CÓ THỂ QUAY LẠI NHÌN EM KHÔNG?

Hạ Dương ngồi lên xe để đi đến trường quay phim. Đồng Kỳ biết Hạ Dương đang gặp chuyện, cho nên chỉ dám im lặng ngồi nghịch điện thoại. Hạ Dương từ trước đến nay chưa bao giờ mắng Đồng Kỳ nhưng cô vẫn thức thời ngoan ngoãn. Đồng Kỳ cũng nhìn ra được mối quan hệ của Hạ Dương và Vũ Quân Thành, cho nên đó là lý do tại sao cô luôn biết điều và nghe lời.

Đi được một lúc thì Đồng Kỳ nhận được tin nhắn báo đến, cô mím môi liếc nhìn Hạ Dương. Cậu đang ngồi nghe nhạc nên không để ý thái độ của Đồng Kỳ

-Hạ ca...-Đồng Kỳ vỗ vỗ vai Hạ Dương

Hạ Dương tháo tai nghe mỉm cười chờ Đồng Kỳ nói

-Đạo diễn nói...từ hôm nay đến cuối tuần tạm dừng quay, em hỏi thì ông ấy không nói rõ ràng. Em bảo ông ấy chờ máy để gặp anh nhưng ông ấy nói đang bận rồi tắt máy luôn. Có cần em gọi lại không?

Hạ Dương sửng sốt, cậu cười lạnh lắc đầu.

-Không cần đâu, vậy bác tài, chúng ta quay về công ty. Đến chiều cháu mới có lịch trình.

Đồng Kỳ thở dài nhìn Hạ Dương rồi yên lặng gật đầu. Hạ Dương mỉm cười nhìn cô rồi tiếp tục đeo tai nghe lên. Kỳ thực trong lòng cậu đang vô cùng khó chịu, chỉ vì một scandal này mà đạo diễn cho ngừng quay? Hạ Dương không tìm được lý do nào cả, đôi môi nhếch lên cười. Thỉnh thoảng Hạ Dương lại mở điện thoại xem có tin nhắn hay cuộc gọi của Vũ Quân Thành không nhưng vẫn là trống rỗng. Hai mắt bỗng dưng chua xót, Hạ Dương lắc đầu cười, vậy thì không nhắn, không gọi nữa...

Hạ Dương ngủ thiếp đi, đến lúc Đồng Kỳ đánh thức thì mới mê man dụi mắt tỉnh.

-Mắt anh đỏ quá.

-Vậy à...

-Anh...có muốn ăn uống gì không em đi mua?

Hạ Dương mỉm cười lắc đầu. Lúc Hạ Dương vừa xuống xe, đang định đi vào thì thấy đám phóng viên chạy từ xa đến, Đồng Kỳ hốt hoảng đứng lên phía trước chắn cho cậu.

-Hạ Dương, cậu có thể nói rõ về quan hệ của cậu và Lăng Triệt Úy không?

-Hạ Dương, cậu có muốn nói thêm gì không?

-Lăng Triệt Úy đã ra mặt, Hạ Dương cậu cảm thấy thế nào?

-Vậy mối quan hệ của cậu và Hà Hiên phải giải thích thế nào?

Hạ Dương ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cậu đứng im ở đó nhìn đám phóng viên. Bảo vệ đưa Hạ Dương vào trong, cố gắng thoát ra khỏi đám người đó

-Xin lỗi, chúng tôi tạm thời không thể trả lời câu hỏi của các vị.

-Phía công chúng và người hâm mộ vẫn chưa nhận được bất cứ câu trả lời nào của Hạ Dương từ hôm qua!- Một phóng viên mạnh dạn lên tiếng

Tiêu Tuyết nhìn Hạ Dương được đưa vào, cô thở dài rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Đồng Kỳ được Tiêu Tuyết dặn thì đi vào bên trong.

Tiêu Tuyết ở bên ngoài nói chuyện với phóng viên, coi như bước đầu giải quyết chuyện này. Hạ Dương ngồi thẫn thờ trên ghế nghe Đồng Kỳ nói về chuyện vừa xảy ra

-Chuyện là như vậy....không biết tại sao anh ta lại lên tiếng bất ngờ...-Đồng Kỳ mím môi nhìn Hạ Dương

Cậu khẽ nhắm mắt rồi bật cười làm Đồng Kỳ hoảng hốt. Cô đang không biết phải trấn an Hạ Dương thế nào thì Tiêu Tuyết đi vào đóng cửa thật mạnh

-Một đám người đáng ghét!

-Chị Tiêu...chuyện mà Lăng Triệt Úy nói...-Đồng Kỳ lên tiếng

Tiêu Tuyết quan sát nét mặt của Hạ Dương, cô trầm mặc một lúc, uống cạn ly nước lọc trên bàn mà Đồng Kỳ rót cho Hạ Dương rồi nói

-Tên Lăng Triệt Úy trước kia còn ngoan ngoãn được một thời gian, không hiểu sao sau đó lại bắt đầu dính liên tiếp mấy vụ liền. Lần này tên khốn đó không biết đã uống trúng cái gì lại nói bậy...lần này truyền thông dậy sóng rồi....

-Chị Tiêu, vậy chúng ta phải làm sao?-Đồng Kỳ lo lắng hỏi

Hạ Dương vẫn ngồi yên không nói một lời nào.

-Chúng ta đang liên hệ với công ty và người đại diện của Lăng Triệt Úy. Nhưng quan trọng là, dù hắn ta không nói rõ ra nhưng câu từ như vậy ai chẳng hiểu rằng giữa hai người đang có quan hệ mập mờ.

-Em muốn nói chuyện với anh ta. -Hạ Dương ngước lên nhìn Tiêu Tuyết.-Không thể tiếp tục im lặng như vậy được. Em cũng muốn nói cho tất cả mọi người biết về chuyện Hà Hiên

-Hạ Dương....tạm thời chưa được. -Tiêu Tuyết thở dài.-Chị biết em đang chịu oan, nhưng là...

-Em vẫn phải nói chuyện với Lăng Triệt Úy!

-Nhưng Hạ Dương, chuyện hắn ta nói trước kia gặp em ở quán bar của Nhâm tiên sinh là thật?

Hạ Dương cười lạnh trả lời

-Chuyện đó là thật, nhưng những câu từ sau đó anh ta bịa ra thì hoàn toàn không phải. Chị nói xem vì cái gì anh ta phải cố tình dìm em như vậy, nếu như thế, chẳng phải anh ta cũng tự mình hại mình hay sao?

Tiêu Tuyết lắc đầu. Chính cô cũng không hiểu tại sao bỗng dưng Lăng Triệt Úy lại bất ngờ lên tiếng, phủ nhận tin đồn quan hệ giữa Hà Hiên và Hạ Dương, nhưng lại để chính mình thay thế vị trí của Hà Hiên, nghiễm nhiên hướng dư luận vào mối quan hệ của hắn và Hạ Dương.

Lăng Triệt Úy vừa rồi bỗng quay video trực tiếp trên trang cá nhân của mình, nói mình và Hạ Dương thân thiết thế nào, vốn không định công khai nhưng vì scandal bất ngờ nên mới lên tiếng. Trong video trực tiếp luôn miệng nói có quan hệ tốt, có tình cảm thân thiết, cho nên ai cũng không thể không suy nghĩ khác.

-Chị Tiêu, Vũ tiên sinh...

-Chị không gọi được cho anh ấy, em cũng vậy?

Hạ Dương giật mình rồi lắc đầu. Hạ Dương thầm thở hắt ra, vậy là không phải duy nhất bản thân cậu mà Vũ Quân Thành không nghe máy. Nhưng ngay lập tức sau đó liền trở về trạng thái ban đầu, chẳng phải là anh giận nên đến điện thoại của Tiêu Tuyết cũng không muốn nghe hay sao!

Đêm nay Hạ Dương vẫn mất ngủ. Cậu đều ngồi trên giường nhìn chằm chằm điện thoại, không có bất cứ một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Vũ Quân Thành, Hạ Dương nhớ đến bác quản gia, liền vội vàng gọi cho bác hỏi xem anh đã về chưa, nhưng bác quản gia cũng nói chưa trở về.

Hạ Dương thở dài chôn mặt vào gối, cậu ngồi cuộn mình như vậy đến lúc ngủ thiếp đi. Nửa đêm, Hạ Dương bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Màn hình hiển thị tên anh, Vũ Quân Thành. Hạ Dương vội vàng ngồi thẳng lưng, hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại rồi bấm nút trả lời

-Vũ tiên sinh...

-"Hạ Dương, cậu còn chưa ngủ sao mà bắt máy nhanh vậy?"

Hạ Dương ngẩn người, là giọng của Bạch Nhất Thiên.

-Vũ tiên sinh đâu, tại sao anh nghe điện thoại của anh ấy?

-"Hạ Dương, scandal lần này cậu nghĩ Vũ Quân Thành còn muốn thấy cậu nữa không? Anh ấy đã cố tình không nghe máy, không đọc tin nhắn rồi mà cậu vẫn còn cố chấp?"

-Vũ tiên sinh có ở đó không, tôi muốn nói chuyện với anh ấy...

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trào phúng làm Hạ Dương nghẹn giọng. Cậu vẫn cố gắng bình tĩnh nhưng kỳ thực cả người đang run rẩy.

-"Anh ấy đang ra ngoài đàm phán, hơn nữa dù có ở đây cũng không muốn trả lời điện thoại của cậu"

-Hai người ở cùng nhau?

-"Vậy thì sao, chúng tôi vốn dĩ từ trước đã quen biết, hai gia đình cũng thân thiết...Hạ Dương, nói cho cậu biết, liệu mà xử lý tốt scandal này của cậu để Khải Uy Vũ còn tiếp tục có lý do push cậu..."

-Cho tôi gặp anh ấy, mọi chuyện chỉ là bịa đặt, Vũ tiên sinh nhất định

-"An Hạ Dương, cậu thật sự hồ đồ! Cậu nghĩ Vũ Quân Thành yêu thích cậu? Cậu không thấy lạ sao. Tôi nói cho cậu biết, lý do duy nhất đó là cậu giống với người yêu cũ của anh ấy, Lục Nhiên."

Hạ Dương sững sờ, cậu không biết thực sự đang nghe gì, cậu không muốn hiểu, thực sự không muốn hiểu. Hạ Dương đột nhiên nghĩ đến tấm ảnh lúc trước cậu thấy trong sách trong ngăn tủ của anh

-"Hạ Dương, cậu vẫn đang nghe máy đó chứ?...là cậu trai tóc đỏ đó, người yêu cũ của Vũ Quân Thành"

Hạ Dương khẽ nhắm mắt, người con trai trong tấm ảnh cậu thấy cũng có mái tóc màu đỏ.

-Để tôi gặp anh ấy, tôi không quan tâm vì lý do gì, chỉ cần để tôi gặp anh ấy!

-"Cậu cứng đầu đến bao giờ, ngoan ngoãn mà giải quyết scandal đi"

Nói đoạn, Bạch Nhất Thiên tắt máy, Hạ Dương cảm thấy cuộc điện thoại vừa rồi đã rút sạch khí lực của mình. Cậu đặt điện thoại lên bàn, chậm rãi ngã xuống ghế, nước mắt không tự chủ mà lăn dài trên gương mặt lạnh lẽo. Tiếng mưa rả rích bên ngoài như cuốn lấy tâm trí Hạ Dương, bóng tối bủa vây cả người cậu, Hạ Dương nghẹn ngào trong đau đớn.

Rốt cuộc cũng biết được sự thật, lại là từ miệng người mà cậu không có lấy một chút thiện cảm. Cậu ôm lấy gối thật chặt, mặc cho nước mắt đầm đìa, Hạ Dương nghĩ, trái tim cậu lần này thực sự đã hết đường lui rồi...

Ngày hôm sau, Hạ Dương nói với Tiêu Tuyết hủy toàn bộ lịch trình, cậu hiện tại không muốn ra ngoài. Hạ Dương cảm thấy, dù cậu có cố gắng làm việc nhưng với tâm trạng này, cậu thực sự không thể hoàn thành được việc gì một cách tốt đẹp.

Đến cuối ngày, Tiêu Tuyết đến thăm Hạ Dương, cô lo lắng Hạ Dương nghĩ ngợi nhiều, lại tự dằn vặt bản thân.

Tiêu Tuyết bấm chuông, Hạ Dương nhìn qua màn hình hiển thị cạnh cửa rồi mới mở. Nhìn thấy Tiêu Tuyết, Hạ Dương mỉm cười chào cô rồi mời cô vào.

-Em ăn tối chưa?

-Em lát mới ăn, hiện tại chưa muốn ăn gì cả. Chị có muốn uống gì không?

Tiêu Tuyết thở dài đặt hộp cơm xuống bàn

-Chị biết em sẽ lại như vậy mà. Chị có mua cơm gà và mì xào em thích đây, ngồi ăn đi, 10 giờ rồi mà còn chưa muốn ăn cái gì. Để chị tự đi lấy nước. Ngồi ăn hết cho chị, cứ như vậy không được!

Hạ Dương định nói gì thì bị Tiêu Tuyết trừng mắt ngăn lại, cậu rốt cuộc thở dài rồi mới mở hộp cơm ra.

-Ăn nhanh một chút, ăn lâu quá sẽ nguội hết thức ăn. Hạ Dương, cứ coi như em nghỉ ngơi vài ngày, để chuyện này công ty giải quyết ổn rồi quay lại làm việc. Em không cần lo lắng gì cả

-Chị Tiêu, em hiểu ý chị. Em cũng không thể để chị và mọi người khó xử...em biết em nên làm gì. Ngày hôm nay em đã suy nghĩ rất kỹ rồi...chị yên tâm.

Tiêu Tuyết lắc đầu nhìn Hạ Dương, cô uống cạn cốc nước cam rồi ngồi xuống bên cạnh cậu

-Nếu phải ra mặt, em cũng sẽ không chịu thiệt. Đừng quá cảm thấy bị áp lực...còn về Vũ tiên sinh, có lẽ anh ấy đang bên Mỹ đàm phán với khách hàng, bận rộn nên không nghe máy được

-Bận rộn thế nào cũng không trả lời một cuộc gọi? Chị Tiêu, em đã nghĩ thông suốt rồi, em không sao, cũng không yếu đuối như vậy...chị để em nghỉ nốt chủ nhật ngày mai...

Hai người nói chuyện thêm một lát thì Tiêu Tuyết quay trở về, còn dặn dò Hạ Dương lải nhải liên tục, Hạ Dương bật cười đáp ứng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi