CỐ SỰ


Mấy ngày sau.

Hôm nay Sở Tích Nguyệt thương thế đã khỏi, nàng lại một lần nữa cầm theo Hồng Huyền Táng bước vào Thiên Trúc Lâm.

Vừa bước vào Thiên Trúc Lâm, không khí vô cùng tĩnh mịch, u ám, lạnh lẽo, tỏa ra khắp cả khu rừng, một thanh âm nhẹ nhàng lên tiếng.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt đã khỏe rồi sao ?" Thanh Xà từ trên không trung nhìn xuống hỏi.

"Thanh Xà tỷ tỷ, ta chưa từng thấy tỷ ra tay, tỷ mau xuất hiện, đừng giả thần giả quỷ trước mặt ta nữa." Sở Tích Nguyệt cầm theo Hồng Huyền Táng đề phòng, nàng vẫn còn những bài học trước đó bị Thanh Xà tấn công bất ngờ, nàng không muốn lần này lại như lần trước.

"Vậy sao, vậy ta không khách khí, ta xuất chiêu đây " Thanh Xà giọng nói lạnh lùng, không biết từ đâu đến xuất ra một kiếm.

Trúc kiếm trên tay nàng nhẹ nhàng điểm một cái, vô số kiếm khí màu xanh lục từ trên cao bắn xuống, làm cho Sở Tích Nguyệt không có cơ hội né tránh, lần này nàng lại bay ra bên ngoài, vết thương chồng chất, tuy không nặng như lần đầu nhưng đối với nàng cũng xem như trí mạng.

"Thật khó, mười năm ta có thế thắng được Thanh Xà tỷ hay không ?" Sở Tích Nguyệt tự hỏi bản thân mình, liệu trong mười năm tới, nàng có thể nào chiến thắng được Thanh Xà hay không, nếu chiến thắng được Thanh Xà, chiến lực của nàng tương đương đương với Bất Hủ Tiên Vương rồi, nàng cũng không suy nghỉ nhiều, nàng mới ở Ma Thiên Sơn bao lâu nếu có được chiến lực của Bất Hủ Tiên Vương nhanh như thế mới là chuyện lạ.

Bất Hủ Tiên Vương khó gặp bao nhiêu, nàng cũng biết, đâu phải như rau cãi trắng ngoài chợ, muốn đến là đến được, đoạn đường của nàng còn rất dài, rất dài.


Dưỡng thương mấy ngày, thương thế đã khỏi, tiếp tục đi đến Thiên Trúc Lâm, lần này chưa kịp tiếng vào Sở Tích Nguyệt đã bị một cái lốc kiếm thổi bay lên không trung, bị vô vàng kiếm khí oanh tạc, bị thương cực kì nặng nề gất đi, bị đánh bay về núi tuyết.

Nàng cứ thế suốt mười năm, từ khi Thanh Xà hóa hình đến nay, nàng chưa một lần nào thành công bước vào cổng của Thiên Trúc Lâm, diện mạo của Thanh Xà nàng cũng chỉ mơ hồ thấy được một hai lần, nàng chưa từng nhìn rõ công kích của Thanh Xà một lần.

"Mười năm rồi, ngay cả Thanh Xà tỷ như thế nào ta còn chưa thấy rõ, làm sao có thể thắng tỷ ấy đây" Sở Tích Nguyệt suy nghỉ lung tung trong đầu nàng rất nhiều cách, sử dụng Tử Cực Huyết Ma Đồng, hay Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm đều vô dụng với Thanh Xà.

"Rốt cuộc ta phải làm sao, mới có thể chính diện đánh với tỷ ấy đây" Sở Tích Nguyệt thương thế đã khỏi hẳn, do dự có nên tiếp tục tiếng vào Thiên Trúc Lâm hay không.

"Thôi không suy nghỉ lung tung nữa, đi vào thôi".

Sở Tích Nguyệt cầm theo Hồng Huyền Táng lại tiếp tục đi vào Thiên Trúc Lâm, vừa bước vào Thiên Trúc Lâm đã có vô vàng kiếm khí oanh kích nàng mà đến, nàng cũng đã quen với cảnh này, mở ô ra mà đỡ công kích, nhưng không được bao lâu lại bị thương bay ra ngoài.

Quay đi quay lại đã thêm mười năm trôi qua, Sở Tích Nguyệt nay đã có thể chính diện cùng Thanh Xà trực tiếp đánh nhau, cho dù không đỡ nỗi một chiêu, nhưng đối với nàng cũng đã có tiến bộ rất lớn.

Ròng rã hai mươi năm, hai mươi năm nàng mới có thế chính diện cùng Thanh Xà đối kháng, nàng có một chút thất vọng về bản thân mình, nhưng cũng không còn cách nào, Thanh Xà tỷ quá mạnh, nàng hiện tại chưa có cơ hội chiến thắng.

Sở Tích Nguyệt tự tin bước vào Thiên Trúc Lâm, lần này Thanh Xà tỷ đã không tấn công từ khi bước vào nữa, mà từ trên không trung cầm theo trúc kiếm bay đến trực diện công kích.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, mau tránh!" Thanh Xà từ trên cao cầm trúc kiếm bay đến công kích Sở Tích Nguyệt.


"Thanh Xà tỷ, ta khác với năm đó rất nhiều!" Sở Tích Nguyệt trên mặt có vài phần tự tin nói.

Sở Tích Nguyệt mở ra Hồng Huyên Táng ngạnh kháng cùng kiếm khí của Thanh Xà, kiếm khí va nhau tạo ra tiếng keng keng, nàng bị nó đẩy lùi lại mấy bước, khóe miệng chảy ra một vết máu, nàng coi như miễn cưỡng đỡ được chiêu vừa rồi.

Lúc này bên kia Thanh Xà cũng không dừng lại, nàng lơ lững giữa không trung, lấy hàng ngàn, hàng vạn lá trúc làm kiếm, kiếm khí tề xung khuết tán cả Thiên Trúc Lâm.

Ba ngàn đạo kiếm khí từ lá trúc hình thành, lao nhanh về phía Sở Tích Nguyệt mà công kích, Sở Tích Nguyệt vội vàng xoay tròn Hồng Huyền Táng đỡ đòn, chưa được một hơi thở, kiếm khí quá dày đặc, kèm theo vô tận lá trúc bén nhọn công kích nàng, lần nữa bị đánh bay ra bên ngoài núi tuyết.

Từ trong Thiên Trúc Lâm, một giọng nói nhẹ nhàng phát ra nói vớ Sở Tích Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, lần này không tệ, lần sau cố gắng thêm chút nữa là được rồi !" Thanh Xà thanh âm từ bên trong Thiên Trúc Lâm truyền ra đến bên tai của nàng.

Sở Tích Nguyệt ủy khuất, ngã xuống mặt tuyết thở hổn hễn, nàng đã cố gắng rất nhiều , nhưng mà quá khó khăn, nàng mỗi ngày đều đang cố gắng mạnh hơn bao giờ hết, trừ những lúc đối chiến với Thanh Xà tỷ, nàng điều tích cực luyện kiếm, nâng cao trình độ của bản thân.

Nàng cứ thế mà ngồi bên thanh trúc kiếm khí của sư phụ để lại cho nàng mà tu luyện, ròng rã nàng đến Ma Thiên Sơn này đã năm mươi năm, thời gian trôi qua thật nhanh, đã năm mươi năm trôi qua.

Trường An từ trong nhà tranh đi ra, nhìn thấy đồ đệ của mình đang ngồi lĩnh ngộ kiếm ý, hắn có chút hài lòng, cũng có chút không hài lòng, nàng đến đây đã năm mươi năm có thừa, nhưng ngay cả Thanh Xà yếu nhất ở Ma Thiên Sơn này, còn chưa chiến thắng nổi, nàng rốt cuộc đợi đến bao giờ, hắn suy nghỉ một chút có lẽ hắn đã quá khắc khe với nàng, dù sao nàng cũng chỉ làm phàm thể, làm đến bước này đã không tầm thường.


"Tiểu Nguyệt, ngươi vẫn chưa thể chiến thắng được Thanh Xà ?" Trường An xuất hiện sau lưng nàng hỏi.

"Đúng vậy sư phụ, Thanh Xà tỷ quá mạnh, con cũng hết cách" Khuôn mặt của Sở Tích Nguyệt có phần ủy khuất nói.

"Sư phụ, cho con một lời khuyên, được không ?" Sở Tích Nguyệt tiếp tục nói, nàng có chút khẩn trương.

"Lời khuyên, ta không có lời khuyên nào dành cho ngươi, ta chỉ có vài câu muốn nhắc nhở ngươi mà thôi!"
"Ngươi hiện tại không thiếu nhất chính là thời gian, ngươi thời gian còn rất nhiều, mà ta thời gian bênh cạnh ngươi không còn nhiều, ngươi phải mau chóng trưởng thành, sư phụ không thể ở bên ngươi cả đời".

"Sư phụ, người bị gì sao, người sắp rời đi sao?" Sở Tích Nguyệt nghe câu nói của sư phụ có một chút lo lắng, lo lắng sư phụ sẽ rời xa nàng, như tất cả mọi người.

"Ta ở Ma Thiên Sơn đã hơn vạn năm, cũng đến lúc nên rời đi, truyền thừa của ta cũng đã cho ngươi, mấy trăm năm sau ta liền rời đi, hi vọng mấy trăm năm sau ngươi có thể chiến thắng Thanh Xà, chiến thắng chúng Yêu Ma nơi này, có thể bình định Sinh Mệnh Cấm Khu, có thể rời núi báo được thù, sư phụ chỉ hi vọng ngươi làm được điều ngươi mong muốn" Trường An nói hết ra những câu cuối cùng của bản thân mình nghỉ, sau đó quay người rời đi, hắn cũng đến lúc rời khỏi Ma Thiên Sơn rồi.

Sở Tích Nguyệt nghe được những lời đó, trong lòng nàng nổi lên một chút lo lắng , một chút u buồn, nàng không ngồi trước thanh trúc kiếm khí nữa, nàng cầm theo Hồng Huyền Táng bước vào Thiên Trúc Lâm.

"Thanh Xà tỷ, mau xuất chiêu." Sở Tích Nguyệt từ bên ngoài cầm Hồng Huyền Táng đi vào, kiếm khí gào thét mà công kích Thiên Trúc Lâm.

Vô tận kiếm khí từ Thiên Trúc Lâm đánh trả, nàng thổ huyết bay ra ngoài ngất đi, tỉnh lại liền tiếng vào bên trong cùng Thanh Xà chiến đấu, cứ như thế trôi qua đã mấy năm, nàng trên người lúc nào cũng nhộm đỏ máu tươi của chính mình.

Nàng lúc này sẽ tàn độc nhất với kẻ thù, cũng tàn độc với chính bản thân mình, nàng suốt mấy năm không nghỉ ngơi, một đường mang theo Hồng Huyền Táng mà chiến cùng Thanh Xà.


Cho dù hết lần này đến lần khác, nàng đều bị đánh bại không thương tiếc, nàng luôn đứng dậy, nàng muốn trước khi sư phụ rời đi, có thể yên tâm về nàng, nàng không muốn sư phụ rời đi đem theo nỗi lo lắng của nàng.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm".

"Xung Thiên Trúc Hoài Kiếm".

KENG KENG!
Hai tiếng kiếm khí va chạm vào nhau, nàng một thân đằng đằng sát khí, cầm Hồng Huyền Táng liên tục xuất sát chiêu về phía Thanh Xà, đã ba trăm năm nàng cùng Thanh Xà chiến đấu.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Minh Kiếm".

Sở Tích Nguyệt tung ra một chiêu Minh Kiếm ngăn cản vô vàng kiếm khí từ Thiên Trúc Lâm gây ra, Thanh Xà là Thiên Trúc Lâm, Thiên Trúc Lâm chính là Thanh Xà, vô tận kiếm khí va nhau, vô số công kích triệt tiêu lẫn nhau, một mảnh rừng trúc xanh bao la bát ngát nay đã trơ trụi đi không ít.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm : Huyết Kiếm".

Kiếm này vừa ra liền chém lên thân của Thanh Xà, nàng bay thẳng ra phía sau Thiên Trúc Lâm mấy trăm dặm, bị thương không nặng cũng không nhẹ nằm đó, mở miệng mỉm cười nói.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, cuối cùng cũng đã thắng được ta rồi!"
Sở Tích Nguyệt hôm nay đã trưởng thành, nàng không còn là tiểu cô nương năm đó, nàng hôm nay đã có đủ chiến lực cùng Bất Hủ Tiên Vương chiến đấu.

Ba trăm năm, cuối cùng ba trăm năm nàng cũng đã thành công chiến thắng Thanh Xà, nhưng mà nàng biết ở Ma Thiên Sơn này còn rất nhiều thứ cần nàng đánh bại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi