vẫn còn ấm, lưỡi anh dường như bị bỏng luôn rồi.

Đúng như những gì mà anh suy nghĩ.

Nguyệt Yên thật sự muốn về nhà.

Cô muốn bỏ mặt anh.

Chỉ là anh nhất thời không kịp chuẩn bị tinh thần, đang vui vẻ lập tức bị câu nói này như mây đen ùn ùn kéo đến.

Khụ khụ.
Nguyệt Yên vội vàng rời khỏi chỗ ngồi đến chỗ Hi Vũ vuốt lưng anh, đưa cho anh cốc nước lạnh trên bàn.
"Anh sao vậy? Bị bỏng sao?"
Anh nuốt nước bọt, ngước mắt lên nhìn cô.

Vì vừa dứt cơn ho nên gương mặt ôn hoà hơi ửng đỏ, hốc mắt cũng đỏ theo.

Nếu không nói rõ, người ngoài nhìn vào còn nghĩ anh sắp khóc.
"Yên Yên muốn bỏ rơi anh?"
Cô hé môi, không nói được lời nào.


Người muốn lấy lại nhà cho cô là anh, muốn cô sống thoải mái cũng là anh.

Dù sao cô cũng tự mình đi làm được, hơn nữa anh cũng còn có công ty.

Cuộc sống hiện tại rất vui, tự do tự tại nhưng cô không muốn vì thế mà biến mình thành gánh nặng.

Chỉ là từ khi nào...!Mà anh lại cứ như trẻ con thế?
"Yên Yên không cần anh nữa sao?"
Hi Vũ nói với vẻ mặt ấm ức, sau đó bất ngờ đưa tay ra ôm gọn lấy eo cô, vùi mặt minh vào cái bụng nhỏ của cô.

"Hi Vũ! Không phải như vậy!"
Cô đặt tay lên tóc anh xoa xoa, muốn giải thích một chút nhưng anh lại lắc đầu.
"Không thích! Anh lấy lại nhà cho em là vì không muốn em bị bắt nạt, không phải để em bỏ rơi anh."
"Nhưng anh phải làm việc của mình, em cũng phải tìm việc làm.

Em không thể, dựa dẫm vào anh được."
Hi Vũ nhíu mày, ngước lên nhìn Nguyệt Yên rồi đứng dậy.

Anh lúc này từ thấp đã trở nên cao hơn cô một cái đầu, dáng người cao ráo, ngũ quan hài hoà.

Anh khom người đến, đảo mắt nhìn gương mặt trái xoan xinh xắn của cô.
"Anh chính là muốn em dựa dẫm! Tại sao lại không được chứ? Tiền anh làm ra không phải để em tiêu sao?"
"Nhưng mà..."
Anh đột nhiên đổi thái độ, thở dài ra một hơi rồi gật đầu, nét mặt thoáng chốc rầu rĩ.
"Nếu em muốn dọn về nhà thì ngày mai anh gọi Mạc Ngôn đến! Sau này, anh sống một mình được rồi! Lúc đó anh nhất định sẽ làm việc liên tục, quên ăn quên ngủ, còn pha sữa bột uống mỗi ngày để mình bị dị ứng.

Em cứ bỏ mặc anh đi!"
Hi Vũ nói một hơi dong dài, rõ ràng là đang dỗi yêu lại còn cố tỏ ra lạnh nhạt.

Anh cầm bát súp gà đi đến bên bồn rửa, đặt vào trong rồi xả vòi nước, xem như chưa nói gì.

Nguyệt Yên vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Như vậy là sao chứ?

Gì mà làm việc suốt ngày quên ăn quên ngủ? Gì mà biết mình dị ứng sữa bột còn pha sữa để uống?
Anh! Bị! Ngốc! Sao!
Cô thật tình không nói lại anh một câu nào, thậm chí là nửa câu cũng không.

Thật sự bất lực.

Ai mà nghĩ được anh lại tung ra mấy chiêu thức này để đối phó với cô chứ?
"Hi Vũ!"
Nguyệt Yên ra sức dỗ dành, chạy đến ôm lấy Hi Vũ từ sau lưng.

Anh mặc áo thun rộng, khi ôm chặt lại thì chẳng còn được bao nhiêu, gần đây hình như gầy đi một chút.

Nhưng cô đã gọi mấy lần rồi, anh vẫn cặm cụi rửa bát mà không trả lời tiếng nào.
"Hi Vũ à!"
Anh hơi cong khoé môi, không để Nguyệt Yên thấy được gương mặt phóng đãng đang đắc ý của mình.

Giọng anh hờ hững.
"Gọi anh làm gì? Không phải em muốn dọn nhà sao? Bây giờ có cần dọn luôn không? Lát nữa anh sẽ..."
Hi Vũ vừa nói vừa quay người nhìn xuống, nhưng còn chưa nói hết lời thì môi đã bị Nguyệt Yên hôn một cái.

Là cô vừa kiểng chân lên để hôn anh.
Thật! Không! Thể! Tin! Được!
Đây là tác dụng lợi hại của câu "lạc mềm buộc chặt" đó sao?
....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi