Chương 28: Gặp lại cố nhân
Edit: Xiaoxin
Mười năm sau.
Ôn Uẩn Chi về nước vào một ngày mưa phùn.
Bây giờ, cô đã trở thành nghệ sĩ múa ba lê nổi tiếng trong lẫn ngoài nước. Hay tin cô về nước, một ngôi trường nổi tiếng về dạy múa trong nước đã mời cô đến diễn thuyết.
Nếu mà cô từ chối thì không hay cho lắm. Ngày hôm sau, cô đến khoa vũ đạo của đại học B.
Váy dài màu vàng nhạt, mái tóc đen hơi xoăn dài ngang eo để xõa. Làn da trắng noãn nà. Đôi môi hồng cong lên một vòng cung xinh đẹp. Nhìn cô giống hệt tiên nữ hạ phàm mà xuất hiện ở nơi hội trường trần gian này. Học sinh bên dưới khán đài bắt đầu sôi nổi hẳn lên.
Trong lĩnh vực múa ba lê, Ôn Uẩn Chi nổi tiếng nhờ vào tài năng xuất chúng của bản thân. Không những thế, cô còn sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp. Do đó, cô được rất nhiều người mến mộ, yêu thích.
Cả hội trường bắt đầu yên lặng. Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng của cô phát ra từ mircophone rồi truyền đi khắp cả hội trường, “Chào mọi người, tôi tên là Ôn Uẩn Chi.”
Tiếng hú hét bên dưới lại vang lên ầm ầm. Ôn Uẩn Chi bất giác mỉm cười, cô không ngờ rằng các bạn trong nước lại dễ kích động, phấn khởi như vậy.
Lúc học sinh bên dưới đã im lặng, cô bắt đầu buổi diễn thuyết của mình.
Nói đúng hơn là cô và các bạn học sinh bên dưới cùng trò chuyện với nhau. Cách nói chuyện dí dỏm của cô khiến mọi người thi thoảng bật cười.
Buổi diễn thuyết kết thúc.
“Cô Ôn, em có thể hỏi cô một vấn đề riêng tư được không?” Một bạn nữ tóc ngắn giơ tay rồi đứng dậy hỏi.
Ôn Uẩn Chi cười cười, “Chị không dám nhận mình là cô giáo đâu. Em gọi chị là được rồi.”
Bạn nữ đó phấn khích, “Vâng, chị Ôn. Em có một người bạn, vô cùng vô cùng vô cùng thích chị. Hôm nay vì lý do cá nhân nên không thể đến đây. Cậu ấy gọi điện thoại nhờ em hỏi chị: chị đã có bạn trai chưa?”
Ôn Uẩn Chi tự nhiên trả lời: “Chị vẫn còn đang độc thân.”
Các bạn nam bên dưới huýt sáo, Ôn Uẩn Chi bật cười, “Chị sẽ không yêu đương với người nhỏ hơn.”
Trong khán phòng lại vang lên tiếng kêu than. Những bạn học sinh này chỉ nhỏ hơn cô có 4, 5 tuổi nên mọi người cũng mau thân thiết với nhau. Sau buổi diễn thuyết ngắn ngủi, các bạn học sinh phấn khích muốn hỏi về những vấn đề xung quanh cô.
Có một bạn nữ giơ tay, “Chị Uẩn Chi, cho em hỏi chị và Wagel có từng hẹn hò không?”
Rona Wagel là bậc thầy múa ba lê đẳng cấp thế giới. Ôn Uẩn Chi đã từ là bạn diễn của anh ấy. Trong các vở kịch, sự kết hợp ăn ý của hai người đã làm cho khán giản mãn nhãn. Và ngoài đời, hai người cũng là bạn. Trên trang báo mạng nước ngoài có vài lần chụp ảnh hai người đi ăn cơm, đi chơi cùng nhau.
Theo lý thuyết, hai người vốn không phải là người trong giới giải trí nên cư dân mạng sẽ không quan tâm đến vấn đề riêng tư của họ.
Nhưng, chị gái của Wagel là ngôi sao nổi tiếng thế giới, nên ít nhiều gì thì cư dân mạng cũng sẽ quan tâm đến cậu em trai Wagel. Bình thường, Wagel hiếm khi tiếp xúc với người khác phái, Ôn Uẩn Chỉ là một trong số ít bạn nữ của anh. Trai xinh gái đẹp, sự nghiệp thành công. Quả thật là duyên trời tác hợp.
Ôn Uẩn Chi bất đắc dĩ mà cười, “Bọn chị chỉ là bạn bè. Anh ấy không phải gu của chị, mà chị cũng không có cảm giác khác với anh ấy.”
Buôn chuyện là bản chất của con người. Trong một vài dịp, cô luôn bị hỏi về những vấn đề cá nhân.
Sau buổi diễn thuyết, Ôn Uẩn Chi chào phóng viên và các thầy cô sau hậu trường. Những năm gần đây, cô chỉ về nước ăn Tết đúng một lần. Ôn Hành Chỉ và Cố Uyển Nghi ở nước ngoài trong hai năm, cô cũng không về nước. Một nhà ba người đoàn tụ ở nước ngoài.
Cô lái xe về nhà, đi ngang qua siêu thị, cô dừng xe rồi đi vào mua ít rau và trái cây.
Lúc đứng chờ thanh toán. Đứng trước cô là một cô gái có dáng vóc yểu điệu vừa gọi điện thoại vừa đưa đồ cho thu ngân.
Một gói đồ ăn vặt dành cho trẻ em của đối phương rơi xuống đất, cô khom người nhặt giùm cô ấy rồi đưa cho thu ngân.
Cô gái quay người lại cười với cô, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Cô cười nhẹ đáp lại.
Cô gái bỗng nhìn cô chăm chú, sắc mặt rơi vào hồi ức mà suy tư: “Uẩn Chi?”
Cô ấy quen cô. Ôn Uẩn Chi hơi ngờ vực mà nhìn cô ấy, cô thật sự không nhớ ra đối phương là ai, ngại ngùng mà cười cười, “Xin lỗi, cậu là?”
“Tớ là Hoàng Di nè!” Cô gái cười nói: “Hoàng Di của lớp 12/12 trường THPT số 1 Thanh Thành.”
5 phút sau, hai người thanh toán xong rồi đi ra, đứng ở gần cửa ra vào của siêu thị. Khi Hoàng Di nói ‘lớp 12/12 trường THPT số 1 Thanh Thành’ khiến Ôn Uẩn Chi không thể nào không nhớ ra khoảng thời gian mười năm trước kia.
“Năm đó cậu không tốt chút nào.” Hoàng Di trách móc: “Đi mà không nói với ai tiếng nào.”
Cô áy náy mà cười cười, “Xin lỗi cậu. Lúc đó có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên không kịp chờ cậu và Từ Tử Kỳ.”
Là một người không bao giờ rơi khỏi bảng xếp hạng nên trí nhớ của Hoàng Di cực kỳ tốt, quan sát tỉ mỉ cô, “Cậu vẫn như trước. Chỉ là bây giờ trông nhu mì hơn.”
Ôn Uẩn Chi cười ra tiếng, “Lúc trước tớ không nhu mì sao?”
Hoàng Di cũng cười, ăn ngay nói thật: “Cậu của lúc đó nhìn vừa lễ độ, vừa xa cách. Thậm chí còn hơi lạnh nhạt, không dịu dàng, dễ mến như bây giờ. Người khác khi gặp cậu cũng chỉ cảm thấy dễ gần.”
Ôn Uẩn Chi gật đầu. Những năm nay gần đây ở nước ngoài cũng khiến cô dần hiểu ra, con người trưởng thành không phải là lạnh nhạt, mà là xuất phát từ nội tâm dịu dàng của chúng ta.
Và cũng chính Hoàng Di cho cô biết, khi còn trẻ, không chỉ có cô là người nhạy cảm, tinh tế.
“Bây giờ cậu nhiệt tình và sôi nổi hơn nhiều.” Cô nhìn đối phương mà nói. Trong trí nhớ của cô, Hoàng Di là một người tương đối yên tĩnh, học sinh giỏi nội tâm, có mục tiêu rõ ràng, cố gắng không ngừng nghỉ. Và cô ấy hiểu rằng, chỉ có con đường học hành mới có thể thay đổi cuộc đời của bản thân.
“Cái này phải cảm ơn cuộc sống thời sinh viên và bạn trai của mình.” Hoàng Di cười rất thoải mái, “Không đúng, là chồng.”
Trên ấn đường của cô ấy hiện lên sự hạnh phúc không thể nói bằng lời, Ôn Uẩn Chi bất giác mỉm cười, “Thật à. Tớ thật sự chúc mừng cho cậu .” Bỗng, cô nói đùa với cô ấy, “Tiền mừng bây giờ có muộn không nhỉ?”
Hoàng Di chẳng chút khách khí: “Vẫn còn kịp nha! Quét mã phát bao lì xì.”
Ôn Uẩn Chi cười thành tiếng, Trong lòng cảm khái cô bạn học cũ này đã thay đổi nhiều lắm rồi.
Hai người thêm Wechat của nhau. Ôn Uẩn Chi gửi cho Hoàng Di 30.000 tệ làm tiền mừng cưới.
Hoàng Di tươi cười nhưng lại hiện lên chút chua xót: “Những năm này, vì công việc mà da mặt tớ dày hơn nhiều. Cậu đừng chê cười tớ.”
Ôn Uẩn Chi đoán được có lẽ cô ấy học đại học ở thủ đô. Sau khi tốt nghiệp thì ở lại đây mà làm việc cực lực, và nơi đây cũng là nơi cô ấy bắt đầu tình yêu.
Cuộc sống gian nan lại ngại nói với người ngoài, trong lòng cô không ngừng chua xót.
Cô vỗ vai an ủi đối phương, “Không đâu. Tớ cảm thấy cậu trưởng thành rồi.” Cô hâm mộ Hoàng Di dựa vào sự cố gắng của bản thân, dựa vào thành tích xuất sắc mà cạnh tranh người với người ở thành phố lớn thế này. Khi xưa, bố cô – Ôn Hành Chỉ cũng như thế.
Hoàng Di mỉm cười: “Yên tâm, khi nào cậu kết hôn, tớ sẽ gửi một phong bì to cho cậu.”
“Được.” Cô đáp lại cô ấy bằng một nụ cười nhẹ. Bỗng, cô điềm tĩnh hỏi, “Lớp chúng ta ngoại trừ cậu thì còn ai đậu đại học thủ đô không?”
Hoàng Di tự nhiên trả lời lại cô: “Không có. Chỉ có mình tớ thôi. Vì tớ là người dân tộc thiểu số nên được cộng 10 điểm, rồi phát huy một cách vượt bậc mới có thể đậu vào đại học ngoại ngữ.” Bây giờ, cô ấy đang làm việc tại một doanh nghiệp nước ngoài.
Sắc mặt Ôn Uẩn Chi khẽ thay đổi. Chỉ có một mình Hoàng Di? Cô nhớ thành tích tốt nhất lớp 12/12 là Cố Viêm Sinh.
Dựa vào thành tích và trí thông minh, chỉ cần phát huy như bình thường, không vào được Thanh Bắc[1] thì cũng còn các trường đại học thuộc dự án 985.
[1] đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh
[2] Còn “Dự án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế. Nguồn: laizhongliuxue.com
Cậu ấy học đại học ở đâu? Thượng Hải[3] sao?
[3]Bản gốc là 魔都 (modou). Cách gọi khác của thành phố Thượng Hải. Giống như thành phố Hồ Chí Minh thì còn gọi là thành phố mang tên Bác.
Cô đang muốn hỏi Cố Viêm Sinh thi đậu trường nào. Hoàng Di nhớ lại: “Ban xã hội lúc đó không có người thủ khoa tỉnh, đại thần ban tự nhiên – Cố Viêm Sinh thì nghỉ học khiến mọi người tiếc muốn chết.”
Ôn Uẩn Chi lặng người, “Cố Viêm Sinh nghỉ học? Vì sao?”
“Tớ không biết. Tớ chỉ nhớ là hôm cậu đi,” Hoàng Di từ từ nhớ lại lúc đó: “Cậu ấy cũng không đến trường học.”
Cũng không đến trường học. Tay chân của Ôn Uẩn Chi lạnh toát, không nhịn được mà hỏi: “Cậu còn liên lạc với ai ở lớp 12/12 không?”
Hoàng Di tiếc nuối mà cười cười, “Khi đó tớ đổi điện thoại, lúc đầu là không khôi phục được số cũ, sau này thì do học hành, công việc nên dần dần cũng mất liên lạc với mọi người.”
Cô ấy cũng là một người tiến về phía trước, sẽ không bị cảnh đẹp mà lầm đường. Ôn Uẩn Chi hiểu ý mà gật đầu.
Trong lúc hai người nói chuyện, một chiếc xe SUV chạy chầm chậm về phía siêu thị. Cửa sổ ghế lái từ từ hạ xuống, một gương mặt anh tuấn nhìn về phía họ.
Vẻ mặt Hoàng Di hiện lên vẻ tươi cười: “Chồng tớ đến đón.”
Ôn Uẩn Chi khen ngợi: “Chồng cậu nhìn cũng được đấy.”
Hoàng Di vui sướng mà cười nhạt, mời cô đến nhà mình chơi. Cô từ chối ý tốt của cô ấy, bày tỏ mình vừa mới về nước mấy hôm, còn nhiều việc phải làm, hôm khác hai đứa lại tụ họp.
“Cậu định ở lại bao lâu?” Những năm gần đây, Ôn Uẩn Chi rất nổi tiếng, truyền thông trong nước đều đưa tin về cô ấy. Ngoài giờ làm việc, cô cũng xem những tin tức về cô ấy.
“Cũng không quá lâu.” Ôn Uẩn Chi nói thật: “Kỳ nghỉ của tớ chỉ có ba tuần.”
Đây là một kỳ nghỉ phép dài hạn hiếm hoi của cô. Cả năm cô đều không nghỉ ngơi. Nếu không ở trong phòng tập luyện múa thì cũng đi lưu diễn ở các nước trên thế giới.
Năm đó, khi cô vào nhà hát Paris Opera Ballet. Mặc dù có tài năng, nhưng con đường học múa tại nước ngoài vẫn rất khó khăn.
Ở đây, không thiếu người tài. Cô không giống như người khác, kiêu ngạo và tự xem mình là giỏi.
Thêm vào đó, cô là người phương Đông nên một số người phương Tây kì thị, xa lánh.
Ban đầu, cô chỉ là một học viên 17 tuổi. Sang năm sau, cô đã kí được hợp đồng với họ, nhanh chóng vượt qua mấy cấp bậc mà trở thành vũ công solo. Nhưng, cô vẫn chưa được mọi người công nhận, vẫn bị xem thường trong một khoảng thời gian rất dài.
Nếu như không có lần đó, chân của vũ công múa chính đau đến mức không thể lên sân khấu được. Đội trưởng yêu cầu cô nhận nhiệm vụ thay cho đối phương, và cô đã nhảy một bài hết sức tuyệt vời. Thì không biết cô còn là người vô hình ở đấy trong bao lâu nữa.
Ngày này sang ngày khác, năm này sang năm nọ, cô ngày càng bận rộn. Mỗi ngày giống như đã lên dây cót mà luyện tập.
Đây là con đường do cô chọn. Nếu không thành danh, cô sẽ khiến bố mẹ thất vọng, sẽ cảm thấy đau khổ khi cô không theo sự sắp đặt của họ. Cô cũng sẽ oán trách mình, trách mình không đủ tài năng, trách mình không đủ cố gắng.
Bây giờ, cô đã đứng đủ cao, nhưng lại sợ mình sớm sẽ bị thay thế.
Bức tranh tuyệt mỹ về sự nghiệp múa ba lê của cô có thể kéo dài được bao lâu.
Có nhiều đồng nghiệp vì kiệt sức, vì lo âu bất an, vì tuổi tác, và vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà chủ động hoặc là bị động kết thúc sự nghiệp.
Nhiều năm như vậy, điều cô có thể làm tốt nhất cũng chỉ là ba lê. Làm tốt việc khác, không, không đủ để thõa mãn tham vọng của cô.
Nếu như có một ngày cô không thể không đứng trên sân khấu, thì cô thật sự không biết mình có thể làm được gì khác.
Thế nên, cuộc đời ngắn ngủi, cô chỉ có thể dùng hết sức mình mà chuyên tâm theo đuổi những gì mình muốn.
Hoàng Di: “Được rồi. Thấy cậu cũng không nhàn rỗi hơn động vật xã hội[4] tụi mình là bao.”
[4]Là ngôn ngữ mạng ở Nhật Bản để mô tả nhân viên văn phòng. Tiếng Nhật là しゃちく. Ý chỉ những nhân viên làm văn phòng phải làm việc bị chèn ép không khác gì động vật. Nguồn: baidu.
“Cũng được.” Ôn Uẩn Chi cười nhạt. Cô rất thích bận rộn với ba lê.
Hai người không tiếp tục trò chuyện, chào tạm biệt rồi mỗi người một ngả rời khỏi siêu thị.
\\
Lái xe về chung cư của mình, Ôn Uẩn Chi lấy rau và trái cây bỏ vào trong tủ lạnh. Cô cực kỳ quan tâm đến không gian riêng tư, có đôi khi so với việc ở nhà (nơi ở có người thân đến chơi) thì cô thích ở cái ổ nhỏ của mình hơn.
Làm xong ít việc vặt, nhớ đến lời Hoàng Di nói ‘Hôm cậu đi, cậu ấy cũng không đến trường học’, trong lòng cô dấy lên một nỗi bất an xem lẫn rung động một cách mãnh liệt.
Cô vẫn luôn nghĩ, tình cảm mông lung của riêng mình dành cho Cố Viêm Sinh sẽ dần biến mất theo theo thời gian. Nhưng khi cô nhấc điện thoại lên, gọi điện cho em họ giúp cô điều tra tin tức của anh. Cô mới biết được, sự thật rằng không phải như vậy.
“Anh ấy là ai?” Em họ Cố Hướng Nam tò mò, “Là thiếu tình hay là thiếu tiền chị?”
Cô đành bất đắc dĩ trả lời: “Em đàng hoàng chút cho chị xem nào.”
“Được rồi, em biết rồi.” Cố Hướng Nam, người đã có một chiếc lá trong hàng vạn đóa hoa[5] nói: “Là nợ tình.”
[5]ý chỉ người dù có bao nhiêu cô gái bên cạnh, bao nhiêu cám dỗ nhưng vẫn chỉ có một người.
Ôn Uẩn Chi: “Sao em nói toàn ba chuyện không đâu vậy?”
Cố Hướng Nam nghiêm mặt nói: “Dân số Trung Quốc là 1 tỷ 4, mười năm không liên lạc với nhau. Bây giờ chị bảo em kiếm thế nào được?”
“Anh ấy tên là Cố Viêm Sinh.” Cô từ từ nói tiếp: “Sinh ngày 28 tháng 10 năm 1991, là người Thanh Thành thuộc thành phố N.” Lúc trước, cô và Tạ Phi đến thành phố N để chúc mừng sinh nhật 18 tuổi của anh. Những ngày tháng khi đó, vẫn còn y như mới trong ký ức của cô. Không chỉ vậy, hôm sau anh đến trạm giam thăm mẹ mình, cô và Tạ Phi đứng bên ngoài đợi anh. Tạ Phi kể cho cô nghe vì sao mẹ anh ngồi tù.
Lúc ấy, cô không khỏi tránh được cảm giác thương tiếc dành cho anh. Bất kể đây là sự đồng tình xuất phát từ nội tâm của kẻ yếu đuối, anh cũng không cần.
“Nhớ rõ ngày sinh tháng đẻ của người ta quá ha,” Cố Hướng Nam trêu: “Nợ tình thì không chạy được đâu.”
Ôn Uẩn Chi đỡ trán, “Em vẫn còn muốn chị bỏ phiếu cho em?”
Cố Hướng Nam có một người anh trai tên là Cố Hướng Vinh. Hiện giờ hai anh em đang tranh giành quyền được kiểm soát doanh nghiệp của gia đình. Bây giờ đối với các thảo luận liên quan và trình tự biểu quyết, hai người sẽ gặp riêng các cổ đông công ty để bỏ phiếu cho họ. Bởi vì là cháu gái duy nhất của nhà họ Cố nên Ôn Uẩn Chi có ít cổ phần nhưng vẫn có đủ tiếng nói.
“Được rồi, em im đây.” Cố Hướng Nam ngoan lại: “Tôi sẽ làm ngay lập tức cho ngài.”
Ôn Uẩn Chi cúp điện thoại, chờ đợi tin tức trong lo âu.
Không quá nửa tiếng sau, Cố Hướng Nam gọi điện thoại lại.
“Thế nào rồi?” Cô nghe điện thoại, vội hỏi.
“Em chỉ tra được là hộ khẩu ở Thanh Thành đã bị gạch bỏ từ mười năm trước.” Cố Hướng Nam nói: “Còn tin tức về hồ sơ cá nhân về sau thì không tìm được.”
Lý do bị gạch khỏi hộ khẩu, Ôn Uẩn Chi chỉ nghĩ đến một lý do, là người đã mất rồi. Bỗng, cô thấy bất an: “Ngoài trừ việc đã mất thì còn lý do nào để gạch khỏi hộ khẩu?”
Cố Hướng Nam nói một đống từ ngữ chuyên ngành. Cuối cùng bổ sung như sau: “À, đúng rồi. Nếu như công dân mất tích hơn một năm trở lên mà không tìm ra thì theo quy định sẽ hủy hết hồ sơ của người đó.”
Ôn Uẩn Chi từ từ ngồi xuống ghế sô pha, bất giác siết chặt ngón tay, “Có thể là do anh ấy ra nước ngoài định cư nên em ở Trung Quốc mới không tìm được.”
Cố Hướng Nam: “Không ngoại trừ khả năng đó.”
Ôn Uẩn Chi nhẹ nhàng thở ra. Cô thà tin rằng sau khi Cố Viêm Sinh học cấp 3, học bạ, đơn xin việc,… và hàng loạt hồ sơ cá nhân của anh ở nước ngoài nên Cố Hướng Nam mới không tìm được tin tức của anh. Cho dù, xác suất của khả năng này rất thấp.
“Chị, nếu như chị lo lắng cho anh ấy thì---” Quen biết Ôn Uẩn Chi mười mấy năm, Cố Hướng Nam biết cô là người, ngoại trừ gia đình, thì chỉ có ba lê.
Ở cái tuổi dễ rung động, gặp được một người có cả ngoại hình lẫn học tập. Cô sẽ không giống như các bạn đồng trang lứa mà nảy sinh tình cảm với bạn khác giới. Cô chỉ dành hết tâm huyết vào sự nghiệp nhảy múa của mình.
Bây giờ, khó khăn lắm cô mới để ý đến một người khác giới. Anh cảm thấy mình nên thúc cô một cái, để tránh sau này cô bị tẩu hỏa nhập ma vì ba lê.
“Dứt khoát đến huyện Thanh Thành một chuyến. Ở đó cũng nhỏ, lạc hậu, có những tin tức chỉ có người địa phương mới biết được thôi.”
“Chị…” Ôn Uẩn Chi do dự. Cô cảm thấy mình vì câu nói của Hoàng Di mà chuyện bé xé ra chuyện to. Chợt, cô nghĩ đến điểm kỳ lạ ở hộ khẩu của Cố Viêm Sinh khi bị gạch bỏ từ mười năm trước, ngay cả hồ sơ cá nhân cũng không tìm được. “Mai nói tiếp.” Cô chậm rãi cúp điện thoại.
Tác giả có lời muốn nói: Khi bắt đầu vốn dĩ định để cho nhân vật chính sinh sau 95, nhưng vì khúc sau của mạch truyện nên sửa lại tuổi ( ̄▽ ̄")