CÓ THỂ QUAY LẠI NHÌN EM KHÔNG?

Bạch Nhất Thiên ngồi xuống nhìn một lượt Hạ Dương từ đầu đến cuối

-Nói thật đi, lý do gì cậu quay mặt với Bình Nguyên?

Hạ Dương mỉm cười

-Tôi không có nhiệm vụ phải báo cáo cho anh. Đây là lựa chọn của tôi

-Cũng đúng thôi, là vì Khải Uy Vũ phúc lợi tốt hơn hẳn...là vì cậu muốn được Vũ Quân Thành để ý, tôi nghe nói, cậu đến cầu xin anh ấy.

Hạ Dương hít một hơi dài, chắc chắn Vũ Quân Thành kể cho Bạch Nhất Thiên nghe rồi. Cậu bật cười

-Chẳng phải chúng ta đều tìm kiếm cho mình cơ hội tốt nhất hay sao? Tôi làm như vậy là sai?

-Tôi nói cho cậu biết, đừng nghĩ Vũ Quân Thành đồng ý ký hợp đồng là anh ấy chú ý đến cậu. Biết điều thì đừng có làm gì quá phận, cậu chẳng là gì cả...Vũ Quân Thành nhất định sẽ không để ý đến người như cậu.

Hạ Dương vẫn cười làm Bạch Nhất Thiên khó chịu

-Tiền bối, anh còn gì chỉ giáo nữa không, tôi phải đi đọc kịch bản.

Bạch Nhất Thiên bật cười gật đầu

-Để xem xem, cậu làm được gì...

Hạ Dương sau khi từ chỗ Bạch Nhất Thiên thì trở lại phòng của mình tìm người đại diện đọc kịch bản.

-Đây là 5 kịch bản phim phù hợp với cậu mà tôi đã lọc ra.- Tiêu Tuyết cười đưa cho Hạ Dương

Hạ Dương vui vẻ cảm ơn Tiêu Tuyết. Tiêu Tuyết hơn Hạ Dương 5 tuổi, có kinh nghiệm làm đại diện cho nhiều người nổi tiếng, tính cách trầm ổn cho nên Vũ Quân Thành để làm người đại diện cho Hạ Dương.

Hai người thảo luận kịch bản đến tận khi trời tối, rốt cuộc nhất trí quyết định chọn bộ phim cổ trang truyền hình tên Dạ Phong Hiên, tên phim là tên của nam chính, nói về cuộc đời của Dạ Phong Hiên từ khi còn niên thiếu cho đến lúc về già, tình yêu còn dang dở, vì sự nghiệp bảo vệ quốc gia hưng thịnh, cho đến khi đất nước thái bình, rốt cuộc chỉ còn cô đơn một mình...

Hạ Dương muốn thử sức với thể loại cổ trang mang hướng bi tráng nhiều hơn, phải thể hiện nội tâm nhiều, hơn nữa cũng rất nhiều cảnh liên quan đến võ thuật, cho nên Hạ Dương muốn tập trung thử sức cho vai diễn này. Tiêu Tuyết ban đầu cũng hơi do dự, nhưng suy nghĩ lại cũng muốn để Hạ Dương thử sức.

Hạ Dương ra ngoài sảnh đã là hơn 9 giờ tối, vì lúc nãy cậu còn cố ngồi nán lại xem mấy cảnh phim cổ trang hay cho nên không để ý đồng hồ. Bụng rất đói, Hạ Dương đang suy nghĩ xem nên nấu ăn ở nhà hay là gọi đồ ăn. Vũ Quân Thành vừa vặn bước đến, lẽ ra bình thường, anh hầu như sẽ đi thang máy chuyên dụng, nhưng là do Tiêu Tuyết gọi điện thông báo, cho nên cố tình đi thang máy bình thường để gặp Hạ Dương (anh là kiểu người trong ngoài bất nhất vậy đó ><)

-A! Vũ tiên sinh...anh giờ này mới về sao?-Hạ Dương vui vẻ cười tươi

-Ừ, tôi lúc nào cũng bận rộn như vậy. Tôi nhớ hôm nay cậu chỉ đến tham gia chương trình giải trí thôi, vì sao muộn như vậy?

-À...hôm nay chị Tiêu đưa kịch bản cho em để chọn, cho nên có chút muộn, cũng không nghĩ đã hơn 9 giờ rồi.

Hạ Dương cười nhìn Vũ Quân Thành, cậu đã quen rồi với cái bộ mặt lạnh băng của anh

-Đương nhiên không cảm thấy mệt, rất tốt, rất khỏe!

Vừa nói xong, bụng đã kêu mấy tiếng, Hạ Dương trợn mắt, có cần đúng lúc như vậy không. Nhìn gương mặt cậu hồng hồng, Vũ Quân Thành tâm tư ngứa ngáy.

-Vũ tiên sinh...anh có muốn đi ăn cơm không...?

Khóe miệng khẽ câu lên, Vũ Quân Thành ho một tiếng, cư nhiên không do dự đáp ứng ngay. Hạ Dương trong đầu đã tưởng tượng ra anh cự tuyệt thế nào, đáp án trước mặt vẫn làm cho bản thân bị bất ngờ một chút.

-Cậu bảo tài xế về trước đi, đi xe của tôi cho tiện.

Hạ Dương gật đầu, chỉ hận không nhảy lên ngay lúc này. Hạ Dương ngồi ở ghế sau, Vũ Quân Thành có chút hy vọng cậu sẽ lên ghế phụ ngồi cạnh mình.

Nhà hàng hai người ăn là một nhà hàng Pháp kín đáo, không quá lớn. Đây là nhà hàng quen của Vũ Quân Thành nên nhanh chóng hai người có phòng trống để ăn. Trong lúc đợi món mà Vũ Quân Thành đã đặt trước, Hạ Dương chống tay đỡ cằm, thỉnh thoảng liếc nhìn Vũ Quân Thành. Sống mũi cao, đôi mắt sâu màu nâu đẹp như mắt con lai, chính đôi mắt ấy đã khiến trái tim Hạ Dương không yên...

-Mặt tôi có gì sao?- Vũ Quân Thành lên tiếng. Từ lúc anh phát hiện Hạ Dương nhìn mình, có chút không quen, mãi sau mới lên tiếng

-À...không, chỉ là mắt anh đẹp quá...em rất thích người có mắt màu nâu.-Hạ Dương cười tươi nhìn anh, tay vân vê tai mình

Vũ Quân Thành ho một tiếng, thích này là sao, anh gật đầu

-Cảm ơn.

-À...ý em là mắt màu nâu rất đẹp.

-Em cũng vậy.

-Gì ạ?-Hạ Dương không nghe rõ

-Không có gì. Món ăn bưng lên rồi.

Toàn món Hạ Dương thích. Thực ra từ bộ phim The dream in heaven, Vũ Quân Thành đã muốn nhớ những món ăn mà Hạ Dương thích nhưng là hoàn toàn không thể được, cho đến nay cũng đã một thời gian, cho nên anh hiện tại gọi món theo thông tin cậu cung cấp cho công ty về sở thích của mình.

-Thật sự...đây là anh gọi món sao?

-Ừm, tùy tiện gọi mấy món ngon nhất của nhà hàng này thôi.- Vũ Quân Thành gật đầu

Hạ Dương vui vẻ không thôi, cậu cảm thấy một trong những điều tuyệt vời nhất trên đời chính là được ăn tất cả những món mình thích. Thật sự toàn bộ món ăn ở đây đều là món Hạ Dương thích nhất nhưng là được chế biến theo nhiều cách độc đáo khác nhau làm cậu cực kỳ cao hứng.

Vũ Quân Thành ăn không nhiều, chủ yếu là để cho Hạ Dương ăn, anh thỉnh thoảng lúc cậu không để ý sẽ nhìn cậu ăn, cách cậu cầm con tôm, hay cách cậu cắt miếng thịt bò. Vũ Quân Thành là người chú ý tiểu tiết, nhưng là đối với người hay việc anh thấy quan trọng, còn lại nhất định sẽ không để ý đến.

-Ngại quá...em ăn nhiều như vậy...Vũ tiên sinh, anh ăn ít vậy sao...

-Em cứ ăn đi, tôi ăn nhiều rồi. Mà em ăn không tệ, tại sao lại gầy như vậy?- Vũ Quân Thành đặt đũa xuống

Hạ Dương cười tươi, có chút ngây dại

-Ngày còn bé vì một trận ốm nặng, khi đó ai cũng nghĩ sẽ không thể sống được...may mắn qua khỏi, nhưng là bị gầy nghiêm trọng. Ba mẹ em lúc nào cũng bắt ăn uống rất nhiều, em vốn dĩ...cũng ăn nhiều như vậy, nhưng vì cơ thể hấp thụ kém, cho nên như vậy...

Vũ Quân Thành gật đầu, trong đầu anh bắt đầu tính toán sẽ tìm cho Hạ Dương một chuyên gia dinh dưỡng riêng, gầy như vậy sẽ rất dễ bệnh.

– Tuy trước sóng truyền hình, đúng là nên giữ hình ảnh một chút, còn trước mặt các nhân viên khác, em không cần phải tỏ ra gì hết, cứ thoải mái ăn uống. Nhân viên của Khải Uy Vũ được đào tạo chuyên nghiệp, mấy vấn đề cá nhân này sẽ không làm ảnh hưởng đến nghệ sĩ.

-Cảm ơn Vũ tiên sinh. Anh thật tốt!

-Được rồi, ăn mau đi.- Vũ Quân Thành ho một tiếng.

Đúng như dự đoán của Vũ Quân Thành, Hạ Dương nhanh chóng ăn gần hết hầu như các món, còn không quan tâm hình tượng mà "ợ" một tiếng. Một người đỏ mặt, một người ho để che đi nụ cười của mình.

-Bữa này em mời anh, Vũ tiên sinh. Anh đã giúp em. cho nên để em

-Bữa này để tôi trả. Sau này em thành công hơn, khi đó hãng hay.

Hạ Dương mắt long lanh lập tức đồng ý. Cự tuyệt ý tốt người khác là không nên a~

Hai người ngồi trong xe vô cùng im lặng. Lát sau, Hạ Dương mới từ phía sau lên tiếng

-Có thể đến The moon and stars được không Vũ tiên sinh, em muốn đến thăm Nhâm tiên sinh...

-Cũng được...

Hạ Dương vui vẻ, không cự tuyệt mà còn đồng ý ngay, thật sự là một người tâm lý.

Nhâm Kiều ngạc nhiên khi thấy Hạ Dương và Vũ Quân Thành đến đây cùng nhau, ông lấy lại biểu tình, vui vẻ chào đón.

-Vũ tiên sinh, cậu muốn uống loại rượu nào?

-Lâu lắm không thử rồi, cho tôi loại mà trước kia ông không muốn đem ra ngoài bán...

Nhâm Kiều ngạc nhiên, anh vẫn còn nhớ? Nhâm Kiều liếc nhìn Hạ Dương vẫn đang vui vẻ cười nói với bartender. Lát sau, Nhâm Kiều mang đến ly rượu mà Vũ Quân Thành yêu cầu

-Vừa ngon vừa đặc biệt như vậy, không bán quả thực rất tiếc...-Vũ Quân Thành mỉm cười nhìn Nhâm Kiều

-Cậu ấy cũng nói như cậu vậy, Vũ tiên sinh...-Nhâm Kiều cười cụng ly

-Cậu ấy?- Vũ Quân Thành ngạc nhiên

Hạ Dương dốc cạn ly nước hoa quả rồi quay sang nói với Nhâm Kiều

-Cháu cũng muốn uống rượu

-Không được uống.- Nhâm Kiều và Vũ Quân Thành đồng thanh

Hạ Dương tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, anh ho một tiếng quay đi, Nhâm Kiều lắc đầu cười

-A! Là loại này, sao Nhâm tiên sinh không bán đi, cháu thấy ngon mà...

-Em uống qua rồi?- Vũ Quân Thành hỏi

Hạ Dương gật đầu, cầm miếng bánh cắn một miếng to rồi trả lời

-Rượu này là do em nghĩ ra công thức pha chế mà. Vũ tiên sinh, anh thấy ngon không, có bán được không?

Vũ Quân Thành ngạc nhiên nhìn Nhâm Kiều, ông bật cười rồi gật đầu. Vũ Quân Thành có ý định muốn mua riêng loại rượu này về...

Hạ Dương rốt cuộc đòi uống rượu bằng được và say đến không biết trời đất là gì, đó là lý do tại sao Nhâm Kiều không muốn để Hạ Dương uống quá nhiều.

-Tên tiểu tử này...ngang bướng như vậy, để tôi cho người đưa nó về.- Nhâm Kiều nhéo tai Hạ Dương một cái

Vũ Quân Thành ho một tiếng, người này say là ôm cổ anh như con gấu không buông, kéo mãi không ra

-Không cần phiền đâu, đằng nào tôi cũng cùng đường về nhà cậu ấy, để tôi đưa Hạ Dương về.

-Nhưng là Hạ Dương đang say, có chút khó khăn...- Nhâm Kiều nhíu mày

-Không sao, Nhâm tiên sinh yên tâm...

Nhâm Kiều rốt cuộc gỡ Hạ Dương ra khỏi người Vũ Quân Thành, đưa cậu vào ghế sau, tạm biệt hai người rồi đi vào. Nhâm Kiều lắc đầu cười, Hạ Dương, cậu giỏi lắm!!!

Mặc dù Vũ Quân Thành cao hơn Hạ Dương, cân nặng đương nhiên lớn hơn nhiều nhưng là để đỡ một người say vào thang máy và giữ cho cậu đỡ ngã xuống thì cũng không phải đơn giản.

Vất vả lắm, Vũ Quân Thành mới đỡ cậu vào nhà được. Anh biết mật khẩu nhà của Hạ Dương nên nhanh chóng đưa cậu vào, đặt Hạ Dương lên giường, Vũ Quân Thành có chút đau đầu.

Gương mặt Hạ Dương vì say mà đỏ bừng, hai mắt hé mở long lanh nước, miệng lẩm bẩm câu gì không rõ. Vũ Quân Thành ngồi xuống bên cạnh Hạ Dương nhìn cậu. Vũ Quân Thành kỳ thực không biết chăm sóc người bị say rượu như nào, cho nên ngồi ngẩn người ở đây

Hạ Dương chợt mở mắt, cậu tròn mắt nhìn anh. Sau đó nghiêng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt

-Vũ tiên sinh...

-Ừ, cậu đang say, nghỉ ngơi đi

-Anh!- Hạ Dương bỗng hét lên làm Vũ Quân Thành giật mình.- Thật đẹp trai nha...hihi

Vũ Quân Thành bật cười, lần đầu anh cười ôn nhu như vậy.

-Đừng cười mà, không được cười...

-Sao thế?

-Cười nữa em sẽ ngất mất...

Lại cười

Hạ Dương đỏ mặt cười ngốc nghếch sau đó ôm gối, vùi mặt xuống làm anh ngạc nhiên.

-Hạ Dương....?

Vẫn im lặng

-Hạ Dương, sao thế?

Hạ Dương bỗng khóc nức nở làm Vũ Quân Thành sửng sốt, anh bối rối vươn tay ra chạm vào vai cậu

Hạ Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ngập nước mắt nhìn anh làm anh bị giật mình...đáng yêu quá...

-Em rất buồn...tại sao chứ, em có gì không tốt....tại sao...đều không bằng người khác, đều bị người ta chửi rủa, đều bị họ qua mặt

-Hạ Dương?

-Hahaaaa...suỵt, không được nói to, người khác sẽ nghe tiếng. À! Không được khóc to, người ngoài sẽ nghe thấy....lúc nào cũng phải cười...Vũ tiên sinh, nhìn em cười có đẹp không...

Vũ Quân Thành nhíu mày nhìn Hạ Dương, trái tim co rút một trận, anh vẫn im lặng nhìn cậu

Hạ Dương vẫn cười thật tươi nhìn anh

-Không sao, em chờ cho đến khi Vũ tiên sinh khen là được...

-Đẹp lắm.

-A...!!!

Hạ Dương kêu lên, cậu lại cười thật lớn, ôm gối lăn lộn trên giường,nhìn hết sức buồn cười, Vũ Quân Thành cũng không nhịn được mà mỉm cười

-Được khen a, được khen thật tốt....Bạch Nhất Thiên sẽ ghen tị...hihi, nhất định sẽ ghen tị!!! Suỵt, nói nhỏ thôi, anh ta sẽ nghe thấy, sẽ tức giận...hahaaa

Vũ Quân Thành cởi áo khoác vắt lên ghế rồi ngồi vắt một chân, hai tay khoanh lại nhìn Hạ Dương say rượu nói loạn

-Vũ Quân Thành, anh có thể một chút để ý đến em không...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi