CÔ THÀNH THIẾU NIÊN


Chương 2: Người mới đến
Biên tập: An Linh
Hiệu đính: Xiaoxin & Lệ Thu
Không tính Ôn Uẩn Chi thì sĩ số lớp tầm năm mươi, sáu mươi học sinh. Chia thành bốn tổ, mỗi tổ bảy hàng, nam nữ ngồi chung bàn.
Bây giờ thêm Ôn Uẩn Chi vào thì khó mà xếp được chỗ ngồi thích hợp.

Chu Toàn sẽ không để bất kỳ học sinh nào bị riêng lẻ. Anh ta lấy học sinh ngồi dãy chót của tổ một, hai, ba cộng thêm Ôn Uẩn Chi xếp thành một tổ.
Tính như vậy thì trong lớp có năm tổ, người ngồi ở tổ mới được phân ra sẽ không có bạn cùng bàn (mỗi người ngồi một bàn).
Chu Toàn dự định cho học sinh dãy cuối của tổ một, hai, ba ngoại trừ Cố Viêm Sinh và Chu Ninh thì xếp những người hay gây mất trật tự trong lớp lên đầu bàn.
Gom lại thành một nhóm để tiện bề dạy dỗ.
Anh ta lên tiếng, “Tạ Phi, cậu lên ngồi bàn đầu!”
“Ớ - - ” Tạ Phi không thể tin được trợn mắt há mồm.
“Ớ cái gì mà ớ!” Chu Toàn lớn giọng nhắc: “Nhanh lên, lát nữa nhổ kẹo cao su trong miệng ra đấy!”
Tạ Phi ngậm miệng nhai kẹo cao su. “Lão Chu, thầy muốn làm em giảm thọ hả, em không muốn hít bụi phấn đâu.”
Tổ bọn họ chiếm C vị (vị trí trung tâm) trong lớp, đã vậy cậu ta còn ngồi hàng nhất. Chẳng khác gì muốn giết chết cậu ta.
Chu Toàn nói rất trịnh trọng, “Cậu không vào địa ngục thì ai vào.”
Cả lớp cười ầm lên.
Tạ Phi bất đắc dĩ giơ dấu tay OK, dáng vẻ như thể chấp nhận số phận an bài .
Chu Toàn gọi Ôn Uẩn Chi đi theo lớp trưởng Bành Cảnh xuống phòng tự học dưới lầu để lấy thêm bàn, ghế.
Tổ mới mỗi người một bàn, tạm gọi là tổ ba. Ôn Uẩn Chi ngồi hàng thứ tư, phía trước cô là một nữ sinh mập mạp, phía sau là Cố Viêm Sinh.
Ngày đầu tiên đi học không có nhiều tiết, đa phần là giáo viên nói chuyện phiếm với học sinh.


Vì để cho Ôn Uẩn Chi mau thích ứng với hoàn cảnh mới, Chu Toàn dặn dò lớp phó học tập của lớp, một nữ sinh tên là Hoàng Di đưa cô đi làm quen với cách bố trí trong trường.
Hoàng Di có tinh thần trách nhiệm cao, đến giờ nghỉ trưa cậu ấy cùng với cô bạn cùng bàn Từ Tử Kỳ đến tìm Ôn Uẩn Chi, nhiệt tình mời cô cùng đi ăn trưa.
Ôn Uẩn Chi mỉm cười, “Được.”
Cô nói với nữ sinh đang nằm gục trên bàn phía trước, “Chu Ninh, cậu muốn đi chung với tụi tớ đến căn tin không?”
Tiết học đầu tiên kết thúc, Chu Toàn dán sơ đồ chỗ ngồi mới lên bàn giáo viên.
Ôn Uẩn Chi lên trước nhìn vào sơ đồ. Bởi vì trí nhớ cô tốt nên nhớ được đại khái tên các bạn học xung quanh.
Lúc khiêng bàn học, sách của cô rơi xuống đất. Chu Ninh đã cẩn thận giúp cô nhặt lên nên cô có ấn tượng rất tốt với cô ấy.
Chu Ninh từ từ xoay người lại. Làn da cô ấy rất trắng, khi đỏ mặt sẽ nhìn thấy rõ một mảng đỏ ửng. Cô ấy nhỏ giọng nói, “Ừm.”
Bốn cô gái cùng nhau đến căn tin. Ôn Uẩn Chi không có thẻ ăn nên Hoàng Di dẫn cô đi làm thẻ, còn Từ Tử Kỳ và Chu Ninh đi lấy chỗ.
Sau khi lấy cơm, bốn người họ ngồi xuống dùng bữa.
Những nơi Ôn Uẩn Chi đi qua đều khơi dậy sự chú ý của người khác.
Có người lấy điện thoại di động chụp lén cô, đăng bức ảnh đó lên diễn đàn của trường rồi bừng bừng hứng thú hỏi cô là ai.
Có bạn học cùng lầu biết chuyện nên trả lời. Học sinh chuyển trường lớp 12, Ôn Uẩn Chi.
Thế là vào tiết buổi chiều, trước cửa lớp 12 xuất hiện đông đảo học sinh ở các lớp khác, đa số là nam sinh thò đầu nhìn lén Ôn Uẩn Chi.
Vì là ngày đầu tiên nhập học nên không cần tự học buổi tối. Chuông tan học vừa vang lên, trong lớp chỉ còn lại lác đác vài người.
Ôn Uẩn Chi một mình đến phòng tài vụ nhận đồng phục. Lúc quay lại lớp học thấy Chu Ninh vẫn còn ở đây nên thuận miệng hỏi nhà cô ấy ở đâu.
“Tớ ở Hoa viên Thanh Tuyền. Còn cậu?” Sau khi cùng nhau dùng bữa trưa, Chu Ninh đã cởi bỏ được rất nhiều ngượng ngùng khi tiếp xúc với Ôn Uẩn Chi.
Ôn Uẩn Chi cười, nói hai người cùng đường.
Chu Ninh nói nếu không thì tụi mình về chung đi.
Ôn Uẩn Chi huơ huơ bộ đồng phục trên tay, “Tớ phải đến tiệm may, cái quần này to quá, tớ muốn sửa nhỏ lại.”
Chu Ninh nhìn cô gái trước mặt, cô buộc tóc đuôi ngựa, lông mày đậm nhưng không thô, mặc váy không tay nền đen ô trắng, vòng eo nhỏ xíu. Làm người ta nghĩ đến bốn chữ liễu yếu đào tơ.

Cô ấy cười nói, “Tớ đi với cậu.”
Ôn Uẩn Chi đồng ý, mẹ Cố Uyển Nghi từng nói với cô rằng, những người béo thường hay nhạy cảm nhưng tính tình lại tốt bụng.
Mười lăm phút sau, cả hai dừng lại trước cửa một ngôi nhà đề tên ‘Tiệm may Trương Huệ”. Bên cạnh là tấm biển đứng nền đỏ chữ vàng. Thêm khóa áo 5 tệ, thêm nút áo 2 tệ.
“Chu Ninh!”
Ôn Uẩn Chi theo tiếng gọi nhìn lại. Là hai nữ sinh ăn mặc khá thời thượng.
Một người trong đó tóc nhuộm đỏ, người còn lại thì để kiểu tóc mái ngố vừa dày vừa nặng.
Cô nhớ ra rồi, là bạn học cùng lớp - Liễu Văn Văn và Vương Giai.
Chu Ninh mấp máy môi, vẻ mặt lo lắng.
“Mày đến đây làm gì?” Vương Giai hỏi, lơ đãng liếc Ôn Uẩn Chi.
Chu Ninh chỉ siết chặt vạt áo đồng phục, không trả lời.
Ôn Uẩn Chi nhìn cô ấy, rồi chuyển tầm mắt sang Vương Giai. “Chu Ninh đi sửa quần với tớ.”
Vương Giai “Ồ” một tiếng.
Ánh mắt Liễu Văn Văn không kiên nhẫn. “Vương Giai, cậu có cần sửa đồ nữa không?”
Giữa nữ sinh xinh đẹp, nếu không phải tán thưởng lẫn nhau thì chính là ngấm ngầm so đo, mà cô ta và Ôn Uẩn Chi lại thuộc về vế sau.
Cô ta khoanh tay trước ngực, dáng người lả lướt đi vào tiệm may.
Vương Giai bước lên, nghiêng đầu rủ rỉ bên tai Chu Ninh, “Đừng tưởng đổi chỗ thì không phải làm chuyện đó nữa.”
Chu Ninh lí nhí, “Tớ biết rồi.”
Vẻ mặt Vương Giai khó lường vỗ vỗ vai cô ấy, đi thẳng vào trong tiệm.
Ôn Uẩn Chi không biết nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người, thấy sắc mặt Chu Ninh không tốt lắm, ân cần hỏi, “Cậu không sao chứ?”
Chu Ninh lắc đầu, nhỏ giọng nói không sao.

Trong tiệm không có ai, Vương Giai gọi bà chủ mấy tiếng.
Một người phụ nữ có dáng vẻ hiền lành bước ra từ sau tấm màn cửa chật hẹp. Cô ấy ôm một đứa bé trai khoảng hai, ba tuổi, cười dịu dàng hỏi các cô muốn làm gì.
“Cái váy này dài quá, cắt ngắn lên một tí cho cháu,” Vương Giai lôi chiếc váy vừa mua trong ba lô ra.
Bà chủ đặt con trai xuống, lật qua lật lại chiếc váy để nhìn, sờ chất vải rồi nói được.
Cô ấy nhìn Ôn Uẩn Chi và Chu Ninh, “Còn hai bạn này muốn sửa gì?”
Ôn Uẩn Chi đưa quần đồng phục cho cô ấy, nói sửa eo quần cho nhỏ hơn, “Còn ống quần thì cắt ngắn lên một chút ạ.”
Bà chủ nói không thành vấn đề, rồi nói thêm, “Bạn học, của em mười tệ.”
“Vâng” Ôn Uẩn Chi lấy ví tiền trong ba lô, rút ra một tờ mười tệ đưa cho bà chủ. Ở đây không thể dùng điện thoại để thanh toán nên cậu đã chuẩn bị cho cô không ít tiền mặt.
Bốn nữ sinh ngồi đợi trong tiệm, thời gian sửa váy lâu hơn dự tính của bà chủ, lúc Vương Giai cầm chiếc váy sửa xong rời đi đã là năm rưỡi.
Ôn Uẩn Chi định mời Chu Ninh đi ăn chút gì đó, hỏi cô ấy có đói bụng không, cô ấy lắc đầu nói không đói.
Biết hai người ở Hoa viên Thanh Tuyền, bà chủ gợi ý: “Thế này đi, cháu trai cô cũng ở Hoa viên Thanh Tuyền, đợi lát nữa cô gọi nó giao đồng phục đến nhà cháu.”
Chỉ sửa quần đơn giản còn phải yêu cầu giao hàng đến nhà, Ôn Uẩn Chi cảm thấy ngại nên từ chối, nói cô chờ ở đây là được rồi.
“Không sao, cháu trai cô đi xe điện, tiện lắm.” Bà chủ nhướng mày, nhìn về phía cửa, “Kìa, nó tới rồi.”
Ôn Uẩn Chi đưa mắt nhìn sang, sắc mặt hơi khác, người đến là Cố Viêm Sinh.
Chu Ninh liếc nhìn nam sinh, khẽ cúi đầu, gò má ửng đỏ.
Cố Viêm Sinh đỗ xe xong, rút chìa khóa, móc vào ngón trỏ nghịch.
Tóc cậu mướt mồ hôi, gương mặt trắng ngần bị nắng chiếu đỏ bừng. Chiếc áo thun ngắn tay màu đen mặc trên người đã giặt đến phai màu, cổ đeo một sợi dây bện màu đen, mặt dây chuyền chưa đến ngực.
Cậu gọi bà chủ một tiếng dì Huệ, Trương Huệ chỉ chỉ Ôn Uẩn Chi, Chu Ninh, “Hai bạn này học chung trường với cháu đấy.”
Tiếp đó cô ấy dặn dò Cố Viêm Sinh, đúng giờ thì giao quần đồng phục đến nhà Ôn Uẩn Chi.
Cố Viêm Sinh thoáng nhìn Ôn Uẩn Chi, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Trương Huệ nói Ôn Uẩn Chi để lại số điện thoại, đến lúc đó để tiện liên lạc.
Ôn Uẩn Chi để lại số điện thoại cố định của nhà ông bà nội, ý bảo lúc nào Cố Viêm Sinh gần đến nhà thì có thể gọi vào số này.
Trước khi đi, Ôn Uẩn Chi còn nói cảm ơn với Trương Huệ và Cố Viêm Sinh.
Con trai của Trương Huệ tên là Đậu Đậu, cậu bé đang yên lặng ngoan ngoãn ăn kẹo sô cô la, dưới cằm còn dính một vệt kẹo màu nâu.

Cố Viêm Sinh trông thấy, hỏi: “Ai cho cháu kẹo?”
Thường ngày cậu hiếm khi cười, đa phần đều là vẻ mặt vô cảm.
Đậu Đậu có chút sợ cậu, bé giọng nói, “Chị tiên nữ.”
Dạo này con trai hay cùng cô ấy xem
Lúc đợi trong tiệm, Ôn Uẩn Chi chơi với Đậu Đậu một hồi lâu. Trong ba lô có ít đồ ăn vặt mà bảo mẫu bỏ vào trong mà cô chưa ăn, thấy trẻ con nên mới sực nhớ.
Khỏi cần nghĩ, Cố Viêm Sinh cũng biết cái bạn xinh xinh trong miệng Trương Huệ là ai.
Quần sửa xong xếp vào túi, cậu cầm lấy rồi chạy xe điện đến Hoa viên Thanh Tuyền.
Đến đầu con ngõ, cậu móc điện thoại di động ra gọi, tút tút hai tiếng là đầu bên kia đã nhanh chóng bắt máy.
“A lô, xin chào.” Một giọng nữ êm tai truyền tới.
Cố Viêm Sinh lười biếng chống đôi chân dài xuống đất, “Xuống đi, quần sửa xong rồi.”
Giọng của cậu trầm thấp, hơi khàn, rất có xúc cảm, dùng cách nói phổ biến sau này thì là rất Sue[1]
[1]Mary Sue: ý chỉ sự hoàn hảo trong tiểu thuyết nhưng trong thực tế thì không tồn tại, dùng trong câu này có nghĩa là giọng của Cố Viêm Sinh rất hay.
Ôn Uẩn Chi nhận ra giọng nói của cậu, “Ừ.”
Cúp máy, cô xỏ dép lê xuống lầu đi ra đầu ngõ.
Đứng cách đó bốn năm mét, cô nhìn thấy cậu uể oải ngồi trên chiếc xe điện màu đen, miệng ngậm điếu thuốc lá, đang nghiêng đầu bật lửa châm thuốc.
Cô mang dép đi về phía cậu, tiếng bước chân phát ra nhẹ nhàng, cậu nghe thấy âm thanh, ánh mắt nhìn về phía cô.
Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường phủ xuống đều đều khiến hình dáng cô tựa như ánh sao bị ngăn bởi một tầng hơi sương.
Đường nét của cô rất đẹp, nhưng biểu cảm trên mặt thì không thể nào nhìn rõ. Chính vì thế mà sắc đẹp của cô trở nên mông lung, huyền ảo. Khiến người khác phải lòng dạ rối bời.
Cố Viêm Sinh đờ ra giây lát, “Nhìn cô cứ như ma nữ vậy.” Trong giọng nói của cậu mang theo chút giễu cợt.
Tóc Ôn Uẩn Chi xõa tới eo, đen nhánh dày đặc, lại mặc váy trắng. Trong đêm tối lờ mờ thoạt nhìn thì quả thật là giống như ma nữ.
Cô nhăn mày, trong đầu nghĩ người này thật khó gần.
Đợi cô đến gần, Cố Viêm Sinh thảy quần vào trong ngực cô, động tác chẳng nhẹ nhàng tí nào.
Cô sờ sờ chiếc quần, lễ phép nói câu cảm ơn.
Cố Viêm Sinh không lên tiếng, khởi động xe rời đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi