CÓ THỂ QUAY LẠI NHÌN EM KHÔNG?

Vũ Quân Thành quan sát Hạ Dương, cảm thấy đúng là cậu nên được mời làm người đại diện cho quảng cáo đồ ăn. Thực sự nhìn Hạ Dương ăn rất ngon, cảm giác cậu không phải là ăn gà rán mà ăn mấy món sang, đắt tiền.

Vũ Quân Thành không có thói quen nói chuyện phiếm trong khi ăn, Hạ Dương biết điều đó cho nên ăn một mạch, thỉnh thoảng quay sang cười ngốc với Vũ Quân Thành mấy cái. Thực ra bữa ăn này, Vũ Quân Thành ăn có hai cánh gà và mấy miếng khoai tây chiên, số đùi và cánh còn lại Hạ Dương xử lý nhanh chóng và sạch sẽ.

Ăn xong, Hạ Dương cười haha rồi nhanh chóng đứng dậy dọn dẹp, vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ. Vũ Quân Thành cũng lên lầu, nghe thấy tiếng hát của Hạ Dương, trong lòng cảm thấy yên bình.

Hạ Dương xong xuôi thì không thấy Vũ Quân Thành ở phòng khách nữa, đoán là anh trên phòng, cậu nhìn đồng hồ, bây giờ cũng là gần 1 giờ rồi. Lúc nãy Hạ Dương cũng không có hỏi Vũ Quân Thành đêm nay cậu ở lại nhà anh hay không, tầm này nếu bảo người đưa về cũng ngại, đương nhiên Hạ Dương muốn ở lại với anh, nhưng dù sao cũng phải lên hỏi một tiếng.

-Vào đi...

Vũ Quân Thành đang dựa lưng trên giường đọc sách. Hạ Dương yêu chết dáng vẻ trầm tĩnh này của anh, khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo khiến cậu không tìm ra khuyết điểm nào, sống mũi cao thẳng, lúc này nhìn anh rất ôn hòa.

Vũ Quân Thành liếc nhìn Hạ Dương vẫn đứng ở cửa, anh đặt sách xuống giường rồi gọi Hạ Dương lại gần. Lúc này Hạ Dương mới lấy lại tinh thần, cười cười đi đến

-Gần 1 giờ rồi, em...cái kia

-Hửm?-Vũ Quân Thành biết rõ ý của Hạ Dương nhưng vẫn cố tình hỏi

Hạ Dương mím môi, hai má hồng hồng ngồi xuống đối diện với anh rồi nói

-Em...trở về nhà.

-Em muốn về?-Vũ Quân Thành vẫn giữ thái độ không biểu tình

-Vũ tiên sinh, bây giờ...có tiện không?

Vũ Quân Thành muốn nhéo nhéo hai má của Hạ Dương lắm rồi, cậu vẫn cứ ngập ngừng không rõ ràng, làm anh vừa muốn khi dễ lại vừa thấy đáng yêu.

-Em định về bằng cách nào?

-Cái đó...em cũng không biết.-Hạ Dương thành thật trả lời

-Nếu em thật sự muốn về, tôi sẽ gọi người đưa em

-Không!-Hạ Dương vội vàng trả lời, sau đó cảm thấy muốn tìm cái lỗ nào chui xuống.-Ý em là, khuya rồi, nhờ người khác rất ngại, anh có thể...

-Có thể gì?-Vũ Quân Thành vẫn cố tình

Hạ Dương cảm thấy mặt mình nóng đến mức sắp cháy rồi, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh cười tươi

-Có thể cho em ngủ nhờ đêm nay không...?Em biết là trước đó chưa nói rõ ràng với anh, nhưng là bây giờ cũng muộn rồi.

Vũ Quân Thành chịu không nổi, rốt cuộc kéo Hạ Dương lại gần, vươn tay ôm lấy gáy cậu rồi hôn sâu. Hạ Dương đau tim, hai tay bám chặt lấy góc áo, khóe mi run rẩy, anh cố tình làm cho nụ hôn này thêm càn rỡ. Vươn đầu lưỡi thăm dò vào khoang miệng của Hạ Dương, một cảm giác nóng bỏng lan tràn khắp toàn thân, anh cảm nhận được Hạ Dương cũng đang run. Một hồi sắp thấy người trong lòng thở không được, Vũ Quân Thành mới chậm rãi buông ra, Hạ Dương thở gấp, gương mặt đỏ bừng nhìn anh.

-Tiến bộ rồi.

-A...?-Hạ Dương ngạc nhiên

-Đi ngủ thôi.-Vũ Quân Thành vươn tay tắt đèn ngủ

Hạ Dương tủm tỉm cười ngọt ngào, xoay người lại khẽ ôm Vũ Quân Thành, anh có chút ngoài ý muốn, sau thì mỉm cười để cho cậu ôm. Hạ Dương bình thường ngủ rất ngon nhưng đêm nay thì khác. Hạ Dương mơ thấy ác mộng, là chuyện trong quá khứ. Cậu bỗng nhiên mở mắt, cả người toàn là mồ hôi. Hạ Dương thở dốc, cậu cố gắng ép cho bản thân không thở mạnh vì sẽ ảnh hưởng đến Vũ Quân Thành. Nhưng anh đã tỉnh dậy, Vũ Quân Thành định mở đèn lên thì Hạ Dương vội đưa tay ra ngăn lại

-Có chuyện gì vậy?-Giọng anh trong đêm tối khàn khàn lại ấm áp khiến Hạ Dương yên tâm

-Không có gì...anh ngủ tiếp đi. Em đi vệ sinh một chút...-Hạ Dương cười nói

Dù không bật đèn, anh vẫn nghe thấy giọng cười của Hạ Dương, nhưng là nhỏ bé và có phần yếu ớt. Hạ Dương cầm điện thoại bật đèn lên rồi đi vào phòng tắm. Hạ Dương không bật đèn, cậu vẫn giữ đèn trong điện thoại, vặn vòi nước lên, Hạ Dương dùng nước vỗ vỗ lên gương mặt mình để tỉnh táo hơn. Giấc mơ tai nạn về mẹ năm xưa làm Hạ Dương bị hoảng sợ. Hạ Dương rất ít mơ ác mộng, chỉ là những lúc cảm thấy thực sự mệt mỏi, nhưng lúc nãy nghe thấy giọng anh từ tốn dịu dàng bên tai, Hạ Dương giống như thấy được chiếc phao cứu sinh mà cố gắng bám víu. Đã bao lâu cậu không khóc rồi, Hạ Dương không nhớ nữa. Luôn luôn tự hứa với bản thân nhất định sẽ không được khóc, không được làm bản thân yếu đuối, không nghĩ chỉ vì giấc mơ đêm nay lại thành ra như vậy....Hạ Dương bật cười.

Một lúc sau, Hạ Dương mới nhẹ nhàng quay về giường, cậu tưởng Vũ Quân Thành đã ngủ, nhưng lúc nằm xuống thì lại nghe thấy giọng anh

-Chỉ là giấc mơ, không có gì đáng sợ cả.

-Vũ tiên sinh...cảm ơn anh.

Vũ Quân Thành vòng tay ôm lấy người Hạ Dương để cậu nằm trong lồng ngực mình, cằm anh tựa lên mái tóc mềm mại của cậu, cho đến khi Hạ Dương hô hấp đều đặn, Vũ Quân Thành mới ngủ.

Hạ Dương mỉm cười, thậm chí nếu như là sự ngọt ngào giả dối, cậu vẫn tự nguyện chìm sâu vào.

Hạ Dương yêu Vũ Quân Thành, nếu có người nói Hạ Dương mù quáng, nếu có người nói sẽ chẳng đi về đâu, Hạ Dương sẽ chỉ cười cho qua, ít nhất hiện tại, cậu sẽ cố gắng để được ở bên anh.

Lúc Vũ Quân Thành tỉnh dậy đã không thấy Hạ Dương đâu, bên cạnh trống không, anh nhíu mày rồi vội vàng đứng dậy vào phòng vệ sinh tìm cũng không thấy. Sau đó mới xuống dưới nhà, phòng bếp đã tỏa ra mùi hương nấm nhè nhẹ, Hạ Dương đang đeo tạp dề nấu ăn cùng bác quản gia. Hạ Dương quay người lại thì thấy Vũ Quân Thành, gương mặt cậu lấm tấm mồ hôi, miệng nở nụ cười tươi nhìn anh, tim anh như hẫng một nhịp.

-Em...hôm nay dậy sớm muốn nấu ăn cho anh. Vũ tiên sinh, anh thay đồ rồi ăn sáng a, em làm sắp xong rồi.

Vũ Quân Thành gật đầu đáp ứng, anh đi lên phòng, khóe môi câu lên một đường cong.

Chưa có ai nấu ăn cho anh ngoài người mẹ đã khuất, anh cũng không muốn ở nhà ngoài bác quản gia thì không ăn đồ ai nấu. Có lẽ Hạ Dương không biết điều đó, nhưng Vũ Quân Thành lúc nãy nhìn Hạ Dương, trong lòng lại nhẹ nhàng.

Anh chắc chắn trước kia, ngoài gặp cậu ở quán bar thì đã chưa từng gặp lần nào khác nữa. Nhưng Hạ Dương lúc nào cũng đem cho Vũ Quân Thành một cảm giác quen thuộc. Không phải là cái cảm giác nhìn vào giống Lục Nhiên, cũng không giống bất cứ ai khác, một cảm giác mà anh không thể nào lý giải được, cho nên khi Hạ Dương còn ở Bình Nguyên, chính vì luôn luôn có tư tưởng đối lập như vậy, anh mới một mực không quan tâm đến Hạ Dương. Nhưng rốt cuộc cho đến nay, vẫn là không thể không quan tâm nổi...

Hạ Dương nấu ăn rất ngon như chính cậu đã nói, Vũ Quân Thành thích ăn nhẹ một chút, cho nên bình thường quen nấu cho ba đồ ăn mặn, Hạ Dương cũng cẩn thận cho ít vị mặn hơn. Vũ Quân Thành hài lòng.

-Hôm nay dự báo nhiệt độ giảm hơn hôm qua, Vũ tiên sinh, anh nên quàng thêm khăn. Trời sẽ rất lạnh.

Vũ Quân Thành gật đầu đáp ứng, ra đến cửa anh mới để ý Hạ Dương còn mặc ít hơn mình. Anh nhíu mày nhìn cậu

-Em không lạnh?

-A...trong nhà ấm nên em không cảm thấy lạnh, lát nữa vào xe cũng vậy.- Hạ Dương cười thật tươi

Đương nhiên Vũ Quân Thành sẽ không bị nụ cười của Hạ Dương mềm lòng. Anh đi vào trong lấy từ tủ đồ mới của mình một áo choàng dày chưa mặc lần nào đưa cho Hạ Dương

-Tôi sợ em bị cảm rồi sẽ lây sang tôi.

Sau đó nhanh chóng đi ra xe trước, để lại Hạ Dương đằng sau ngơ ngác nhìn.

-Mấy giờ em xong?

-A....tầm 12 giờ.-Hạ Dương đã chuẩn bị trước câu trả lời trong trường hợp anh hỏi

-Muộn như vậy?-Vũ Quân Thành nhíu mày

Hạ Dương gật đầu, tay cầm gói kẹo jelly vừa bóc vừa cười nói

-Hôm nay có tham gia show với tư cách khách mời của ca sĩ Y Thuần, sau đó em quay phim đến giờ đó.

-Ừm, vẫn quay ở chỗ đó a?

-Vâng, khu đó được nhà tài trợ cho nên vừa mới lại đẹp, đạo diễn Lee rất thích quay ở đó.

Vũ Quân Thành gật đầu không nói gì, Hạ Dương tiếp tục nhai kẹo, tâm tình vui vẻ.

Vũ Quân Thành làm việc xong ở công ty là 10 giờ tối, anh đến cửa hàng bánh ngọt trước kia Lục Nhiên hay ghé qua mua một hộp bánh matcha. Ông chủ cửa hàng thấy Vũ Quân Thành đến thì không khỏi ngạc nhiên, sau còn tặng anh thêm mấy đồ trang trí đáng yêu, Vũ Quân Thành đen mặt, anh chợt nghĩ đến nụ cười của Hạ Dương, nhớ đến vị ngọt của jelly khi hôn lên môi cậu thì một mạch im lặng nhận lấy đồ trang trí rồi đi ra khỏi cửa hàng.

Từ chỗ anh đến trường quay không xa nhưng trên đường có tai nạn làm anh phải đợi hơn nửa tiếng, đến nơi là hơn 11 giờ. Nhân viên hậu kỳ và biên kịch thấy Vũ Quân Thành thì ngạc nhiên không thôi nhưng nhớ ra Hạ Dương là nghệ sĩ của Khải Uy Vũ thì mới hết giật mình. Anh nói mọi người cứ tiếp tục làm việc, không cần để ý đến anh. Đạo diễn Lee vẫn đang rất hăng hái chỉ đạo diễn viên cho nên không biết Vũ Quân Thành tới

-Hạ Dương cậu ấy đâu rồi?-Vũ Quân Thành hỏi nhỏ

-À, cậu ấy đang thay đồ trong phòng, đến cảnh này sẽ mặc bộ trang phục khác ạ.-Một nhân viên cười trả lời

Lát sau Hạ Dương xuất hiện, cậu mặc y phục màu xanh ngọc, lúc này trong phân cảnh Dạ Phong Hiên đi dạo trên phố cùng người hầu, cho nên đổi từ màu đen sang xanh ngọc. Tuy bộ trang phục này đơn giản hơn bộ bình thường hay mặc nhưng mặc trên người Hạ Dương vô cùng hợp. Ai có thể nghĩ rằng một công tử không thô kệch mà trái lại rất thanh thuần thoát tục lại có võ công vô cùng lợi hại.

Mọi người đều bị sự xuất hiện của Hạ Dương làm ngây người. Tổ chế tác không ngừng đập bàn, này sao lại đẹp đến như vậy

Nhân viên A nói "Đây là yêu nghiệt thụ trong truyền thuyết sao"

Nhân viên B đáp lời "Tiểu công là ai? Là đại tướng quân to lớn thô thiển kia á???"

Nhân viên C chen vào "Đương nhiên là không rồi! Là Vũ tiên sinh ngồi đằng kia kìa, phúc hắc công đó mấy cô"

Vũ Quân Thành hát xì một cái, là ai đang nói về anh à...

Đoạn này Dạ Phong Hiên gặp bạn thanh mai trúc mã của mình, Khê Ninh cũng đang đi dạo phố

-Phong Hiên! Huynh cũng đi xem thả đèn hoa đăng sao?-Khê Ninh vui vẻ đi tới

-Ừm, năm ngoái bận chuyện không đi được nên năm nay nhất định phải đi. Muội đi buổi tối sao chỉ có a hoàn mà không có bảo tiêu?-Dạ Phong Hiên nói

Khê Ninh mỉm cười e thẹn rồi trả lời

-Không sao, muội không sợ...

-Vậy chúng ta đi thôi, sắp đến giờ thả đèn hoa đăng rồi.

Khê Ninh nhìn Dạ Phong Hiên, hai má đỏ lên, nàng gật đầu đáp ứng.

Vũ Quân Thành nhíu mày, ánh mắt nhìn nam nhân ướt át thế này mà đạo diễn còn cho qua?

-Tốt lắm! Biểu cảm của Khê Ninh đúng như vậy. Phải dịu dàng e thẹn ngượng ngùng. Hà Hiên, làm lại cảnh này, cứ coi Hạ Dương là người cô thích thầm, Hà Hiên, cô thích ai bao giờ chưa?

Hà Hiên sửng sốt nhìn đạo diễn Lee, cô liếc nhìn Hạ Dương rồi gật đầu

-Đã có...

-Tốt, vậy quay lại cảnh này!

Vũ Quân Thành sắp có ý định đi tới xách tai đạo diễn Lee, ông vẫn ngây ngô cười sảng khoái.

Đám người tổ chế tác cười rung người.

Quay xong cảnh này, đạo diễn Lee hài lòng cho qua. Cảnh kế Khê Ninh vô ý bị sảy chân, Dạ Hiểu Phong nhanh chóng đỡ được, hai người dịu dàng nhìn nhau, đạo diễn Lee nói lại một lần nữa.

-Đạo diễn Lee, lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ.

Lúc này Vũ Quân Thành từ dưới đi lên nói bất ngờ làm đạo diễn Lee hết hồn...

T nói chứ anh Thành ghen ra mặt rồi, chỉ là cái kiểu không được tự nhiên của ảnh thôi =)))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi