CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU

Edit: Cam



Ngày hôm đó, mẹ của Nguyễn Tĩnh bị đột phát viêm ruột thừa cấp tính phải vào bệnh viện. Vội vội vàng vàng xong mới nhớ tới cuộc hẹn với Khải Ngôn, cô nhìn đồng hồ trên tay thì đã sang buổi chiều, mà di động thì trong lúc rối ren không biết đã lạc ở tận góc nào. Trong lòng Nguyễn Tĩnh vô cùng sầu thảm. Anh không tìm được cô nhất định sẽ nghĩ rằng cô lâm trận bỏ chạy.

Nguyễn Tĩnh thong thả đi trên hành lang thì gặp Nguyễn Nhàn đang nói chuyện điện thoại. Người này vừa thấy cô liền tắt máy và đi tới, “Triệu Lâm cố ý gọi điện thoại tới tra hỏi chị tại sao em và Triệu Khải Ngôn lại hẹn hò với nhau? Ha, hai người cũng biết dọa người đấy!”

“Chị, em mượn điện thoại một chút.”

Nguyễn Tĩnh cầm điện thoại và ấn dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia vang lên bảy tám tiếng nhưng không có người bắt máy.

“Sao, tìm Triệu Khải Ngôn à? Đang cùng bố mẹ uống trà thì phải.” Nguyễn Nhàn cười nói, “Được rồi, ở đây cũng không còn việc gì nữa, em có việc thì cứ đi đi!”

“Không cần, em ở đây chờ mẹ tỉnh lại.”

Nguyễn Minh Huy mới cơm nước ở bên ngoài trở về đang đi trên hành lang bệnh viện, “A Tĩnh, điện thoại của em này. Anh vừa ra ngoài thì đụng phải Tưởng Nghiêm, cậu ta đưa cho anh đấy.”

Nguyễn Nhàn vừa nghe xong mấy lời này liền thì thầm phỉ báng vài câu. Nguyễn Tĩnh vừa lắc đầu vừa nhận điện thoại và mở ra xem tin nhắn. Không có tin nhắn của Triệu Khải Ngôn. Trong lòng cô nhất thời có chút chán nản.

“Khải Ngôn, con đang nghĩ gì thế?”

“Không ạ. Trà này ngon không mẹ?”

“Trà con chọn thì đương nhiên hợp khẩu vị của mẹ rồi.” Bà Triệu tươi cười nhìn đứa con trai đang bắt đầu sốt ruột, “Con có việc thì cứ đi trước đi, không cần ngồi cùng bà già này đâu.”

“Con không sao. Mà mẹ cũng đâu có già đâu.”

“Sắp lên chức bà rồi mà còn không già.”

Khải Ngôn than nhẹ, “Mẹ định ám chỉ gì vậy?”

“Con vẫn luôn thông minh mà. Giờ con đã thay đổi thái độ đối với chuyện tình cảm rồi, mẹ thực sự rất vui. Mẹ với ba con muốn bế cháu từ lâu rồi nhưng biết con lãnh đạm đối với chuyện hôn nhân nên không muốn giục. Giờ thì chẳng phải mẹ đã có thể hy vọng sắp được hoàn thành nguyện vọng lên chức bà hay sao?”

Triệu Khải Ngôn bóp bóp trán. Anh không muốn người nhà lo lắng nhưng trước mắt thực sự không thể hứa hẹn điều gì. Anh không thể hứa hẹn được bởi vì ngay cả bản thân còn không nắm chắc được mọi chuyện.

Sau khi tan trường, Tưởng Nghiêm đi tới bệnh viện. Anh nhìn thấy Nguyễn Tĩnh đang ngồi một mình bên cửa sổ, “Dì đâu rồi?”

Người đang ngẩn ngơ không khỏi giật mình, “Ơ, là anh à! Tôi vừa đưa mẹ vào phòng vệ sinh rồi.”

Tưởng Nghiêm đặt túi hoa quả trong tay xuống, “Cô ăn cơm chưa?”

“Tôi định về nhà ăn.”

Tưởng Nghiêm nhìn đồng hồ đeo tay, “Đúng lúc tôi cũng định về nhà một chuyến, đi cùng nhé!”

Nghe Tưởng Nghiêm nói thế, Nguyễn Tĩnh nheo mắt nở một nụ cười.

“Có vấn đề gì à?”

“Không. Chỉ là, rất ít khi anh nói chuyện với tôi như thế… Rất lễ độ!”

Tưởng Nghiêm hơi cứng mặt lại nhưng cũng không phản bác. Thấy sắc mặt của Nguyễn Tĩnh có vẻ kém, không hiểu vì sao anh ta bỗng đưa tay xoa xoa lên má cô.

“Anh làm gì thế?” Nguyễn Tĩnh không khỏi sợ hãi.

Đối phương khẳng khái nở một nụ cười ngàn năm có một, “Tôi đang nghĩ trước đây cô làm gì cũng đều có chút kích động, vậy mà giờ đã thay đổi rất nhiều rồi.”

“A, con người luôn thay đổi mà.”

“Đúng vậy!” Tưởng Nghiêm nói xong liền thoáng nhìn về phía cửa. Nguyễn Tĩnh vô thức nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta, “Khải Ngôn?”

Triệu Khải Ngôn đang đứng ở cửa, không biết anh đã đứng ở đó được bao lâu rồi, vẻ mặt vô cùng tĩnh lặng.

“Sao anh lại tới đây?” Nguyễn Tĩnh đã bước tới trước được ba bước thì đột nhiên nhớ tới gì đó mà cẩn thận mở miệng, “Anh đang giận à? Hôm nay em thực sự quên mất, mẹ em đột nhiên sinh bệnh…”

“Không sao, anh biết mà.” Mọi cử chỉ của cô đều biểu lộ rõ ràng trong tâm tư đã bị lấp đầy bởi Triệu Khải Ngôn anh. Ánh mắt của Khải Ngôn dần dần chuyển sang dịu dàng, “Anh nghĩ có lẽ em muốn gặp anh.”

“Đúng vậy, em muốn gặp anh.” Nguyễn Tĩnh hiếm khi thẳng thắn như vậy. Cô lại nói tiếp những lời khá mất mặt, “Ăn cơm tối với em nhé? Vừa rồi em còn đang nghĩ hôm nay thất hẹn có lẽ sẽ khiến anh tức giận và khó chịu, vậy nên em không dám gọi điện thoại cho anh.”

“Sao thế được.” Cảm xúc có không tốt đến đâu thì lúc này cũng đã được vỗ về an ủi.

“Chờ mẹ em ra, em nói với bà một tiếng rồi mình đi nhé. Hôm nay vội quá, em đói bụng lắm rồi.” Nguyễn Tĩnh bỗng nhớ ra trong phòng còn có người. Cô xoay người và có chút ngại ngùng mở miệng, “Đây là Triệu Khải Ngôn, bạn trai tôi.” Nguyễn Tĩnh lại quay sang giới thiệu với Triệu Khải Ngôn, “Đây là Tưởng Nghiêm, huynh trưởng của em.”

“Xin chào!” Thái độ của Khải Ngôn khá nho nhã lễ độ, còn đối phương thì cầm áo khoác rồi không nói một lời cất bước ra ngoài.

“Haiz, lại giận rồi.”

Khải Ngôn tiến lên phía trước và vươn tay nhẹ nhàng cầm tay cô, “Em thích anh ta à?”

“Hả?” Trong mắt của Nguyễn Tĩnh hiện lên tia kinh ngạc. Câu hỏi của Khải Ngôn và sự gần gũi thân mật của anh khiến cô có chút không kịp phản ứng.

“Em thích Tưởng Nghiêm đó à? Lúc trước em cứ một mực nhìn anh ta mà? Ngay cả anh xuất hiện cũng không biết.” Khải Ngôn không rõ vì sao lúc trước đã cố áp chế mối nghi ngờ này xuống mà bây giờ lại hỏi ra như thế. Có lẽ anh cần xác định được trọn vẹn tâm ý của cô. Khát vọng muốn chiếm hữu dường như là một loại bản năng. Thành thực mà nói, bởi vì Nguyễn Tĩnh mà Triệu Khải Ngôn vốn đã có chút bài xích đối với Tưởng Nghiêm. Nếu hai người đó không có bất cứ liên quan gì thì cũng chẳng có gì để nói, anh cũng dễ dàng tỏ vẻ bình thản ngoài mặt. Nhưng những lời nói và cử chỉ của người đàn ông đó thực sự khiến anh không thể chịu được. Không hiểu vì sao mà thậm chí anh còn không chịu nổi khi Tưởng Nghiêm nói ra cái tên Nguyễn Tĩnh qua điện thoại, lại càng không thể chịu được khi chứng kiến hai người bọn họ mặt đối mặt ở chung một chỗ. Nhưng chung quy thì Triệu Khải Ngôn vẫn là người biết cách đối nhân xử thế hơn người, cũng có thể nhẫn nhịn hơn so với những người khác, cho dù trong lòng không thoải mái thì anh cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.

Nguyễn Tĩnh trừng mắt nhìn anh,”Triệu Khải Ngôn, anh không thể tin tưởng em hơn một chút được à? Ít nhất cũng không nên nghi ngờ em đứng núi này trông núi nọ chứ. Tưởng Nghiêm đó là sư huynh, là đàn anh của em đấy, còn anh là người yêu của em cơ mà.”

Khải Ngôn ngẩn người rồi phá lên cười, trông dáng vẻ vô cùng lúng túng.

“Xin được thụ giáo!”

“Nói thật ra, có kiểu vặn vẹo này của anh thật đúng là…”

“Em có biết cứ dính đến chuyện của em là anh không còn tiêu chuẩn gì hết không?” Triệu Khải Ngôn thực sự cũng không sợ bị người yêu cười nhạo, tâm trạng của anh lúc này đang rất tốt, “A Tĩnh, ăn cơm tối xong em đi với anh một chút nhé?”

Gặp mặt phụ huynh quả thực là bước đầu tiên của quá trình đại cô nương lên kiệu. Nguyễn Tĩnh ngồi đối diện với bà Triệu mà chẳng biết nói gì. May mắn thay, bà là người biết ăn nói và hình như cũng khá vừa lòng với cô.

Triệu Khải Ngôn mang tới một ly nước trái cây rồi ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tĩnh, “Mẹ anh được gặp em thì có hơi vui sướng quá mức, em thông cảm chút nhé.”

“Điều này có nghĩa là mẹ anh không ghét bỏ em phải không?” Nguyễn Tĩnh thì thầm hỏi.

Khải Ngôn ghé sát vào và nói nhỏ, “Mẹ anh thích em bởi vì em là người anh thương.”

Bà Triệu ngồi một bên trông thấy ánh mắt của con trai mình khi nhìn cô gái kia thì không biết nên vui hay nên buồn. Trông nó có vẻ chung tình sâu nặng rồi, nếu về sau không có kết quả thì bà cũng không dám tưởng tượng Khải Ngôn sẽ thành ra thế nào? Chỉ hy vọng cô gái này cũng yêu thương Khải Ngôn như tình cảm nó dành cho cô.

Buổi tối, khi Triệu Khải Ngôn đưa Nguyễn Tĩnh về nhà thì cũng đã quá mười giờ. Nguyễn Tĩnh vừa vào cửa thì phát hiện trong phòng khách đèn đóm sáng trưng. Cả nhà đều có mặt, ngay cả anh họ Nguyễn Minh Huy và Tưởng Nghiêm cũng có ở đó, vẻ mặt ai nấy đều trông rất nghiêm trọng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nguyễn Chính bị người ta tố cáo có tham ô, tòa án đã thụ án và bắt đầu điều tra từ hôm nay rồi.

Bị người ta tố cáo tham ô, mặc dù trước mắt chỉ là điều tra nhưng nếu thực sự tra ra chuyện gì thì không chỉ có Nguyễn Chính chịu tiếng xấu tới lúc cuối đời mà tiền đồ của nhà họ Nguyễn cùng với các trường học dựa trên danh nghĩa của nhà họ Nguyễn cũng sẽ bị liên lụy, cơ nghiệp trăm năm gây dựng cũng có thể tan tành. Cho dù cuối cùng oan khiên có được rửa sạch thì loại chuyện này xảy ra cũng nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.

Trong tối hôm đó, nhà họ Nguyễn lập tức đưa ra đối sách. Mọi quan hệ có thể sử dụng đều được dùng tới. Phía tòa án đã phái luật sư tới để tỉ mỉ điều tra sự việc. Mấy vị chú bác cũng gấp rút từ nước ngoài trở về, không khí  vô cùng nghiêm trọng.

Nguyễn Tĩnh mất ngủ cả đêm, tận đáy lòng cũng biết tình hình nghiêm trọng. Khi thấy ông nội ném gẫy cả gậy, trong lòng cô lại càng thêm khó chịu. Nguyễn Tĩnh muốn gọi điện cho Triệu Khải Ngôn nhưng nghĩ lại thì chuyện này cũng không thể nói lung tung được, vì vậy mà cô đành từ bỏ.

Ngày hôm sau, mẹ của Nguyễn Tĩnh làm thủ tục xuất viện. Chỉ đạo được ban ra, tiểu bối không cần nhúng tay vào việc này, chỉ cần làm tốt phần công việc nội bộ là được rồi.

Trong giờ làm việc buổi sáng, tâm trạng của Nguyễn Tĩnh không được yên ổn vì không được nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa, cũng bởi vì trong lòng đang ngổn ngang trăm mối nên tinh thần không được thoải mái. Ba giờ chiều, sau khi cùng Tưởng Nghiêm tham gia một cuộc họp của Bộ giáo dục, Nguyễn Tĩnh không trở về trường mà lái xe tới quán của Triệu Khải Ngôn.

Cô vừa đẩy cửa bước vào thì một cậu nhân viên phục vụ lạ mặt đã tiến lên tiếp đón, “Xin chào quý khách, mời quý khách vào!”

“Tôi đến tìm người.” Nguyễn Tĩnh giải thích, ánh mắt hướng về vị trí Triệu Khải Ngôn hay ngồi nhưng không thấy anh ở đó.

“Chị Nguyễn!” Một nữ phục vụ nhận ra cô liền chạy tới. Người này cúi đầu nói với cậu nhân viên bên cạnh mấy câu, chỉ thấy đối phương nhìn cô với vẻ vô cùng ngượng ngùng rồi rút lui.

“Anh ấy không ở đây ạ?”

“À, giữa trưa có một cô gái tới đây, hình như là có việc gì đó muốn tìm ông chủ, anh ấy đi từ chiều rồi ạ.”

Nguyễn Tĩnh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Nếu anh ấy trở về… Thôi quên đi, cũng không có chuyện gì đâu.” Cô xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn quay lại dặn dò một câu, “Không cần báo với anh ấy là tôi đến đây đâu.”

Đi được một đoạn, Nguyễn Tĩnh dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi. Cô đi vào mua một lon bia hoa quả rồi mở nắp uống mấy hớp, sau đó mới chậm rãi trở về bên cạnh xe. Nói đến cũng khéo, cô đã gặp Triệu Khải Ngôn ngay ở chỗ đó.

Anh đang bước ra từ cửa hàng bách hóa ở phía đối diện, đi bên cạnh còn có một cô gái có dáng vẻ xuất chúng. Nguyễn Tĩnh cũng biết người này, đó là Tạ Hà.

Vẻ mặt của Nguyễn Tĩnh có chút ngưng trệ. Cô nhất thời đứng im tại chỗ không biết phải làm sao. Sau khi lấy lại tinh thần, cô vừa quyết định sẽ rời khỏi đó như không có việc gì xảy ra thì lại quá muộn. Hai người đứng ở phía bên kia đường rõ ràng đã nhận ra cô.

“A Tĩnh!” Tạ Hà gọi cô một tiếng, còn Triệu Khải Ngôn thì đã chạy về phía cô, trên môi anh không kìm được nụ cười, “Sao em lại ở đây?”

“Em tiện thể dạo bộ chút thôi.”

“Đã lâu không gặp, A Tĩnh!” Tạ Hà cũng đã bước tới.

Nguyễn Tĩnh gật đầu chào cô, “Đã lâu không gặp!”

“Tuần trước chị có tới phòng tranh thì ông chủ Trần bảo là em đã đổi việc rồi.” Tạ Hà thấy lon bia trên tay cô thì không khỏi bật cười thành tiếng, “Sao còn sớm đã uống bia vậy?”

“Em hơi khát.” Di động bỗng rung lên mấy cái. Nguyễn Tĩnh mở ra xem thì thấy tin nhắn của Nguyễn Nhàn bảo cô quay về trường học gặp chị ấy một chút. “Em đi trước đây, hai người thong thả nhé!” Nguyễn Tĩnh nói xong liền quay sang gật đầu chào Khải Ngôn.

“Tạm biệt, A Tĩnh!” Tạ Hà vẫy tay chào. Mãi tới khi Nguyễn Tĩnh lên xe, cô mới quay sang cười nói với người bên cạnh, “Khí chất của Nguyễn Tĩnh rất được. Em muốn vẽ một bức tranh về cô ấy nhưng không biết cô ấy có đồng ý làm người mẫu cho em không nữa?”

Ánh mắt của Triệu Khải Ngôn vẫn đuổi theo bóng dáng của chiếc xe kia. Chờ đến khi nó biến mất ở ngã tư đường thì anh mới thu hồi lại tâm trạng phiền muộn, “Đi thôi!”

“Có việc gì thế? Sao đột nhiên mất hồn mất vía thế?”

“Không việc gì!” Khải Ngôn hơi xấu hổ. Hôm nay bạn bè phải rời đi mà tâm trạng của anh lại không ổn định chút nào, “Em còn muốn mua gì không? Nếu không thì giờ ra sân bay là vừa đấy, đừng bỏ lỡ chuyến bay.”

“Lỡ thì lỡ chứ sao. Cùng lắm là tối mai đi cũng được mà. Em chỉ sợ anh chê em ở đây gây phiền toái cho anh thôi.”

“Sao thế được!” Khải Ngôn vỗ vỗ vai cô, “Em mà tới đây thì anh lúc nào cũng hoan nghênh chào đón mà.”

Người đàn ông trước mặt vẫn anh tuấn như năm nào, sự từng trải qua bao năm tháng làm cho anh càng thêm sâu sắc kín đáo, cũng càng ngày càng khó thân cận. Tạ Hà nhìn anh rồi nhẹ giọng mở miệng, “Khải Ngôn, tuy chúng ta không thể trở thành người yêu nhưng trong mắt em, vị trí của anh đã vượt xa một người bạn và người yêu thông thường rồi. Em luôn hướng về anh, cũng quá ỷ lại vào anh, mà em cũng hiểu anh không hề muốn thế. Cho dù em có xuất sắc cỡ nào thì anh cũng chẳng để tâm hơn một chút. Anh luôn đối xử rất tốt với người khác nhưng mà cũng… rất vô tình. Em cứ nghĩ mãi không hiểu cuối cùng ai sẽ có thể khiến anh phải để mắt tới và dành tình cảm cho đây.”

Triệu Khải Ngôn chỉ mỉm cười, trong nụ cười trong trẻo có một chút oan ức và ẩn giấu sự dịu dàng kín đáo.

Hôm đó, sau khi đưa tiễn Tạ Hà, Khải Ngôn lại lái xe tới trước cửa nhà Nguyễn Tĩnh. Khi ấy, Khải Ngôn không gặp được cô gái mình yêu. Một cú điện thoại gọi tới làm cho anh không thể nán lại lâu hơn được nữa. Anh đành lái xe quay về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi