CÓ THỂ QUAY LẠI NHÌN EM KHÔNG?

Buổi trưa hôm sau An Minh Sơn đem thức ăn đến bệnh viện. Hạ Dương đang ngồi nhìn bà nội, hai tay nắm lấy đôi bàn tay của bà thật chặt, ánh mắt có chút thất thần. Sau khi ăn trưa xong, An Minh Sơn ở lại bệnh viện trông coi còn Hạ Dương theo địa chỉ của Tiểu Tư gửi đến mà đến chung cư để xem căn hộ sẽ thuê.

Căn hộ này không tính là lớn nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi, 3 người ở vẫn là thoải mái. Hạ Dương không mất nhiều thời gian thương lượng, chủ nhân chung cư là người phụ nữ trung niên hiền lành, đối với Hạ Dương luôn tươi cười thì rất có thiện cảm.

Buổi chiều Hạ Dương quay trở lại bệnh viện nói với ba về việc thuê căn hộ ở gần bệnh viện. Bệnh tình của bà nội và cuộc sống bộn bề nơi xa xứ làm Hạ Dương đem chuyện tình cảm của mình đặt lại vào một chỗ kín, Hạ Dương muốn giải quyết thật tốt mọi việc của mình rồi mới nghĩ đến chuyện tình cảm còn tiếp tục được nữa hay không.

Từ ngày bà nội được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt thì Hạ Dương và ba thay phiên nhau đến chăm sóc và trông nom bà. Buổi tối Hạ Dương trước khi ra khỏi nhà đến bệnh viện thì cậu bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ Tiểu Hàm nói muốn giới thiệu cậu làm gia sư cho một gia đình mà mẹ Tiểu Hàm quen trong thành phố. Hạ Dương có chút ngoài ý muốn nhưng đã nhanh chóng nhận lời, cậu vẫn muốn làm việc, dù là công việc gia sư để có thể hỗ trợ thêm phí sinh hoạt hàng ngày của gia đình.

Lúc Hạ Dương đến bệnh viện thì thấy Lucas đang đứng ngoài cửa phòng bệnh, cậu ngạc nhiên vô cùng rồi vội vàng đi đến

-Lúc nãy tôi có đến thăm bà nội của cậu. Bây giờ cậu thay ba đến chăm bà?

-Lucas tiên sinh...cảm ơn anh đã không ngại đường xa đến đây. -Hạ Dương tròn mắt ngạc nhiên

Lucas bật cười

-Tôi có việc phải đến Paris cho nên muốn đến thăm bà nội của cậu luôn...cũng có việc muốn tìm cậu, có thể nói chuyện một lát không?

Hạ Dương chần chừ nhìn Lucas rồi gật đầu. Hai người đi bộ ở trong khuôn viên bệnh viện, không khí trầm mặc vẫn là bị Lucas phá vỡ lên tiếng. Sau khi nghe y nói một hồi, Hạ Dương dừng bước nhíu mày, giống như chưa tin được những gì Lucas nói nên vẫn còn chăm chú nhìn y

-Nếu cậu hỏi lý do, đơn giản chỉ vì tôi có tình cảm với cậu nên muốn giúp cậu...

-Tôi đúng là rất muốn tiếp tục công việc học mỹ thuật, nhưng sự giúp đỡ này của Lucas tiên sinh thật sự khiến tôi rất bối rối.

-Đừng cảm thấy nặng nề, Hạ Dương. -Lucas mỉm cười nhìn vào mắt cậu, một lát sau mới tiếp lời.-Ông ấy là bạn tôi, dù tuổi tác có lớn hơn một chút nhưng giao tình không tệ, tôi chỉ là muốn nhờ ông ấy có thể chấp nhận dạy cậu, chỉ là một sự giúp đỡ rất bình thường. Đâu phải là miễn phí học, cho nên Hạ Dương, cậu đừng cự tuyệt, coi đó là tâm ý của tôi.

Hạ Dương mím môi không biết nên nói gì. Lucas chăm chú nhìn Hạ Dương thật lâu, đi đến trước mặt Hạ Dương làm cậu giật mình

-Cậu đồng ý là tôi vui rồi.

-Lucas tiên sinh, cảm ơn thành ý tốt đẹp của anh, tôi sẽ trực tiếp đến tham gia thi vào lớp của giáo sư John. Lần nữa cảm ơn anh rất nhiều, Lucas tiên sinh.

Hạ Dương khẽ cúi đầu làm Lucas sửng sốt. Đã đoán được Hạ Dương có thể từ chối sự giúp đỡ này nhưng y không nghĩ Hạ Dương sẽ kiên quyết đến như vậy. Y bật cười gật đầu rồi nói

-Được, tôi đợi kết quả tốt từ cậu. À, cuối tháng này tôi chuyển đến Paris một thời gian vì có sự thay đổi trong công việc, hy vọng sẽ được gặp cậu nhiều hơn. Cậu vào phòng bệnh đi, chắc An tiên sinh cũng mệt rồi, nên về nhà nghỉ ngơi.

Lucas cùng Hạ Dương đi vào trong bệnh viện, trước khi ra về dường như nhớ ra điều gì, y vội vã kéo Hạ Dương lại rồi mở túi xách vẫn mang theo bên mình lấy ra một hộp socola Richart(*) đưa cho Hạ Dương

-Đừng quên là tôi đang theo đuổi cậu, dù gặp chuyện gì khó khăn, tôi vẫn sẵn sàng giúp đỡ cậu. Tạm biệt

Không để Hạ Dương kịp từ chối, Lucas đã cười rồi xoay người nhanh chóng đi mất. Hạ Dương nói chuyện một lát với ba rồi ông trở về nhà. Hạ Dương lấy khăn mặt đã ngâm nước ấm chậm rãi lau mặt rồi chân tay cho bà. Vừa lau vừa chậm rãi nói chuyện với bà. Từ lúc chăm sóc bà nội, mặc dù bà vẫn còn chưa hồi phục được ý thức nhưng đều đặn ngày nào Hạ Dương cũng nói chuyện với bà. Cậu kê giường nhỏ bên cạnh đến gần giường bệnh của bà, Hạ Dương tắt đèn rồi nằm xuống.

-Nội có nhớ Vũ tiên sinh không, người con hay kể với nội đó...bận rộn đều không có cả thời gian nghĩ đến anh ấy nhưng mỗi đêm trước khi đi ngủ, trái tim con đều dằn vặt đến ngộp thở...con yêu anh ấy rất nhiều, nhớ anh ấy rất nhiều....thật sự rất nhớ. Nhưng nội à, con nhất định vẫn sẽ là người mạnh mẽ nhất, không để nội và ba lo lắng...Hạ Dương của nội sẽ không bao giờ gục ngã...

Bạch Nhất Thiên lúc từ Mỹ trở về thì đều cố gắng lấy lòng và hòa hoãn với Vũ Quân Thành nhưng nghiễm nhiên không một lần nào anh đáp ứng. Bộ phim lần này của Bạch Nhất Thiên vất vả có được vai diễn, Vũ Quân Thành không hề giúp đỡ y. Ngày công chiếu phim, Bạch Nhất Thiên vẫn liên tục cảm ơn Vũ Quân Thành, y không quan tâm quá nhiều nếu mọi người suy diễn, chỉ muốn Vũ Quân Thành biết y đang cố gắng tạo dựng lại mối quan hệ của cả hai.

-Anh được em nhắc rất nhiều trong buổi họp báo của em hôm nay.

Vũ Quân Thành không đáp lời, im lặng đi lên phía trước nhưng bị Bạch Nhất Thiên kéo lại

-Mấy tháng nay anh đều có thái độ này với em, anh không chịu để ý em đến bao giờ nữa? Anh còn bận tâm cái gì vậy Vũ Quân Thành?

Vũ Quân Thành bật cười quay đầu lại làm Bạch Nhất Thiên ngạc nhiên, thấy anh cười còn định lên tiếng thì bị anh ngắt lời

-Đừng tưởng tất cả mọi chuyện kia cậu làm mà không ai biết. Dù cả thế giới có bị che mắt đi chăng nữa, nhưng còn có tôi. Hơn nữa Bạch Nhất Thiên, tôi không phải mất công sức của mình để lôi cậu ra, cậu không xứng. Nể giao tình giữa hai gia đình, chỉ có bố mẹ cậu và bố mẹ tôi, thêm lý do tôi không lôi cậu ra. Cậu đừng tưởng Hạ Dương đã đi mà bản thân có thể thoải mái, em ấy đi hay sau này trở về, tôi đều không để cậu có ý định tổn thương em ấy, không một ai có thể làm tổn thương em ấy nữa.

Bạch Nhất Thiên sửng sốt nhìn Vũ Quân Thành mà không nói lên lời. Cảm giác tổn thương làm y bỗng bật khóc, Bạch Nhất Thiên vội vàng ôm chầm lấy anh

-Em thật sự không làm gì cả...Em chỉ muốn để anh biết em yêu anh

-Dừng lại đi. Tôi không dám nhận tình cảm của cậu, lần sau đừng động vào tôi nữa. Cậu có biết trong lúc cậu vui vẻ, Hạ Dương đã phải chịu những gì...càng nghĩ đến chuyện của em ấy, những gì em ấy phải trải qua, tôi lại càng hận cậu.

Nói đoạn Vũ Quân Thành hất tay Bạch Nhất Thiên ra rồi đi ra ngoài. Tiêu Tuyết đứng sau cánh cửa từ khi Bạch Nhất Thiên vào phòng làm việc của anh, cô nghe hết tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, trong lòng bộn bề suy nghĩ....

Từ lúc bà nội hôn mê cho đến giờ đã là hơn một tháng. Hai cha con An Minh Sơn vẫn đều đặn thay phiên nhau mỗi ngày đến chăm sóc bà. Hạ Dương trước đó cũng đã đỗ vào lớp học của giáo sư John, 1 tuần 3 ngày dạy gia sư cho một gia đình là bạn của mẹ Tiểu Hàm cho nên luôn luôn bận rộn.

Hôm nay Hạ Dương từ lớp học vẽ về sớm, đang đi trên đường thì cậu nhận được cuộc gọi của ba nói bà nội đã tỉnh. Hạ Dương không rõ cảm xúc hiện tại của mình thế nào, đó là khoảnh khắc trái tim Hạ Dương như được đem lên từ dưới đáy vực sâu. Bà nội tỉnh lại là một sự cổ vũ và động lực lớn nhất của cậu.

-Bà vẫn phải ở đây điều trị dài hạn, bệnh của bà nhất định phải được điều trị dứt điểm cho nên chúng ta cứ ở lại...ba, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Con đều không lo lắng gì cả, con nhất định sẽ nuôi hai người

-Tiểu tử này mạnh miệng làm ba sợ đấy...được rồi, chúng ta vẫn sẽ ở đây...có ba có con thì mọi chuyện đều không thành vấn đề.

Bà nội ở bệnh viện thêm một tuần thì bác sĩ cho phép trở về nhà. Sau đó mỗi tuần 2 ngày sẽ đến bệnh viện khám. Bà nội sau khi tỉnh lại mặc dù yếu hơn một chút nhưng sắc mặt đã hồng hào trở lại, không nhiều khi bị ngất như trước kia nữa.

Chớp mắt cũng đã gần cuối năm, từ lúc Hạ Dương rời C quốc đã gần một năm rồi. Bên cạnh căn hộ của Hạ Dương có hai gia đình người châu Á, một gia đình nước C. Mọi người cũng trở thành hàng xóm thân thiết của nhau, cuối tuần này còn rủ nhà Hạ Dương đi siêu thị mua đồ chuẩn bị cho tết. Mặc dù tết năm nay không được trở về C quốc nhưng có những người cùng quê hương ở nơi xa xứ vẫn an ủi Hạ Dương rất nhiều...

Sáng hôm sau Hạ Dương dậy sớm mua đồ ăn sáng cho ba và bà nội vì sáng nay cậu có việc bận không thể làm bữa sáng được, lúc đi vào thang máy thì thấy một cô gái xinh đẹp nói tiếng nước C cũng vội vàng đi vào

-Có lẽ giao thừa năm nay em không thể trở về được, thật sự muốn gặp anh.

-.....................................

-Cái gì...anh không cảm thấy nhớ em sao, thật sự đau lòng. Hừ, tạm biệt.

Cô gái tắt máy cho vào túi, bây giờ mới để ý đến Hạ Dương

-Xin chào...

-Chào cô...

-A, cậu nói được tiếng nước C. Cậu cũng là người C quốc sao?

Hạ Dương mỉm cười gật đầu

-Rất vui được gặp cậu. Cậu cũng sống ở đây?

-Vâng, tôi ở tầng 15

Thang máy vừa lúc dừng lại, hai người đồng thời bước ra, cô gái cười tươi

-Tôi cũng ở tầng 15, vừa rồi đi công tác nay mới trở về. Chắc cậu mới chuyển đến vì tôi chưa gặp cậu bao giờ ở đây

Hạ Dương cười gật đầu, nói mình vừa mới đến.

-Tôi là Hạ Dương.

-Tôi là Vũ Thiên Kỳ...a, tôi có điện thoại, chắc bạn trai tôi đến rồi, gặp anh sau nhé!

(*) Socola Richart: Top những socola ngon nhất thế giới: Richart, nhà sản xuất socola Pháp là những sản phẩm thực sự dành riêng cho những ai yêu thích socola trên toàn thế giới. Thực sự, những người thiết kế nên các sản phẩm của Richart đã tạo nên những kiệt tác. Nó mang lại những cảm giác khác nhau khi socola hòa với những hương vị được tuyển chọn khắt khe. Socola của Richart được cảm nhận với sự tươi mát và êm ái. (toplist)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi