CÓ THỂ QUAY LẠI NHÌN EM KHÔNG?

Yên vị trên máy bay, Vũ Quân Thành cũng đã liên lạc được về công ty thông qua máy tính đem theo. Ngay lập tức anh nhận được tình hình scandal của Hạ Dương do cấp dưới báo cáo. Sau đó Vũ Quân Thành liền gọi điện cho Tiêu Tuyết, hai người nói chuyện một lúc thẳng cho đến khi tiếp viên yêu cầu anh tắt điện thoại.

Lòng anh như lửa đốt, ngồi trên máy bay không chút nào yên được. Tiêu Tuyết nói mặc dù Hạ Dương không đổi số điện thoại nhưng cô đều không gọi được cho cậu. Lúc sáng sớm thì có nhận được tin nhắn của Hạ Dương nói rằng cậu vẫn rất yên ổn.

Hành động bất ngờ lần này nằm ngoài dự đoán của Vũ Quân Thành, bởi lẽ anh nghĩ Hạ Dương luôn luôn có sự bình tĩnh nhất định, cũng sẽ không đơn phương làm ra loại chuyện này khiến anh vừa giận lại vừa thương. Vũ Quân Thành giận Hạ Dương vì đã tự ý quyết định, tự ý rời anh mà đi, nhưng anh hiểu, một phần là ở anh, trong lúc Hạ Dương cô độc nhất, tổn thương nhất thì anh lại không có ở bên cậu, thậm chí là nói vài lời với Hạ Dương cũng không có. Vũ Quân Thành từ Mỹ về C quốc bất ngờ cho nên mặc dù Vũ Thiên Kỳ thông báo trước cho anh là sẽ trở về trong sáng mai, anh vẫn quyết định tạm thời không thể gặp em gái mình. Chưa bao giờ Vũ Quân Thành cảm giác mất bình tĩnh và rối loạn như lúc này, mặc dù chỉ mới xa Hạ Dương vài ngày nhưng anh lại cảm thấy thời gian vừa rồi đã rất lâu rồi...

Vừa đến sân bay, Trịnh Vương đã đợi sẵn và đưa anh trở về Khải Uy Vũ ngay lập tức. Mặc dù Vũ Quân Thành không to tiếng với y, Trịnh Vương vẫn cảm thấy trong giọng nói của anh có phần giận dữ và ẩn nhẫn. Trịnh Vương được Vũ Quân Thành để ở lại C quốc là ngầm bảo vệ và để mắt tới Hạ Dương. Nhưng scandal xảy ra vừa rồi lại nằm ngoài dự tính của cả hai, Trịnh Vương lại là trợ lý riêng cũng không thể làm gì hơn là chỉ có thể đi sau bảo vệ Hạ Dương. Tuy vậy, việc Hạ Dương âm thầm một mình biến mất, Trịnh Vương hoàn toàn không hề biết gì. Thậm chí cho đến bây giờ khi Vũ Quân Thành hỏi, y cũng không thể nói được lời nào. Trịnh Vương không ngờ Hạ Dương lại có thể lặng lẽ đi như vậy, và cũng không hiểu bằng cách nào cậu lại có thể thoát khỏi sự chú ý của mình.

Vũ Quân Thành gọi cho Hạ Dương rất nhiều cuộc nhưng không có bất cứ hồi đáp nào, chỉ là những tiếng tút kéo dài làm anh nặng nề.

Thành phố hôm nay mờ nhạt dưới cơn mưa rả rích cuối đông, cảm giác lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt như muốn đóng băng tất cả của anh làm mọi người cảm thấy càng lạnh hơn bao giờ hết. Từ lúc Vũ Quân Thành triệu tập các trưởng phòng và giám đốc liên quan đến cuộc họp bất ngờ này đã là gần 2 tiếng đồng hồ, Tiêu Tuyết và Trịnh Vương bên ngoài sốt ruột không kém.

-Cô nói xem, Hạ Dương có thể đi đâu?

-Vốn dĩ trong giới Hạ Dương có nhân khí không tệ, cũng quen biết được rất nhiều người, nhưng sự việc lần này, với tính cách của Hạ Dương thì có lẽ sẽ không tiết lộ cho họ biết....tôi nghĩ chỉ có mấy người bạn thân thiết ngoài giới của cậu ấy biết...-Tiêu Tuyết thở dài, cô kéo cao cổ áo lên.-Là Vũ tiên sinh nói như vậy, anh ấy rất giận...

Trịnh Vương mặt không đổi đem khăn choàng cổ của mình đưa cho Tiêu Tuyết rồi nói

-Anh ấy giận là đúng, lần này là lỗi của tôi

-Anh đừng tự trách mình...vốn dĩ không phải lỗi của anh...

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng họp đã mở ra, các trưởng phòng và giám đốc lần lượt đi ra, ai nấy đều mang vẻ mặt âm trầm nặng nề không nói câu nào, Tiêu Tuyết và Trịnh Vương lo lắng nhìn nhau.

Lát sau Vũ Quân Thành mới bước ra ngoài. Nhìn anh có vẻ tiều tụy, từ lúc lên máy bay, Vũ Quân Thành đã không chợp mắt một phút nào, anh cũng chẳng có tâm trí nghĩ nhiều ngoài hình ảnh của Hạ Dương và nụ cười tươi của cậu.

-Chủ tịch, hiện tại...

-Hai người vào đây, tôi có việc.

Sau khi thảo luận xong, Tiêu Tuyết và Trịnh Vương ra ngoài, dù cô có khuyên Vũ Quân Thành nên nghỉ ngơi một chút, anh chỉ lặng im gật đầu.

Trịnh Vương và Tiêu Tuyết sau đó cũng rời đi tập trung làm việc mà Vũ Quân Thành giao, và mục đích không ngoài việc là tìm được chính xác nơi mà hiện tại Hạ Dương đang ở.

Vũ Quân Thành dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, đã lâu rồi anh chưa có cảm giác thế này, bất lực một chút, muốn đặt lưng xuống giường, râu trên cằm mọc lún phún. Nới lỏng cà vạt, Vũ Quân Thành gọi điện cho Nhâm Kiều, nói chuyện một lát rồi tắt máy, anh thở dài, vẫn không có thông tin gì. Phía bên Nhâm Kiều cũng rất bất ngờ về việc Hạ Dương rời đi mà không nói một lời.

Uống cạn ly trà mà thư ký mang đến, bánh ngọt thì bỏ lại, Vũ Quân Thành lại bắt đầu mở máy tính liên lạc tìm kiếm.

Buổi tối hôm đó, Vũ Quân Thành và Trịnh Vương đến thành phố N, nơi mà Tiểu Tư, một người bạn thân từ nhỏ của Hạ Dương đang làm việc.

Sự xuất hiện của Vũ Quân Thành khiến Tiểu Tư có phần bất ngờ, ban đầu cũng có phần tránh mặt không muốn gặp nhưng rốt cuộc dưới khí thế áp bức quá lớn từ anh, Tiểu Tư cũng đành phải tìm một quán cà phê nhỏ để hai người nói chuyện

-Vì sao anh tìm tôi, Vũ chủ tịch?

-Tôi không muốn làm mất thời gian của cậu, cho nên chỉ cần có được câu trả lời, tôi sẽ lập tức ly khai. Cậu là người bạn trước kia chụp ảnh cho em ấy, cũng là một phần giúp em ấy có thể thêm phần nổi tiếng khi đó...

-Vậy thì sao, từ lúc gặp tôi, anh đều khăng khăng muốn biết Hạ Dương? Chẳng phải Hạ Dương đang

-Cậu đừng nói dối. Scandal vừa rồi đừng nói với tôi là cậu không hề biết. Nghiêm Tiểu Tư, tôi nói thẳng, việc Hạ Dương biến mất không lý do, nếu không kịp thời tìm em ấy, tôi không dám chắc hậu quả. Những chuyện mà Hạ Dương nói cho cậu mặc dù tôi không rõ nhưng chỉ là cậu ấy an ủi cậu mà thôi.

Tiểu Tư nhíu mày nhìn Vũ Quân Thành, trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng

-Vậy có liên quan gì đến tôi?

-Tiểu Tư, cậu là người có nhiều kinh nghiệm đi lại phong phú nhất, ở C quốc không nói, cậu còn đi một vài nước, hơn nữa, Hạ Dương và cậu lại là thân thiết từ khi còn nhỏ, cho nên cậu là người tôi nghĩ có liên quan nhất.-Vũ Quân Thành đáp lời không chút thay đổi biểu cảm

Tiểu Tư căng thẳng từ đầu, cho đến hiện tại thì thở dài, đem ánh nhìn phức tạp hướng tới tới anh, nhưng thực sự cái khí thế áp bức trên người Vũ Quân Thành khiến Tiểu Tư thêm phần e ngại...

Vũ Quân Thành và Trịnh Vương trở về nhà lúc nửa đêm, Trình Vương đã khuyên vài lần nhưng anh vẫn không chịu nghe lời, rốt cuộc vẫn quyết định đặt chuyến bay sớm nhất đến Pháp.

-Vậy để tôi đi cùng ngài, chủ tịch.

-Lần này tôi không yêu cầu anh, cho nên anh không cần phải đi theo. Anh nên về nhà nghỉ ngơi đi.-Vũ Quân Thành nhìn Trịnh Vương với ánh mắt nghiêm túc

Trịnh Vương mím môi, vẫn giữ nguyên thái độ ban đầu rồi nói

-Chủ tịch, ngài không cần lo lắng, tôi cũng mong ngài có thể tìm được cậu ấy về sớm một chút. Vậy tôi đi chuẩn bị ít đồ rồi sẽ quay lại đón ngài.

Trịnh Vương theo Vũ Quân Thành đã gần 10 năm, là trợ lý thân cận nhất của anh, hầu hết trong mọi hoàn cảnh, bất kỳ chuyện quan trọng hay không, chuyện lớn hay nhỏ, Trịnh Vương đều đi theo Vũ Quân Thành và làm tốt nhiệm vụ của mình.Vũ Quân Thành từng cứu Trịnh Vương khi nhà y bị phá sản và có ý định tự tử, Vũ Quân Thành đã giúp gia đình Trịnh Vương trả nợ, khi đó Trịnh Vương đã coi Vũ Quân Thành là ân nhân, muốn có thể ở bên cạnh anh phục vụ thật tốt.

Ở bên này, Hạ Dương nghiễm nhiên không hề biết người bạn thân thiết nhất, Tiểu Tư đã nói cho Vũ Quân Thành biết thông tin về mình. Hạ Dương mới sang bên này, cũng chưa quen được nhiều, nhưng cạnh nhà cậu là một nhà người C quốc, vì Tiểu Tư đã liên hệ với bạn bè bên này, cũng coi như có chút quen biết với cả Hạ Dương cho nên đã sắp xếp cho cậu ở như vậy. Vì thế Hạ Dương cũng không mất quá nhiều thời gian để làm quen với gia đình người C quốc đó.

-Vậy chủ nhân căn nhà mà cháu thuê cũng là của người nước C?-Hạ Dương ngạc nhiên hỏi

-Ừ, nhưng cô ấy rất bận, công việc cũng không cố định một chỗ cho nên hầu như không trở về đây. Hạ Dương, nào, để cô lấy nốt mấy miếng sủi cảo cho cháu, hôm nay ông ấy có việc ở công ty không trở về cho nên một mình cô cũng không thể ăn hết được.

Hôm sau, Hạ Dương dậy sớm chuẩn bị đi đến siêu thị gần nhà, cậu muốn mua vài đồ để nấu cả cho bữa tối và nấu thừa ra một chút đem cho hàng xóm. Sở dĩ Hạ Dương chọn nơi này để ở là vì trước kia lúc học ở cao trung, môn tiếng Pháp là môn cậu chọn để học thêm bổ sung, vì thế tiếng Pháp của Hạ Dương cũng có chút giao tiếp được, ngoài ra thì cậu sử dụng tiếng Anh cũng khá, hơn nữa nơi đây lại là một thị trấn nhỏ, không quá ồn ào, thích hợp với hoàn cảnh của Hạ Dương lúc này. Còn chuyện học tập cao hơn thì Hạ Dương chưa tính đến lúc này. Cậu muốn ổn định dần dần, cũng muốn để cho mình có thời gian thích nghi...

Lúc Vũ Quân Thành đến đây, anh và Trịnh Vương theo địa chỉ ghi cụ thể từng con phố mà Tiểu Tư đã ghi, cho nên không mất quá nhiều thời gian để tìm được đến nhà mà Hạ Dương đang ở. Đứng đợi một chút, lúc bấm chuông cũng không thấy ai ra mở cửa, hàng xóm bên cạnh lúc đi ra ngoài thì ngạc nhiên

-Cậu tìm ai vậy?

Vũ Quân Thành nhìn người phụ nữ nói tiếng nước C, cũng có chút ngoài ý muốn, xong lập tức đáp lại

-Ở đây, có phải là có một cậu thanh niên khá cao, hơi gầy, tóc đen, nói tiếng C quốc...

-Cậu muốn nói đến Hạ Dương?

Trịnh Vương ngạc nhiên nhìn Vũ Quân Thành, anh gật đầu cười

-Đúng là cậu ấy.

-Hạ Dương đi ra ngoài từ sáng sớm, có lẽ tầm trưa cậu ấy về. Mà hai người là gì của cậu ấy?

Người phụ nữ quan sát cả hai, hôm nay hai người đều không mặc vest, chỉ mặc áo phông và quần tây đơn giản. Bà nhìn Trịnh Vương luôn đứng sau Vũ Quân Thành, từ nãy đến giờ chỉ có Vũ Quân Thành là người nói, còn y thì không. Bởi vì gương mặt anh tuấn, khí chất xung quanh cũng không hề tầm thường, người phụ nữ cũng không dám xem nhẹ.

-Chúng tôi là bạn của Hạ Dương, từ thành phố B của C quốc đến đây tìm cậu ấy.

-Vậy hả...vậy hai người có thể vào quán trà phía trước đợi, lúc nào Hạ Dương trở về tôi sẽ gọi hai người.

-Làm phiền bác rồi, cảm ơn bác.

Nụ cười trên môi của Vũ Quân Thành làm người phụ nữ có chút ngoài ý muốn. Vốn dĩ nghĩ người trước mặt lạnh lùng bức người như vậy, không ngờ anh sẽ cười lên, mà nụ cười của Vũ Quân Thành lại làm bà thấy có chút vô hại, dịu dàng nhưng cũng không mất đi sự nghiêm túc vốn có.

Ánh nắng buổi sáng không quá gay gắt chiếu lên ngũ quan của anh, giống như càng khiến nụ cười của Vũ Quân Thành trở nên đẹp đến nao lòng. Hương thơm từ những khóm hoa ven đường được người dân xung quanh chăm sóc kỹ lưỡng hòa vào cơn gió dìu dịu, Vũ Quân Thành có điểm trầm mặc thật lâu rồi mới cùng Trịnh Vương đi về phía quán trà trước mặt.

Lời tác giả: Kỳ thực Hạ Dương vốn dĩ ngoan ngoãn biết điều, là kiểu người của gia đình, tình cảm của cậu ấy dành cho Vũ Quân Thành chưa bao giờ bớt đi một phần nào, là loại tình cảm đơn thuần và nhiệt huyết, cho nên cách cậu ấy xử lý sự việc lần này sau khi cho đi quá nhiều như đã viết ở những chương trước cũng không khó hiểu, cũng không nên trách cậu ấy được. Căn bản với mỗi sự việc, mỗi người lại có cách giải quyết của riêng mình. Hạ Dương là người tốt, sống nhiều vì tình cảm, cho nên vì thế cũng bị tổn thương nhiều...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi