CÓ THỂ QUAY LẠI NHÌN EM KHÔNG?

Hạ Dương ngắm nhìn Vũ Quân Thành một lúc rồi không chịu được mà hai mí mắt nặng xuống, cậu lại ngủ thiếp đi.

Thể trạng Hạ Dương vốn không tốt, bị dày vò cả đêm đến gần sáng đương nhiên chịu không nổi, chỉ có người nào đó là tinh thần sảng khoái đặc biệt. Vũ Quân Thành kéo chăn đắp lại cho Hạ Dương, nhìn cổ có mấy dấu hôn, trong lòng vui vẻ, khóe môi còn nhếch lên. Anh nhẹ nhàng khép cửa lại rồi đi vào thư phòng làm việc.

Vũ Quân Thành có chút hồi tưởng lại đêm qua, Hạ Dương khóc lóc cầu xin anh thế nào, tiếng gọi của cậu vang lên, tiếng rên rỉ khiến anh không kìm được mà có phần mạnh bạo. Vũ Quân Thành đau đầu, sao lại khó tập trung làm việc như vậy.

Đến gần 12 giờ trưa, bác quản gia gọi Vũ Quân Thành xuống ăn cơm, cũng mang lên phần ăn thanh đạm cho Hạ Dương. Hạ Dương vẫn ngủ say, Vũ Quân Thành vào phòng đánh thức cậu dậy thì thấy người Hạ Dương nóng hầm hập, cậu sốt cao. Anh giật mình, vội vã nói bác quản gia gọi điện cho bác sĩ Du đến ngay lập tức. Vũ Quân Thành không nghĩ Hạ Dương sẽ sốt cao như vậy. Giọng cậu khản đặc, ánh mắt mơ hồ, anh lo lắng vô cùng.

Sau khi kiểm tra và cho uống thuốc xong, bác sĩ Du lắc đầu nhìn Vũ Quân Thành, anh nhíu mày

-Cơ thể cậu ấy phải được bồi dưỡng nhiều hơn, vì vốn dĩ yếu, lại là...khụ...lần đầu cho nên không tránh khỏi như vậy. Thuốc uống tôi đã dặn bác quản gia, còn có phải bôi thuốc cho cậu ấy...khụ khụ...bôi vào chỗ đó để bớt sưng.

Vũ Quân Thành nháy mắt có chút khó nói, anh âm trầm nhận lấy thuốc mỡ rồi nói bác quản gia tiễn bác sĩ. Bác sĩ Du cảm thán, sao vẫn cứ lạnh lùng như vậy a, còn làm con người ta thành như vậy....

Hạ Dương ăn cháo và uống thuốc rồi nghỉ ngơi đến tối thì hạ sốt, cậu đổ rất nhiều mồ hôi, cũng không còn quá mệt mỏi hay đau đầu nữa, có điều chỗ đó hình như sưng rồi, có chút đau buốt.

-Lúc nãy đạo diễn Lee gọi điện hỏi thăm em.-Vũ Quân Thành đi đến bên cạnh Hạ Dương đưa điện thoại cho cậu

Sau đó còn đặt tay lên trán Hạ Dương kiểm tra nhiệt độ, anh thở hắt ra, may mắn đã giảm sốt rồi. Điện thoại bỗng đổ chuông, là Hà Hiên, Hạ Dương mím môi liếc nhìn Vũ Quân Thành, thấy anh không nói gì thì nghe máy, run rẩy thế nào lại bấm nhầm vào nút loa ngoài

-"Hạ ca, anh ốm sao? Có khỏi chưa?"

-Ân...cảm ơn em, anh đỡ rồi. Mai có thể quay tiếp. Phiền quá, đã làm ảnh hưởng đến mọi người...

-"Sao có thể phiền a. Nay em nấu cháo gà đậu đỗ rất tốt cho người bị cảm, ngày mai em mang cho anh nhé."

Vũ Quân Thành đen mặt, dài dòng như vậy đến cùng là có ý gì!

-Không cần đâu...anh cũng sắp khỏi rồi, em không cần nấu, mất công người khác nghĩ nhiều...cảm ơn ý tốt của em

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc rồi mới trả lời

-"Hay tối quay xong em mời anh ăn một bữa nhé"

-Ừm, anh cũng chưa biết nữa...có gì ngày mai sẽ nói em sau. Anh đang bận một chút, tạm biệt.

Vũ Quân Thành mặt lạnh băng nhìn Hạ Dương, cậu bị ánh nhìn của anh làm cho có chút sợ mà rụt lại cuộn mình trong chăn. Mái tóc đen mềm mại rối tung cùng ánh mắt mở tròn, Vũ Quân Thành thở dài, được rồi, anh mới không thèm so đo với cô ta.

-Ăn tối xong đã uống thuốc chưa?

Hạ Dương gật đầu.

-Bác sĩ nói em phải bồi bổ nhiều, lẽ nào còn sợ mình mập quá mà không ăn uống đàng hoàng?

Hạ Dương mím môi, cậu nghe ra anh đang có chút giận, Hạ Dương liếm liếm môi rồi cười nói

-Cảm ơn anh, em nhất định sẽ ăn uống đầy đủ.

Vũ Quân Thành gật đầu. Căn phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh, cả hai có chút ngượng ngùng.

-Chỗ kia, em cởi ra để tôi bôi thuốc.

-A...-Hạ Dương ngạc nhiên nhìn Vũ Quân Thành.-À...em tự làm được rồi, cái này không phiền anh được

Hạ Dương muốn khóc, mặc dù cậu muốn bôi thuốc để nhanh khỏi là thật, nhưng là chuyện này làm lúc cả hai tỉnh táo thế này, rất xấu hổ. Hơn nữa, cậu sợ anh chán ghét...

-Em sao có thể vươn tay ra bôi được?

-Em có thể làm được.

Vũ Quân Thành không quan tâm nữa, nói nhiều chi bằng hành động luôn. Anh đi tới trước mặt Hạ Dương, trừng mắt lên nhìn cậu, rốt cuộc Hạ Dương vẫn là chậm rãi cởi quần ngoài lẫn quần trong, sau đó ôm gối chôn mặt xuống, còn trùm cả chăn lên đầu, cả người run rẩy như chuẩn bị phải lên bàn phẫu thuật.

Vũ Quân Thành bật cười, anh ngồi xuống giường, lấy thuốc mỡ ra tay rồi chậm rãi cho một ngón tay vào bên trong của Hạ Dương

-A!-Hạ Dương bị bất ngờ mà kêu lên

Sau đó...Hạ Dương cảm thấy mình nên bất tỉnh cho xong!

Vũ Quân Thành làm rất nhẹ nhàng, cố gắng để Hạ Dương không cảm thấy đau đớn. Rốt cuộc lúc sau đã bôi xong, anh vào phòng tắm rửa tay, lúc quay ra thì thấy Hạ Dương trùm chăn lên cả người, không để lộ ra bất cứ chỗ nào. Vũ Quân Thành lại cười.

-Em lấy hết chăn thì tôi đắp bằng cái gì...?

-A...xin lỗi anh...

Hạ Dương bây giờ mới hé đầu ra, mái tóc rối tung lên, đưa chăn cho anh, Vũ Quân Thành ngẩng đầu lên nhìn trần nhà để giấu đi nụ cười của mình. Ngoan ngoãn lại biết nghe lời như vậy, ở bên anh lâu thêm chút nữa...Vũ Quân Thành vươn tay kéo cao chăn lên cho Hạ Dương, nhìn thấy không còn chỗ nào trên người bị lộ ra ngoài thì mới yên tâm. Hạ Dương tủm tỉm cười, cậu ngước đôi mắt lên nhìn anh rồi cúi đầu ôm lấy anh, Vũ Quân Thành bị hành động trẻ con của cậu làm cho càng muốn cười to.

Đêm nay Hạ Dương ngủ rất ngon, đã không còn bị sốt nữa, vì thế Vũ Quân Thành cũng an tâm ôm Hạ Dương ngủ thẳng đến sáng.

Hôm sau, Hạ Dương dậy trước định nấu bữa sáng cho Vũ Quân Thành, lúc kéo chăn ra thì bị anh giữ lại

-Vũ tiên sinh...anh ngủ thêm đi.

-Mấy giờ rồi?-Anh lười biếng hỏi

-Mới có 6 giờ hơn thôi, còn gần một tiếng nữa mới dậy mà. Em nấu bữa sáng cho anh.-Hạ Dương cười toe

Vũ Quân Thành ngáp một cái, nheo mắt nhìn Hạ Dương

-Vừa mới ốm dậy còn nháo cái gì. Em đừng tranh việc của bác quản gia, ông ấy không thích như vậy đâu.

-Ách...chỉ là em muốn nấu cho Vũ tiên sinh thôi. Hôm qua em ốm, là anh đã gọi bác sĩ giúp em cho nên...Nhưng mà dù sao, hôm nào ở đây, em đều muốn nấu bữa sáng cho Vũ tiên sinh...

Trái tim Vũ Quân Thành từ khi có Hạ Dương bên cạnh đã "tan chảy" không biết bao nhiêu lần. Anh vốn dĩ thuộc tuýp người trong ngoài bất nhất, đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài.

-Vậy em xuống dưới chuẩn bị đi, tôi sẽ xuống sau

-Em...đánh thức anh? Vũ tiên sinh, anh cứ ngủ thêm đi, dù sao

-Hạ Dương, tôi thích dậy lúc nào là việc của tôi.

Không để cậu kịp nói gì thêm, Vũ Quân Thành đã rời giường thong thả đi vào phòng tắm.

Hạ Dương vội vàng xuống dưới nhà, vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi bắt đầu vào bếp nấu bữa sáng. Bác quản gia chính là vui vẻ khi có Hạ Dương nấu cùng, không phải vì không muốn làm tròn nhiệm vụ, mà dù sao có người nấu nướng cùng lại còn nói chuyện rồi thỉnh thoảng sẽ hát vài câu cho ông, bác quản gia đương nhiên sẽ không từ chối.

Vũ Quân Thành mở tivi, anh hay xem kênh tin tức về tài chính hoặc kinh tế, nhưng lướt qua lại thấy Hạ Dương trên một kênh khác, cho nên dừng lại xem. Đây là chương trình mà Hạ Dương và Lăng Triệt Úy sắp chiếu, là một đoạn quảng cáo. Nhìn Hạ Dương cười tươi với Lăng Triệt Úy, Vũ Quân Thành đen mặt, lập tức chuyển kênh.

Lát sau, Hạ Dương đã nấu xong, hương thơm thức ăn khiến Vũ Quân Thành không thể cưỡng lại mà quên nhanh chuyện vừa rồi, vui vẻ đến ăn sáng. Vũ Quân Thành đưa Hạ Dương đến trường quay, còn đưa cậu túi giữ nhiệt mà bác quản gia đã chuẩn bị rồi sau đó anh mới về công ty.

Thời gian này Hạ Dương quay phim đều khá thuận lợi, đạo diễn Lee lại là người cởi mở vui tính nên không quá nhiều khó khăn. Vũ Quân Thành thường xuyên đưa đón Hạ Dương, cho nên sau hơn 2 tháng như vậy, anh quyết định nói Hạ Dương chuyển một ít quần áo và đồ đạc về nhà mình, đương nhiên Hạ Dương rất cao hứng.

Cậu cảm thấy cuộc sống ở chung của hai người thực tốt đẹp, không có quá nhiều mâu thuẫn, chính xác là Hạ Dương đương nhiên sẽ là người xuống nước trước mỗi khi cảm thấy nguy cơ về việc cãi cọ. Vũ Quân Thành ban đầu còn vẫn giữ thái độ lạnh lùng ngày thường nhưng là ở chung lâu với Hạ Dương anh dần dần mềm lòng đi rất nhiều.

Ví dụ như bình rượu vang rất quý mà Vũ Quân Thành được tặng từ một người bạn bên Pháp, Hạ Dương không may làm vỡ tan, nếu như bình thường, đương nhiên Vũ Quân Thành sẽ la lên hoặc gương mặt đen sì cả ngày, tuy nhiên hiện tại thì anh chỉ có hơi tiếc một chút, nhưng nhìn Hạ Dương mím môi nhìn mình, anh đương nhiên không lỡ mắng Hạ Dương. Bác quản gia thở nhẹ một cái, tính của chủ tịch đã hòa hoãn hơn xưa nhiều rồi. Có điều những lần Hạ Dương gây chuyện trong nhà, đêm hôm đó sẽ bị anh phạt nặng một chút.

Vũ Quân Thành ngẫm nghĩ, có phải bản thân biến thái không mà đều rất thích nhìn Hạ Dương khóc lóc van xin mình mỗi khi làm chuyện kia, giọng của Hạ Dương đặc biệt mê người, cả ánh mắt mơ màng ngập nước cùng hai má đỏ bừng ấy, Vũ Quân Thành không muốn khi dễ một chút cũng không được. Nhưng có một điều khiến Vũ Quân Thành vẫn khó chịu đó là việc Hà Hiên đều cố tình thân thiết với Hạ Dương. Hạ Dương biết anh không thích cậu quá gần gũi với người khác cho nên luôn tận lực khắc chế, nhưng là Hà Hiên đã cố tình như vậy, cậu cũng chỉ biết chủ động ra xa, thế mà Hà Hiên dường như cũng không muốn hiểu...

Vũ Quân Thành hôm nay đến đón Hạ Dương như thường lệ, lần này bắt gặp Bạch Nhất Thiên cũng đang ở đây. Bạch Nhất Thiên ban đầu ngạc nhiên nhìn anh, nhưng sau đó lại cười như không có chuyện gì xảy ra.

Đạo diễn Lee cũng cảm thấy khá yêu quý Bạch Nhất Thiên vì thỉnh thoảng y đến thăm đoàn, sẽ cùng ông thảo luận, còn đưa ra ý tưởng giúp ông, lần này cũng không ngoại lệ

-Đoạn này mà đạo diễn Lee cũng thấy hợp lý sao, tôi thấy Hạ Dương chưa biểu cảm hết cảm xúc của Dạ Phong Hiên.

-Thực ra đoạn này không cần thiết nhiều như vậy.-Tổ biên kịch đương nhiên bênh vực Hạ tiểu thụ

Sau đó bị cái lườm của Bạch Nhất Thiên làm cho run run. Đoạn này Hạ Dương phải diễn đi diễn lại nhiều lần lúc nhảy xuống hồ cứu người. Đạo diễn Lee cũng vì đam mê nghệ thuật, muốn đạt đtược điều tốt nhất cho nên không ngại nghe lời khuyên mà bảo Hạ Dương làm lại mấy lần. Lúc Vũ Quân Thành đến là chứng kiến một màn như vậy. Hạ Dương rốt cuộc cũng quay xong đoạn này, đang được trợ lý và nhân viên lau người và sưởi ấm

Anh qua chào hỏi đạo diễn Lee vài câu rồi đi vào phòng thay đồ. Hạ Dương vui vẻ cười nhìn Vũ Quân Thành. Thấy tóc cậu vẫn còn nhỏ giọt thì giận dữ, sau khi hỏi Đồng Kỳ mới biết rốt cuộc là gợi ý của Bạch Nhất Thiên. Vừa lúc Bạch Nhất Thiên và Hà Hiên đi vào.

-Vũ chủ tịch còn có thời gian đến thăm nghệ sĩ của mình như vậy, thật sự cảm thấy may mắn cho Hạ Dương.-Bạch Nhất Thiên mỉm cười

Hà Hiên cúi đầu chào Vũ Quân Thành, sau đó đi tới đưa cho Hạ Dương ly cà phê ấm và áo khoác

-Anh cứ tạm khoác vào để giữ ấm trước đã. Cà phê này rất ngon, phải xếp hàng mới mua được, nhưng nãy vì em là người quen của chủ quán cho nên nhanh chóng mua được cho anh thêm một ly.-Hà Hiên cúi đầu thì thầm vào tai Hạ Dương

Vũ Quân Thành nhíu mày, Bạch Nhất Thiên liếc nhìn anh rồi mỉm cười nói tiếp

-Hà Hiên chu đáo quá, cô ấy mua cho mọi người trà trên đường đến đây đó, còn đặc biệt đối Hạ Dương lại càng quan tâm

Hà Hiên nhìn Bạch Nhất Thiên rồi che miệng cười, Hạ Dương tay cầm ly cà phê run run nhìn Vũ Quân Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi