CÓ THỂ UỐNG MỘT LY KHÔNG


Tông Lạc cứ lo nghĩ cách che giấu sự bất thường trên người mình, không để ý Ngu Bắc Châu dù trông rã rời nhưng vẫn có thể nhảy lên, trong lúc sơ ý, bị kéo xuống sàn lạnh, lăn liên tục vài vòng mới dừng lại.
Tầng hầm chìm trong bóng tối, tầm nhìn bị cản trở, mọi động tĩnh đều phải mò mẫm.
Hai người chiều cao tương đương, Ngu Bắc Châu chỉ cao hơn Tông Lạc một đế giày.

Vì thế khi hai người lăn trên sàn...!thân thể cũng không thể tránh khỏi tiếp xúc với nhau, chà xát đau nhức.
Càng là như vậy, thân thể dính chặt khi lăn trên sàn càng lộ rõ, chỉ cần đối phương có chút bất thường trên người, đều có thể nhanh chóng nhận ra.
Ngu Bắc Châu cực kỳ yêu thích bộ dạng hiện giờ của sư huynh, căng thẳng toàn thân như đang đối mặt với một kẻ thù cường đại, bộ mặt lạnh lùng ghét bỏ thường ngày dường như bị xé rách, khiến y tự dưng sinh ra ý muốn chà đạp khi dễ.
Giọng nói của y khiêu khích, tràn đầy dục vọng khiến người ta đỏ mặt: "Nếu sư huynh cũng có cảm giác rồi, sao không để sư đệ giúp huynh xua tan phiền muộn?"
Tông Lạc giật mình, tức giận phản bác: "Ta không có!"
Hắn không đến nỗi không hiểu được phản ứng trên cơ thể mình.
Dù cho Tông Lạc rất thích kiểu người đẹp điên cuồng này, nhưng Ngu Bắc Châu khi còn trên giấy cũng chỉ là nhân vật yêu thích trong hình dung của hắn.

Mà tưởng tượng và thực tế khác nhau, sau khi xuyên sách hắn và Ngu Bắc Châu đối đầu trực diện, đánh nhau cũng toàn nhắm thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp, chắc chắn không có tình cảm yêu thương, càng không có lòng thương xót.
Lần trước trong phòng tối, dù Tông Lạc mất kiểm soát, nhưng cũng không đến mức xảy ra phản ứng vật lý, lần này cũng vậy.
Hắn không phải là loại biến thái máu M như Ngu Bắc Châu, làm sao có thể đánh một trận rồi cương lên được!!! Hắn cũng không phải là máu S!!
Đây rõ ràng là vu khống!
Tông Lạc tức không chịu nổi.
Trước khi đến, Tông Lạc đã nhiều lần nhắc nhở bản thân, không được nổi giận.
Hắn đến đây để tìm Ngu Bắc Châu xác nhận, tiện thể hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra kiếp trước.
Dù sao, cảnh trong giấc mơ trước đó để lại ấn tượng quá sâu sắc cho hắn, nên trước khi đến, Tông Lạc đã chuẩn bị tâm lý, dù Ngu Bắc Châu có cố tình chọc tức mình thế nào, cũng không được đánh nhau.
Nhưng mỗi lần nói chuyện không quá ba câu, Tông Lạc lại rất khó kiềm chế được ý muốn treo Ngu Bắc Châu lên đánh một trận.
Có lẽ Ngu Bắc Châu sinh ra là để khắc hắn.
"Nhưng mà...sư huynh rõ ràng đã có cảm giác rồi." Tiếng cười bên tai càng thêm sâu, như thú dữ mê hoặc.
"Con mẹ nó!" Tông Lạc tức giận chửi bậy.
Hai lần đều nổi lên phản ứng là ai, cuối cùng còn đổ cho người khác, thật không biết nhục.

Hắn không muốn nói nhiều với Ngu Bắc Châu nữa, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi tư thế khó xử này, lạnh giọng nói: "Ngươi còn chưa trả lời ta, kiếp trước đã xảy ra chuyện gì?"
Ngu Bắc Châu lồng ngực phập phồng, trong cổ họng phát ra tiếng cười ngột ngạt.
Y ghé vào tai Tông Lạc, siết chặt tay lại, giống như thợ săn đang nắm chặt con mồi, ngửi thật sâu hơi thở khiến người ta mê muội: "Ồ? Thật sao? Nhưng mà sư huynh rõ ràng là..."
Cùng lúc đó trong bóng tối, y cố ý tiến lại gần, mạnh mẽ kéo hắn vào lòng, áp sát theo cơ bắp đẹp đẽ xâm nhập sâu hơn, xoa dịu dục vọng cương nhức.

Thái A đỉnh đỉnh đại danh trong thập đại danh kiếm sắp được tra vào vỏ.
"Ngươi làm gì thế!"
Tông Lạc bị thứ nóng bỏng kia đốt cháy, Thất Tinh Long Uyên tuột ra khỏi tay, giãy giụa kịch liệt còn hơn cá mắc cạn: "Cút ra!"
Sự phản kháng nhỏ này bị đối phương hung hăng đè xuống.
Hắn suýt nữa đã quên, dù Ngu Bắc Châu không phản công, nhưng khi bị bệnh nội lực hỗn loạn, sức chiến đấu tăng lên theo cấp số nhân.
Vì thế Tông Lạc bây giờ chỉ có thể bị Ngu Bắc Châu ấn trên sàn, lặp lại lịch sử lần trước.
Hơi thở nguy hiểm đầy tính xâm lược vây chặt lấy hắn, y chậm rãi đan ngón tay vào giữa các ngón tay, hít hà bên tai, giống như buộc hắn vào một sợi dây nguy hiểm, không cho phép thoát ra, muốn kéo hắn cùng chìm vào vực sâu không đáy.
Ngu Bắc Châu thoải mái tựa cằm lên vai Tông Lạc, thở dài một hơi.
Thật ra...!ai cũng biết, nam nhân không chịu được kích thích.

Huống chi Ngu Bắc Châu còn cố ý, dùng cả lời nói lẫn hành động dụ dỗ, vô cùng ác độc.
Vì thế Tông Lạc chỉ có thể tuyệt vọng cảm nhận cơ thể mình dần dần mất đi kiểm soát.
Nếu nói trước đó hắn chỉ có chút dao động, khẳng định không đến mức này, nhưng bây giờ đã bị Ngu Bắc Châu kích thích lửa dục.
Nếu không phải lúc này mật thất tối om, Ngu Bắc Châu có lẽ đã thưởng thức được cảnh đẹp của sư huynh, từ khuôn mặt cho đến vành tai đều phủ một màu hồng nhạt.
Nhưng dù chỉ vậy, cũng khiến Ngu Bắc Châu đói khát đã lâu vô cùng hứng khởi.
Hai người cùng ngã xuống, giương cung bạt kiếm, trong bóng tối nhìn nhau mơ hồ dậy sóng, mỗi lần thở ra hít vào đều khiến Tông Lạc run rẩy tim gan, không tự chủ sa vào hơi thở đan xen, không khí dần dần nóng bỏng mê hoặc.
Y cười càng thêm sâu, giọng nói như có móc: "Đã như thế rồi, sư huynh còn muốn phủ nhận sao?"
Tông Lạc: "..."
Tông Lạc: "Ta không có!"
Hắn kiên quyết không thừa nhận, một chân đá Ngu Bắc Châu muốn làm loạn ra xa, vất vả đứng lên, chộp lấy hoả chiết tử.

Hắn bị kích thích nổi lên, thủ phạm còn dám mặt dày hỏi hắn?! Dù hắn biến thái đến đâu cũng không thể nào biến thái hơn kẻ bắt đầu!!
Đây là hiện tượng sinh lý bình thường của nam tử!!
"Được rồi được rồi, sư huynh nói không có thì không có."
Ngu Bắc Châu giọng điệu trêu chọc: "Nhưng mà sư huynh, sư đệ khổ sở của huynh sắp chịu không nổi rồi."
Theo động tác của y, bàn tay đang châm lửa của Tông Lạc cũng run lên, hắn có thể nghe ra từ miệng Ngu Bắc Châu một chút nuông chiều thân mật.
"Phừng-"
Ngọn lửa lại cháy lên, ánh sáng loang loáng chiếu trong phòng.

Ngu Bắc Châu ngửa đầu nằm trên sàn, mái tóc đen sau lưng xõa ra như lụa trên mặt đá, khóe môi chảy máu chưa khô, cùng chiếc áo đỏ trên người như tan vào ngọn lửa.

Gương mặt được tác giả chăm chút từ văn gốc tràn đầy quyến rũ và ma mị, nhìn thêm một chút cũng khiến người ta máu não sôi trào.

Khách quan mà nói, sau khi xuyên thư, gương mặt của Tông Lạc cũng từa tựa kiếp trước khoảng năm sáu phần, nhưng được phủ lên một bộ lọc ánh sáng làm đẹp, ai nhìn cũng phải khen ngợi công tử như ngọc tuyệt thế vô song.

Chỉ là gương mặt của Ngu Bắc Châu đẹp phi giới tính, đạt tới thang điểm cao nhất vượt qua tưởng tượng, cho dù công nghệ AI hiện đại cỡ nào cũng không thể tái hiện được.

Tông Lạc muốn lùi lại, nhưng lại bị đóng đinh tại chỗ.
Người đầy máu vất vả giơ tay, giống như lần trước, nắm chặt mắt cá chân Tông Lạc, để lại vết máu nóng hổi.
Giọng nói của y khàn khàn, đầy mê hoặc, như tiên cá trong truyền thuyết dụ người nhảy xuống thuyền.
"Sư huynh, chạm vào nó đi mà."
Ngu Bắc Châu thở dốc: "Chạm vào nó, ta sẽ nói cho sư huynh biết kiếp trước đã xảy ra chuyện gì."
Tông Lạc treo kiếm lại bên hông, đỏ mặt lạnh lùng quát, không biết là nóng hay giận: "Ngươi mơ đi!"
Hắn cũng không quan tâm đến sự khó chịu do Ngu Bắc Châu chà xát, thu kiếm rời đi.


Nếu còn ở lại, hai người nguy hiểm như súng đã lên nòng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

May mà Tông Lạc không giống Ngu Bắc Châu đang đang lên cơn phát bệnh.

Dù cực kỳ bối rối, nhưng không đến mức mất đi ý thức hành động.

"Sư huynh rõ ràng cũng có cảm giác."
"Vội vã rời đi như thế, chẳng lẽ là do kiếm của sư đệ không đủ, không thể lấp đầy sư huynh."
Kỹ thuật khiêu khích thường ngày bất khả chiến bại của y cũng không thể làm cho Tông Lạc dừng chân một chút.

Thực ra, sau khi thoát khỏi sự giam cầm của Ngu Bắc Châu, hắn cảm thấy cả người như trời sập đất lở, chân tay mềm nhũn, cố sức chạy trốn khỏi nơi đây.
Đợi cho mật thất lại chìm vào yên lặng, Ngu Bắc Châu mới ngửa mặt nằm trên sàn, xoa xoa khóe miệng của mình, thở dài tiếc nuối.
Lần trước sau khi Tông Lạc quay lưng bỏ đi không thương tiếc, y không bị cơn đau hành hạ, mà bị dục vọng dày vò cả đêm.
Lần này hắn đến, sự khao khát càng tăng thêm gấp bội, lan khắp cơ thể như chất độc, gần như khiến người ta điên cuồng.
Cơn khát này tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, khó chịu hơn bao giờ hết.
Chính Ngu Bắc Châu cũng chưa từng nghĩ tới, mình lại có ham muốn đối với kẻ thù hận đến tận xương, luôn luôn đối đầu, chỉ muốn tự tay giết hắn.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, những thứ đã sụp đổ trống rỗng từ kiếp trước, sụp đổ đến mức không gì có thể lấp đầy, lại được thỏa mãn trong cuộc quấn quýt gần như bệnh hoạn.
Chỉ có người này.
Nguồn gốc của nỗi đau của y, ma chướng của y, xương trắng của y, trải qua mấy đời không thể buông được.
Ngu Bắc Châu cười nhẹ, tiếng cười vang vọng khắp phòng.
Dù sao đi nữa, Ngu Bắc Châu cũng chưa từng lo nghĩ những chuyện này.
Đã sinh ra ý nghĩ ma quỷ, thì cứ nghĩ cách nuốt nhai.

Khao khát khó nguôi, thì cứ nghĩ cách lấp đầy.
Y chỉ quan tâm đến niềm vui thế tục.
"Lần sau nên dùng cách nào để lừa sư huynh đến đây nhỉ?"
Ngu Bắc Châu thì thào, có chút khổ não.


......
Bên kia, Tông Lạc vừa rời khỏi mật thất đã loạng choạng trượt chân, nhiều lần suýt nữa từ mái nhà lăn xuống.
Hắn không dừng lại ở phủ Bắc Ninh Vương một khắc nào, bay về cung điện nhanh như gió.
Ngoài chuyện kiếp trước tự sát ra, Tông Lạc chưa bao giờ rối bời như vậy.
Giày bạc giẫm lên tuyết mỏng, khi đặt xuống vô tình gây ra động tĩnh.
May mà lúc này đã quá khuya, ngay lúc thị vệ canh gác giao ca, hai bên trò chuyện vài câu, tiếng nói át đi tiếng động nhỏ từ Tông Lạc.
Hẵn dựa vào tường, đứng im một lúc, xác nhận tất cả đều ổn rồi mới đi.
Đợi đến khi leo vào được phòng ngủ của mình, hắn quăng áo dạ hành, tiêu diệt bằng chứng.
Nhưng chỗ cương lên vẫn cứ cương lên.
Tông Lạc: "..."
Hắn vỗ trán.
Nếu như bình thường, hắn chắc chắn sẽ tự giải quyết.
Nhưng mà...!Nghĩ tới Ngu Bắc Châu lúc đó kích động hắn, nói có cảm giác rồi sao không thử chạm vào y, Tông Lạc dù thế nào cũng không muốn nhượng bộ.
Đứng ở cửa ra vào, tiểu thái giám nghe được mệnh lệnh, "Đi chuẩn bị một bồn nước lạnh".
Dù trong lòng không hiểu, nhưng vẫn tuân lệnh đi.
Đợi khi bồn nước lạnh chuẩn bị xong, Tông Lạc khoác một chiếc áo lớn phủ kín người, đuổi hết người hầu, cắn răng trầm mình xuống nước.
Vừa chạm vào nước, hắn đã rùng mình.
Mùa đông ngâm nước lạnh, ngoài trời tuyết đang rơi, sự sảng khoái này không cần nói cũng hiểu.

Có thể nhìn thấy được, khoảng hơn một khắc sau, chỗ cần phải xuống cũng xuống gần hết, Tông Lạc run rẩy mặc xiêm y, uống một bát trà gừng rồi nằm lại vào giường.
Sau khi nằm trên giường, Tông Lạc mới có thời gian suy ngẫm về sự bất thường đêm nay của hắn.
Hắn cảm thấy tuyệt vọng vì cơ thể của mình không chịu được kích thích, nhưng cũng không thể không nghĩ đến.....
Trước khi xuyên thư, Ngu Bắc Châu là nhân vật giấy mà hắn thích nhất.
Đã từng là vậy.
Có lẽ đến giờ vẫn vậy.

Không liên quan đến tình yêu, chỉ là nhân vật yêu thích của hắn từ đầu đến cuối không hề thay đổi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi