CÔ THÀNH THIẾU NIÊN


Chương 11: Ra tay cứu giúp
Edit: An Thuần
Beta: Lệ Thu&Xiaoxin
Đại hội thể thao kết thúc tốt đẹp, dựa theo thỏa thuận, buổi tối lớp phó thể chất của lớp 12 Dương Diệp mời mọi người đi hát KTV.
Những người đến đó đều là học sinh ham chơi trong lớp, lớp khác cũng có một vài người.

Về cơ bản thì các vận động viên tham gia các hạng mục đều tới.
Dương Diệp ở trong nhóm tag tên Ôn Uẩn Chi và Cố Viêm Sinh kêu hai người bọn họ mau tới.
Ôn Uẩn Chi nhìn tin nhắn, nói một tiếng với ông bà mình muốn ra ngoài.
Ôn Thiếu Đường chân trước vừa mới bước ra khỏi nhà. Hồ bằng cẩu hữu[1] của cậu ta nhiều vô kể, hai ngày nghỉ này ra ngoài tụ tập không ít lần.
[1] là cụm từ dùng để chỉ những người bạn không tốt, dùng ở thời hiện đại mang nghĩa tiêu cực
“Nhớ về sớm nha.” Hai vị trưởng bối dặn dò, “Chú ý an toàn.”
Ôn Uẩn Chi vâng lời, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trước khi ra cửa, cô đã tắm rửa và làm tóc, thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng.
Uẩn Chi bắt taxi tới địa điểm tụ tập, là một tòa nhà thương mại bảy tầng mới xây, có cửa hàng quần áo, khu vui chơi, nhà hàng, rạp chiếu phim.
KTV ở tầng 4, cô từ sảnh lớn đi thẳng vào thang máy.
Dương Diệp thuê một phòng lớn. Lúc cô đẩy cửa bước vào, không khí bên trong nóng như lửa, bàn trà bày hỗn độn đồ ăn vặt, đồ uống, bia.
Tạ Phi đang hát, cậu ta hát bài “Tạm biệt”.
“Tôi không thể hứa với em, tôi có thể quay lại hay không,”  Nhìn thấy cô, cậu ta đột nhiên dừng lại, “Đừng quay đầu lại, đừng quay đầu lại mà hãy bước tiếp__”
Cậu ta chào hỏi với cô, cô cười đáp lại.
Tạ Phi buông microphone, đi đến một góc nhắn tin cho Cố Viêm Sinh, “Mày có tới nữa không? Ôn Uẩn Chi đến rồi.”
Cậu ta biết mình không thể theo đuổi Ôn Uẩn Chi, tiện nghi cho người khác chi bằng tiện nghi cho bạn tốt nhất của mình.


Bên kia nhắn trả lời: “Cậu ấy tới thì mày nói với tao làm cái gì?”
Cậu ta cười khúc khích, giả vờ, lại tiếp tục giả vờ. Tôi biết tỏng cả rồi mà còn giả vờ.
Cả ngày nay, tâm trạng của Cố Viêm Sinh hơi chán nản. Sau khi cậu vứt ảnh của Ôn Uẩn Chi chụp cho mình đi, loại buồn bực này đạt tới đỉnh điểm.
Bàn dài sạch sẽ gọn gàng, ngoại trừ sách vở còn có một bức ảnh chụp hơi nhàu nát, khung 4 góc là màu trắng, đây là kiểu ảnh chụp độc đáo của máy ảnh Polaroid.
Cậu hít sâu một hơi, xoa dịu sự nóng nảy cùng buồn phiền trong nội tâm, lấy chìa khóa xe điện rời khỏi phòng ngủ.
Khoảng chừng hai tách trà[2], cậu đã đến nơi muốn đến.
[2] Hai tách trà: khoảng 20p
Tụ hội tối nay còn có vài nữ sinh lớp khác, Diệp Li là một trong số đó.
Lúc Cố Viêm Sinh xuất hiện, cô ấy đứng dậy vui vẻ đón, “A Viêm, cậu đến rồi.”
Cố Viêm Sinh bình tĩnh mà gật đầu đáp lại.
Diệp Li được xem là một trong số ít những nữ sinh nói chuyện được với Cố Viêm Sinh, da mặt chẳng hề mỏng, tính tình lạc quan, dù có bị Cố Viêm Sinh làm lơ cũng không rút lui.
Vì thế mà thi thoảng cậu ấy cũng trả lời Diệp Li một vài câu.
Ôn Uẩn Chi ngước mắt lên thoáng nhìn cậu rồi dời tầm mắt đi chỗ khác, quay sang nói chuyện cùng Chu Ninh.
Cậu vứt ảnh cô chụp, vì thế mà trong lòng cô có chút không vui. Loại cảm xúc không vui này hơi phức tạp, cô không thể nói rõ nó là gì, suốt từ chiều ngày hôm qua đến tận bây giờ.
Liễu Văn Văn nhấp một ngụm bia, cô ta giống như một làn khói mỏng manh, trông trưởng thành hơn so với ngày thường, mặc một chiếc váy cúp ngực đen, quyến rũ mê người.
Có vài nam sinh nhịn không được mà liên tục quét mắt đến cô nàng.
Cô ta cúi đầu gửi cho người khác một bức ảnh chụp Ôn Uẩn Chi. Trong ảnh Uẩn Chi mặc một bộ đồ tập ba lê bó sát màu đen, vịn vào lan can tập ép chân, khuôn ngực đầy đặn, làn da trắng nõn, mềm mại thanh tú.
Là một bạn học đi ngang qua phòng tập lén chụp ảnh, chẳng mất bao lâu đã được đăng lên diễn đàn Tieba của trường học nhưng đã bị hack mất. Nhưng cũng có một vài học sinh nhanh tay lưu lại ảnh.
“Hoa khôi mới của trường em, thích không?”
Bên kia nhắn lại, “Chỉ nhìn ảnh chụp tao đã muốn xx.”

Cô ta cười mỉa, tiếp tục gõ chữ, “Xem ảnh chụp không thú vị, làm trực tiếp mới kích thích.”\\\
Có một đám người chơi tu bia, đổ xúc xắc. Ôn Uẩn Chi không muốn chơi mấy trò đó, cô cảm thấy rất nhàm chán.
Cô chuyển vị trí nói với Dương Diệp - người tổ chức cuộc vui tối nay, nói rằng mình phải về sớm.
“Hả?” Dương Diệp đang hát, cậu ta ngây người một lúc, “Cậu đến chơi chưa bao lâu đã về nhà rồi sao?”
Tạ Phi ném xúc xắc xuống, giật nhẹ ống tay áo của Cố Viêm Sinh bên cạnh nhưng lại nói với Ôn Uẩn Chi, “Ở lại chơi một lúc nữa đi, đợi lát nữa còn đi phố nướng BBQ.”
Ôn Uẩn Chi cầm lấy túi xách trên bàn, đứng dậy rời tiệc, “Mình không đi đâu, mọi người chơi vui vẻ nhé.”
Cố Viêm Sinh móc ra một hộp thuốc trong túi, lấy ra một điếu nghiêng đầu châm lửa. Cậu nhả khói, lơ đãng mà nhìn thoáng qua Ôn Uẩn Chi. Cô búi tóc kiểu ba lê lộ ra gương mặt thanh tú, mặc một chiếc váy dài màu xanh, khoác một chiếc blazer bên ngoài, thanh mát mà thoát tục, cao quý không nhiễm bụi trần.
Cô và nơi này, chẳng có chút ăn nhập nào _____ Đây là ý nghĩ của tất cả mọi người có mặt ở chỗ này.
Ôn Uẩn Chi rời khỏi phòng bao, đi thang máy xuống lầu, ra khỏi đại sảnh, đứng bên đường chờ xe.
Lúc này đã hơn 8g, tài xế xe buýt đã tan làm, trên đường cũng không thấy xe taxi chạy, thỉnh thoảng sẽ có một hai chiếc xe tư nhân lướt nhanh qua.
Một chiếc xe máy đang lao thẳng về phía cô ấy, càng tới gần cô tốc độ càng chậm lại.
Cô không phát hiện ra điều gì bất thường, vừa đi vừa cúi đầu gửi tin nhắn cho Ôn Thiếu Đường, “Anh họ, em ở siêu thị XXX bên này, anh lái xe qua đây đón em được không?”
“Người đẹp, em khỏe không?” Xe máy dừng lại trước mặt cô, trong số đó có một người tóc vàng nhướng mày nhìn cô cười.
Trong lòng cô không ngừng dâng lên nỗi bất an, không tiếp lời đối phương, tiếp tục đi về phía trước, cuống quít mà dùng điện thoại gọi cho Ôn Thiếu Đường.
“Em vội vàng như vậy làm gì?” Hai người nhanh chóng xuống xe, dáng người vạm vỡ sải bước đuổi theo cô, cướp lấy di động của cô, “ Em gái ở lại chơi với bọn anh một lát đi.”
Hắn cúp cuộc điện thoại chưa gọi được, trực tiếp tắt máy.
Ôn Uẩn Chi cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run run, “Anh trai tôi đến bây giờ.”
Hai gã nhìn nhau cười thành tiếng.
Bọn họ là người ở vùng ngoại ô thành phố này, bình thường ăn không ngồi rồi, sinh hoạt ở nơi cống ngầm.
Gã tóc vàng cười nhe ra hàm răng ố vàng do hút thuốc, “Đừng nói là anh trai của em đến, kể cả là cảnh sát đến ông đây cũng không sợ.”

Ôn Uẩn Chi xoay người chạy nhưng còn chưa cất bước đã bị gã đàn ông vạm vỡ túm lấy tóc cô.
Da đầu cô đau đến tê rần, lập tức thét lên chói tai. Một tay khác của hắn che miệng cô lại.
Ôn Uẩn Chi há miệng cắn mạnh vào tay hắn, gò má trắng nõn đỏ lên.
Gã đàn ông lực lưỡng bị đau, buông tay bị cắn ra, tức giận quát lên, “Mẹ mày, con khốn!”
Hắn nghĩ muốn tát cho Uẩn Chi một phát nhưng tóc vàng lập tức ngăn lại: “Được rồi! Mau chóng đổi chỗ khác làm cô ta.”
Gã to con nhìn hắn cười hết sức ái muội. Tóc vàng hừ một tiếng, trực tiếp dùng áo của mình trùm lên đầu Ôn Uẩn Chi, dùng sức kéo cô vào một cái ngõ nhỏ gần đó, gã to con theo sau bọn họ.
Ngõ nhỏ tối tăm sâu thẳm, hai bên tường còn dán đủ loại quảng cáo lớn nhỏ, mặt đất đầy rác rưởi tỏa ra mùi hôi thối.
Tóc vàng đem Ôn Uẩn Chi trong lòng thả ra, cô còn chưa kịp hít thở không khí đã bị hắn đẩy ngã, xốc váy cô lên, giơ tay sờ vào đùi cô.
Ôn Uẩn Chi thét lên một tiếng chói tai, lỗ chân lông toàn thân co rút lại, cô cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Cô liều mạng giãy giụa, nước mắt lưng tròng, thở hổn hển hô to: “Cứu mạng! Làm ơn cứu tôi với!”
Tóc vàng cười khoái trá: “Kêu con mẹ mày! Mày có kêu rách họng cũng không có người tới đâu!”
Gã to cao bên cạnh hưng phấn nhìn.
“Đoang” một tiếng, gã lực lưỡng bị ăn một đấm vào sau đầu.
Hắn đau đến nổ đom đóm mắt, cả người ngã xuống đất. Hắn hoảng sợ mà nhìn về phía người vừa tới: “Cố Viêm Sinh?”
Nghe thấy tên này, tóc vàng ngẩn ra nhìn về phía bóng dáng cao gầy kia. Lại nói hắn và Cố Viêm Sinh có “mối thù không đội trời chung”.
Tại một bữa tiệc rượu giới trung lưu, bố hắn mượn say nổi ý dâm, cưỡng gian mẹ của Cố Viêm Sinh - Cố Văn Tĩnh. Cố Văn Tĩnh cũng say nhưng liều chết phản kháng, cuối cùng dùng bình rượu vỡ đâm chết bố hắn. Cũng vì thế mà Cố Văn Tĩnh bị phạt ngồi tù bốn năm.
Đôi mắt Cố Viêm Sinh lạnh lẽo, cổ trướng đỏ.
Cậu bước từng bước đến, xách tóc vàng lên, mỗi chữ đều như rít ra từ kẽ răng, “Ai cho mày cái gan chó chạm vào cô ấy?”
Tóc vàng cả người run rẩy, cứng họng: “Anh, anh, em không biết cô ấy là người của ____”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Cố Viêm Sinh túm đầu đập vào tường. Nháy mắt, đầu hắn chảy máu.
Gã to con ở bên cạnh nhìn không dám tiến lên, rụt người về phía sau.
“Tay này chạm vào sao?” Cố Viêm Sinh cầm tay phải của tóc vàng lên, da của Cố Viêm Sinh trắng nõn, môi đỏ tinh tế, cậu nhướng mày tựa như ma cà rồng đoạt mệnh.
Tóc vàng còn chưa kịp phản ứng ,tay phải đã cảm thấy đau nhói, “răng tắc” một tiếng, xương cổ tay phải đã bị bẻ gãy.
Hắn đau đến tái mặt, sau đó cổ hắn bị Cố Viêm Sinh bóp chặt.

Hắn cảm thấy mình không thở nổi,  đau đớn tuyệt vọng nhìn Cố Viêm Sinh.
Nhìn mặt của tóc vàng, Cố Viêm Sinh lại nghĩ đến bố của hắn. Cái gã dâm tặc cưỡng gian Cố Văn Tĩnh. Lông mày dài hẹp của cậu nhướng lên, đồng tử tràn đầy thù hận và tức giận.
Ôn Uẩn Chi hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cả người run rẩy. Cô nhẹ nhàng giật quần áo của Cố Viêm Sinh, “Hắn sắp chết rồi.”
Tuy rằng cô căm hận tóc vàng nhưng cô không mong Cố Viêm Sinh giết chết hắn. Nếu không, Cố Viêm Sinh sẽ rước phải nhiều rắc rối không đáng có.
Cố Viêm Sinh chậm rãi buông tay, hận ý ở khóe mắt vẫn còn đó.
Tóc vàng tê liệt ngã xuống đất, tay trái hắn che cổ lại, há to miệng dùng sức mà hô hấp. Con ngõ nhỏ vắng lặng toàn là tiếng thở dốc của hắn.
Ôn Uẩn Chi dùng mu bàn tay lau nước mắt, ổn định cảm xúc, nhìn về phía gã to con, “Di động của tôi.”
Gã lực lưỡng đã sợ đến mức hồn bay phách lạc, hắn run rẩy mà đem điện thoại trong túi ra đưa cho Ôn Uẩn Chi.
Ôn Uẩn Chi nhận lấy di động, xoay người nhìn về phía Cố Viêm Sinh, giọng nói không nén nổi sự run rẩy “Cảm ơn cậu đã cứu tôi.”
Cố Viêm Sinh còn chưa mở miệng thì một giọng nam đã vang lên, “Chi Chi?”
Là Ôn Thiếu Đường. Nhìn thấy tin nhắn của Ôn Uẩn Chi, cậu ta liền chạy xe tới. Nghe thấy tiếng động nên cậu ta theo đến đây.
Ôn Uẩn Chi nghe thấy tiếng anh trai, nước mắt lại rơi xuống lần nữa. Vừa rồi suýt chút nữa cô bị dọa chết khiếp.
“Làm sao vậy?” Ôn Thiếu Đường vội bước đến, mắt lộ ra tia đau lòng, chợt nhìn xung quanh. Cậu không thể chủ động hỏi Cố Viêm Sinh đã xảy ra chuyện gì. Mà Cố Viêm Sinh cũng không mở miệng nói cho cậu biết.
“Cậu ta bắt nạt em?” Cậu hất cằm về phía Cố Viêm Sinh.
“Không phải cậu ấy!” Ôn Uẩn Chi lau sạch nước mắt, giọng nói khàn khàn: “Là bọn họ, Cố Viêm Sinh đã cứu em.”
Ôn Thiếu Đường ngạc nhiên nhìn Cố Viêm Sinh. Không thể ngờ rằng cậu ta sẽ cứu Ôn Uẩn Chi.
Lúc trước chính cậu ta đã chỉnh Chi Chi.
Cậu biết tóc vàng ngã trên mặt đất và gã to con.
“Mẹ mày, hai thằng chó chết!” Cậu tiến lên muốn động tay động chân, Ôn Uẩn Chi lập tức giữ chặt cậu, đôi mắt ngập nước, “Bọn họ đã chịu trừng phạt rồi. Anh, chúng ta về đi, em muốn về nhà.”
Cô một giây cũng không muốn ở lại đây thêm nữa.
Biết hiện tại cô cần được an ủi, Ôn Thiểu Đường nhịn, nhìn gã to con và tóc vàng như chó nhà có tang, “Đợi đấy!” Sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm hai tên này để tính sổ.
Ôn Thiếu Đường ôm nửa người Uẩn Chi rời khỏi ngõ nhỏ. Cô quay đầu lại, Cố Viêm Sinh vẫn đứng tại chỗ đó, bóng lưng nghiêng dài cô độc.
Cô mấp máy, muốn nói rồi lại thôi. Chuyện đêm này xảy ra, cô sẽ vĩnh viễn không quên. Chuyện đáng sợ ngoài ý muốn, còn có Cố Viêm Sinh cứu cô.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi