Chuyển ngữ: Trần
Tôi nghỉ ở nhà ba ngày mà vẫn chẳng thấy Thẩm Thần Hàm vác mặt về. Tổ sư, công việc có thể bận đến mức đó sao?
Cũng may mà tôi đi làm cũng bắt đầu bận rộn, quả thực hễ bận rộn là cũng chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ vẩn vơ nữa.
Tối về nhà vẫn chẳng thấy bóng ma nào, tôi gọi điện cho Thẩm Thần Hàm, cũng chẳng thấy bắt máy.
Tôi quẳng điện thoại đi tắm, chuẩn bị ngày mai tới công ty tìm em ấy.
Mả mẹ nó cái tính đâu vẫn hoàn đấy, dẫu gì đến cùng vẫn là tôi giơ tay đầu hàng, bám dính lấy em ấy xin lỗi.
Chẳng ngờ ngày hôm sau đi làm, sếp đột xuất hứng lên kêu tôi theo ổng tới thành phố H công tác. Tôi vắt chân lên cổ thu xếp đồ đạc, quên luôn cả việc gọi thông báo cho ngài Thẩm đã giận dỗi mấy ngày liền chưa về nhà.
Đến tối lại phải cùng sếp đi ăn với khách hàng, chén tạc chén thù nốc không ít rượu, say đến chả biết trời trăng giờ giấc gì nữa.
Hôm sau tỉnh dậy ở khách sạn mới phát hiện trưa mẹ nó rồi. Mò điện thoại mới phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ của Thẩm Thần Hàm, với một tin nhắn từ sếp, bảo thấy tôi say khướt nên nay ổng đi tiếp khách trước, khi nào tôi dậy thì mau mau tới tìm ổng.
Việc có nặng nhẹ gấp hoãn, thấy hai chữ "mau mau" trong tin nhắn của sếp, tôi không dám lơi là, gọi điện qua, vừa mặc đồ vừa thốc thốc tháo tháo chạy tới chỗ sếp. Lại bắt đầu trao đổi hợp đồng với khách, rát cổ bỏng họng suốt cả buổi chiều rồi cả đám hớn hở rời khỏi phòng hợp bàn xem tiếp tới đi đâu nhậu nhẹt một bữa ra trò.
Tôi móc điện thoại ra lại phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ của Thẩm Thần Hàm.
Sao nay lại siêng gọi thế không biết? Tôi vẫn còn chút buồn bực, vừa chuẩn bị gọi lại, đã bị người ta kéo thẳng tới quán nhậu rồi.
May mà tối về cũng chưa uống nhiều lắm, vẫn còn nhận thức được. Vừa đặt mông xuống giường khách sạn chuẩn bị giải rượu cho mình, Thẩm Thần Hàm đã lại gọi tới.
Thò tay bắt máy, còn chưa kịp há miệng ra, đầu bên kia đã khản giọng, nói: "Được, Cố Mạch Nhiên, em nhận thua, em nhận thua rồi, được chưa? Anh muốn em thế nào cứ việc nói, em sẽ làm hết theo những gì anh thích, được chưa?"
Nghe xong câu này, tôi rất đỗi sửng sốt, chìa điện thoại ra xa xem có đúng là Thẩm Thần Hàm gọi không, phát hiện quả đúng là em ấy, tôi ngắc ngứ một hồi: "Làm sao thế?"
Giọng khản đặc, em có vẻ vô cùng bải hoải: "Em nhận thua thật rồi, Cố Mạch Nhiên. Anh thắng rồi, anh vừa lòng chưa?"
Tôi vẫn cứ ngơ ngác: "Đợi đã, lão Thẩm, em làm sao thế?"
Đầu bên kia cười chua chát: "Làm sao ư? Cố Mạch Nhiên, anh quen em mười năm rồi. Mười năm trước lúc tìm đến em, anh đâu có nói không thích tính em, giờ phát hiện ra rồi, bỗng dưng tỉnh ngộ rồi chứ gì? Đóng gói đồ đạc đi luôn rồi chứ gì? Được lắm, Cố Mạch Nhiên." Càng nói về sau, em càng bặt luôn tiếng.
Tôi mới chợt nhận ra, bỏ cha, tôi đi công tác quên không báo cho em ấy một tiếng, chẳng trách em ấy phản ứng mạnh như vậy. Hiểu lầm thế này thì có chết không cơ chứ, tôi vội nhấc điện thoại lên bắt đầu dỗ dành: "Đâu có đâu có, em yêu ơi, anh đi công tác với sếp mà. Mai anh về, chuyện gấp quá anh quên không báo với em thôi. Đừng kích động nha, bé cưng, ngoan nào."
Tôi vừa dỗ một lèo như thế, đầu bên kia lập tức vang tiếng báo máy bận.
Em ấy cúp điện thoại của tôi luôn rồi.
Chuyện, chuyện gì thế này?
Tối tôi đặt ngay vé máy bay lúc mười hai giờ, báo với sếp một tiếng rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Lúc về đến nhà đã là ba giờ sáng, hành lý cứ thế quẳng lại trước cửa, tôi nhẹ nhàng khép cửa lại, chân trần bước vào phòng ngủ, nhìn thấy một bóng người co ro trên giường. Giường lớn đến vậy mà lại lặng lẽ thu mình nằm một bên.
Tôi bước tới ngồi trên sàn, nương theo ánh trăng ngắm nhìn khuôn mặt em. Chắc là bởi lao lực, quầng thâm dưới mắt rất rõ, râu ria cũng lún phún chìa ra.
Tôi không kìm được vươn tay xoa gốc râu lởm chởm mọc ra dưới cằm em, thình lình bị em thò tay ra khỏi chăn túm lấy. Em ngẩng đầu hôn lấy tôi, đầu lưỡi tung hoành ngang dọc, gió cuốn mây trôi càn quét khắp khoang miệng tôi.
Hồi lâu sau, em mới áp sát vào mặt tôi, nói: "Em yêu anh, lão Cố." Cách một chốc, lại tiếp: "Đời này em không thể rời xa anh."
Tôi giang tay ôm lấy em, hôn lên dái tai em, nói với em rằng: "Ừ, anh cũng vậy. Đời này không thể rời xa em." Một chốc sau, tôi cảm thấy mình cần phải nói rõ: "Lúc trước là anh hồ đồ, anh thích em là chính em, bé cưng à, em thế nào anh cũng vẫn thích."
Hầy, ai bảo tôi máu M chứ.
Tôi vừa nói dứt lời, ngài Thẩm khựng lại, nằm trở về giường, mặt lạnh te, nói: "Vậy thì tối nay anh ngủ sô pha đi, em không muốn nhìn thấy mặt anh chút nào hết."
Hể??????
Kịch bản có phải vậy đâu ngài Thẩm ơi, tiếp sau đó tụi mình phải điên cuồng làm tình mới phải chứ!!!