Hôm đó khi từ bệnh viện về, Kim Hề tránh không nhắc đến nội dung cuộc điện thoại kia.
Dẫu sao thì nghe trộm chuyện riêng của người khác chẳng hay ho gì, cho dù cô chỉ vô tình nghe thấy.
Cô không hỏi, Hạ Tư Hành cũng tỏ ra không có việc gì, anh vẫn đi làm mỗi ngày, nếu không ở bệnh viện thì là ở nhà.
Trên người anh không có vết son, cũng chẳng vấn vương hương nước hoa xa lạ, chỉ có mỗi mùi thuốc sát trùng của bệnh viện dai dẳng bám theo từ ngày này qua ngày khác.
Tuy không một ai nhắc đến chuyện này, nhưng không có nghĩa Kim Hề không ra tay điều tra.
Con gái của tập đoàn Lâm thị - Lâm Sơ Nguyệt.
Khi tra ra được cái tên này, Kim Hề chẳng cần phải tìm hiểu gì thêm.
Bởi trong giới này, không ai có thể hiểu rõ Lâm Sơ Nguyệt hơn cô, năm nay hai mươi lăm tuổi, múa ba lê, là vũ công chính trẻ tuổi nhất trong vũ đoàn ba lê Nam Thành.
Vừa nãy cô còn đụng mặt Lâm Sơ Nguyệt khi rời khỏi phòng tập, cô không bắt chuyện với cô ấy, mà Lâm Sơ Nguyệt cũng chẳng chào hỏi cô.
Nhớ lại cảnh tượng chạm mặt ban nãy, cô hờ hững bật lại Châu Tranh, "Lâm Sơ Nguyệt xinh hơn cô."
Châu Tranh tức muốn nổ phổi.
Kim Hề uể oải ngoảnh đầu lại, "Tôi đói bụng rồi, nếu không xuống căn tin thì hết đồ ăn mất."
"Bảy giờ tối ngày mốt ở nhà hàng Trung trên tầng hai của Duyệt Giang Phủ, phòng bao là phòng mà chúng ta thường đến." Châu Tranh nói một tràng dài, báo rõ thời gian và địa điểm xem mắt của Hạ Tư Hành và Lâm Sơ Nguyệt, "Cô có đi không?"
"Duyệt Giang Phủ á? Đồ ăn chỗ đó dở òm."
Nơi ngã rẽ hành lang, Kim Hề lẩm bẩm một mình, sau đó còn gật đầu khẳng định, "Tôi đã nói với Hạ Tư Hành biết bao nhiêu lần rồi, sao anh ấy còn đến Duyệt Giang Phủ dùng cơm thế?"
...
Đối với chuyện xem mắt giữa Hạ Tư Hành và Lâm Sơ Nguyệt, phản ứng của Châu Tranh còn dữ dội hơn cả Kim Hề.
Trong vũ đoàn, mỗi khi được nghỉ ngơi, Châu Tranh sẽ tìm tới ngồi cạnh Kim Hề, "Vừa hay thứ bảy hôm đó tôi rảnh, có thể cùng cô sang bên đấy."
Thứ bảy chính là ngày mốt, là ngày Hạ Tư Hành đi xem mắt.
Kim Hề mắt điếc tai ngơ, "Thứ bảy tôi muốn nghỉ ngơi."
Ánh mắt Châu Tranh lóe qua vẻ hoảng sợ, "Sao cô có thể tỏ ra như không có chuyện gì thế?"
Kim Hề, "Dù xảy ra chuyện lớn thì tôi cũng muốn nghỉ ngơi."
Châu Tranh tức giận quay mặt đi, chẳng buồn để ý đến cô.
Một lúc sau, Châu Tranh bực bội nhích lại gần, "Cô không đi thật à?"
Kim Hề hỏi, "Đi đâu?"
Châu Tranh nói, "Duyệt Giang Phủ chứ đi đâu."
Kim Hề không đổi sắc, hờ hững đáp lại, "Đồ ăn ở Duyệt Giang Phủ dở ờm, tôi không đi."
"Tôi mời cô đến đó ăn cơm chắc?"
"Đến nhà hàng không ăn cơm thì làm gì?"
"..."
Mặc kệ Châu Tranh thuyết phục cỡ nào, Kim Hề đều bày ra dáng vẻ dầu muối không ăn.
Cuối cùng, Châu Tranh cũng nhụt chí.
Kim Hề cứ tưởng Châu Tranh sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng đến thứ sáu, khi buổi tập kết thúc, Châu Tranh chặn đầu Kim Hề ở phòng thay đồ.
Cô nàng ngả lưng lên cửa, ra vẻ nếu Kim Hề không đồng ý thì sẽ không thả cô đi, "Hạ Tư Hành cùng người khác xem mắt mà cô không có phản ứng gì sao? Cô không phải là bạn gái anh ấy ư?"
Kim Hề rút cái áo khoác cashmere có cúc từ trong tủ ra, cô ôm áo, bình thản nhìn Châu Tranh.
"Cô cũng biết tôi là bạn gái anh ấy, tôi không quan tâm thì cô làm gì mà phản ứng dữ dội thế?" Kim Hề mỉm cười, nhưng đôi mắt sáng long lanh kia không có lấy chút vui vẻ nào.
Châu Tranh hỏi, "Bạn trai cô đi xem mắt, cô cũng không thèm để ý sao?"
Kim Hề nói, "Để ý chứ." Nhưng vẻ mặt lại không mấy bận tâm.
Châu Tranh nói, "Nếu để ý thì ngày mai cô đến Duyệt Giang Phủ với tôi đi."
Kim Hề buồn cười, "Đi làm gì?"
Châu Tranh đáp như lẽ đương nhiên, "Đi bắt gian."
"Hai người họ chỉ gặp nhau ăn một bữa cơm thôi mà." Kim Hề đau đầu, "Cô có cần phải dùng đến cái từ "bắt gian" nghiêm trọng thế không? Hơn nữa, chắc gì Lâm Sơ Nguyệt sẽ chấm Hạ Tư Hành.
Anh ấy chẳng qua chỉ là một bác sĩ quèn, có phải miếng bánh thơm ngon gì cho cam."
Vu Tố luôn hình dung Hạ Tư Hành là một tên bác sỹ quèn.
Mà Kim Hề lại áp dụng cụm từ này rất tích cực.
"Với lại, chẳng phải Lâm Sơ Nguyệt xuất sắc lắm sao, dù cô ấy có ưng Hạ Tư Hành thì cô cũng nên vui mới phải." Kim Hề nói với vẻ đầy hứng thú, thậm chí còn liếc sang Châu Tranh, đuôi mắt khẽ nhướng lên đầy quyến rũ, "...!Cuối cùng cô cũng không cần nhìn thấy tôi đứng bên cạnh Hạ Tư Hành nữa."
Cô vừa dứt lời, Châu Tranh lặng thinh hồi lâu.
Nhưng thời gian không vì thế mà dừng lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã dần chuyển từ màu xám sang đen thẫm.
Kim Hề ôm quần áo đi vòng ra sau lưng Châu Tranh, vặn mở cửa.
Khi cánh cửa vừa được đẩy về phía sau, Châu Tranh im lặng một lúc lâu lại bất ngờ lên tiếng, "Tuy tôi chướng mắt cô, nhưng ít nhất người đứng bên cạnh Hạ Tư Hành mà tôi có thể chấp nhận chỉ có cô, trừ cô ra thì không ai xứng hết."
Áo khoác được Kim Hề gập làm đôi vắt lên cánh tay.
Bàn tay được giấu sâu trong áo khoác, cúc áo cũng bị cô giật đứt.
Qua một lúc lâu, khóe môi cô khẽ cong lên, mỉm cười với Châu Tranh, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như ngày thường, "Quen biết nhau bao năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên nghe cô khen tôi đấy."
Châu Tranh vừa dứt lời đã thấy ngại, vẻ mặt lúng túng, cô nàng mấp máy đôi môi, bực bội đáp, "Tôi đâu có khen cô."
Kim Hề, "À."
Châu Tranh, "Rồi ngày mai cô có đi không hả?"
Cô vẫn giữ nguyên câu trả lời, "Thứ bảy tôi muốn nghỉ ngơi."
***
Thứ bảy, người được nghỉ làm không chỉ có mỗi Kim Hề, mà còn có cả Hạ Tư Hành.
Hiếm khi hai người cùng được nghỉ, Kim Hề dậy rất sớm, vì sáng nào cũng đi làm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật, cho nên dù cuối tuần cô cũng sẽ tự động thức dậy vào khung giờ đó.
Khi Kim Hề dậy, đồng hồ chỉ vừa điểm bảy giờ.
Cô rón rén bước xuống giường, đánh răng rửa mặt, sau đó thay đồ tập vào phòng múa duỗi người khởi động.
Hạ Tư Hành thức dậy, vừa rời khỏi phòng ngủ đã bắt gặp cảnh tượng trước mắt.
Dáng người mảnh mai của Kim Hề uốn cong một góc chín mươi độ, ánh nắng lướt theo đầu ngón tay trượt xuống nhảy nhót trên người cô.
Cô khẽ nâng người, phần da thịt trần trụi phía sau tựa như một mâm ngọc sáng, quả thực là một cảnh tượng bổ mắt.
Hạ Tư Hành đến gần, ngay khi Kim Hề vừa xoay người, anh ôm choàng lấy eo cô rồi áp cô lên mặt tường bằng kính.
Cô tập múa suốt một tiếng, đôi gò má hây hây sắc đỏ, vầng trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở ấm áp nhẹ lướt qua gương mặt anh mỗi khi cô lên tiếng, đánh thức phản ứng nào đó trong anh, "Anh dậy khi nào thế?"
Hơi ấm lan tỏa khắp phòng, nhưng hai đôi môi quấn lấy nhau còn nóng bỏng hơn.
Giọng nói khàn khàn thì thầm bên tai cô, "Mới dậy."
Sau đó, anh dần dần lướt xuống dưới, cởi đồ tập của cô ra.
Trong gương phản chiếu hình ảnh quấn quýt đầy triền miên.
Thời gian dần trôi qua, bức tường bằng kính của phòng tập múa mang đến khoái cảm và kích thích tột cùng.
Hạ Tư Hành cà kê không chịu kết thúc, Kim Hề ngồi phịch trong lòng anh, hai mắt đỏ hoe.
Sau khi xong việc, Hạ Tư Hành bế cô vào phòng tắm tắm rửa.
Bồn tắm rất lớn, đủ để chứa hai người, Kim Hề chầm chậm khép mắt lại, cuộn người trong lòng anh, hưởng thụ cảm giác được anh xoa bóp phục vụ mình, cô sực nhớ ra điều gì đó, "Tối nay anh phải về nhà hả?"
Hôm qua Vu Tố đã nhắn tin cho Hạ Tư Hành, là tin nhắn thoại.
Xưa nay Hạ Tư Hành luôn thẳng thắn, bất kể ai gửi tin nhắn thoại cho anh, chỉ cần đang ở cùng Kim Hề anh đều sẽ mở loa ngoài để cô nghe.
Vu Tố nói, "A Hành, mẹ đã bảo dì giúp việc mua đồ ăn rồi, ngày mai sẽ làm vài món con thích."
Kim Hề ngồi dưới sàn nhà xem phim cũng nghe thấy tin nhắn này.
Hạ Tư Hành, "Ừ, em muốn về với anh không?"
Kim Hề, "Không nhé."
Hạ Tư Hành không ép cô, "Tối nay anh còn có hẹn, có lẽ sẽ về hơi trễ."
Hàng mi Kim Hề rung rung, cô không hỏi anh cuộc hẹn này có ai, cũng không hỏi anh có con gái hay không, cô lên tiếng, giọng nói như chìm trong hồ nước sâu, không cách nào ngoi lên được, "Em biết rồi."
Nửa tiếng sau, hai người ra khỏi phòng tắm.
Hạ Tư Hành vào phòng để quần áo thay đồ, anh là "móc áo" trời sinh, vì đi làm ở bệnh viện nên một năm bốn mùa chỉ toàn mặc mỗi áo sơ mi, ống tay áo được xăn lên làm lộ ra cánh tay thon dài, mu bàn tay hiện lên những đường gân mạnh mẽ.
Anh rút lấy một cái áo măng tô, nhưng Kim Hề lại góp ý, "Cái này không đẹp."
Hạ Tư Hành, "Em thích cái nào?"
Cô chỉ vào cái áo khoác cashmere màu xanh đậm, "Cái này đi."
Thế là Hạ Tư Hành cất cái áo trên tay lại chỗ cũ, cầm lấy cái áo khoác cô vừa chỉ mặc vào.
Thay đồ xong, anh sửa soạn ra ngoài, Kim Hề ngồi trước bàn ăn, miếng có miếng không nhai sandwich và sữa chua, hai món quen thuộc cho bữa sáng của cô.
Ăn được vài miếng, cô lại quăng miếng sandwich trở lại mâm, bắt đầu bới móc, "Sao lại dở thế? Y chang đồ ăn Duyệt Giang Phủ."
Cả ngày hôm nay, điện thoại Kim Hề cứ rung liên tục.
Tất cả đều là tin nhắn của Châu Tranh, nội dung không gì khác ngoài chuyện giục Kim Hề đến Duyệt Giang Phủ.
Sự kiên nhẫn của Châu Tranh khiến Kim Hề có cảm giác, bốn năm trước nếu cô không lấy cớ nổi giận mà đi khiêu khích Hạ Tư Hành ở quán bar, có lẽ Châu Tranh đã thành công hốt anh về tay mình.
Kim Hề thở dài, cô chuyển sang chế độ im lặng, vứt điện thoại sang một bên, chuyên tâm tập múa.
Sau khi tập xong, cô vào phòng tắm tráng người, đúng lúc nhìn thấy dì giúp việc mang đồ ăn đến chuẩn bị làm bữa tối.
Kim Hề và Hạ Tư Hành không thích giúp việc toàn thời gian, hai người bọn thích tự do, cảm thấy không được tự nhiên khi có người lạ đi tới đi lui trong nhà.
Chung quy là do căn hộ này quá nhỏ.
Vì thế, dì giúp việc chỉ đến đây nấu cơm, sau đó rửa chén rồi ra về.
Dì giúp việc chào cô, "Tối nay dì nấu canh sườn hầm cà rốt nhé?"
Kim Hề đáp, "Không cần đâu dì."
Dì ngớ người, "Hai đứa tính ra ngoài ăn hả?"
"Vâng." Bình thường nếu không ăn cơm ở nhà, Hạ Tư Hành sẽ nhắn tin báo với dì một tiếng, xưa này Kim Hề không mấy bận tâm đến những chuyện vặt vãnh thế này, cô thấy có hơi có lỗi, "Con có hẹn đột xuất nên quên báo với dì."
"Không sao đâu, vậy ngày mai dì nấu canh sườn hầm củ cải cho con."
"Vâng, con cám ơn dì."
"Có gì đâu mà cám ơn."
Dì cất đồ ăn vào tủ lạnh, sau đó còn phải dọn dẹp nhà nên Kim Hề rời khỏi nhà trước.
Hạ Tư Hành có bốn chỗ đậu xe dưới tầng hầm, trong đó có ba chỗ là của anh.
Chiếc BMW màu đen là chiếc anh thường lái đi làm, khiêm tốn nhất, giản dị nhất, ngay cả biển số xe cũng là nền xanh chữ trắng thông thường.
Còn lại một chỗ chính là dành cho xe của Kim Hề.
Xe của Kim Hề cùng dòng với chiếc BMW của Hạ Tư Hành, nhưng của anh là màu đen, còn của cô là màu trắng.
Cô lên xe, lái khỏi tầng hầm.
Sáu giờ rưỡi tối, Châu Tranh lại gọi điện đến.
Kim Hề vừa dừng xe, tắt máy, app carplay trên màn hình cũng kết thúc, cô ấn nút nhận máy, đặt điện thoại bên tai chưa kịp lên tiếng thì Châu Tranh đã oang oang cái mồm.
"Cô có biết bãi đỗ xe ở Duyệt Giang Phủ dễ hết chỗ lắm không hả? Tôi đã giành sẵn một chỗ cho cô rồi, bao nhiêu người không tìm được chỗ đậu xe đang nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn đây."
"Ai mượn cô giành chỗ cho tôi?" Kim Hề tháo dây an toàn, không nhịn được bật cười.
"..." Châu Tranh nghẹn họng hồi lâu.
Bãi đỗ xe của Duyệt Giang Phủ nằm lộ thiên, gió đông lạnh lẽo lướt qua vành tai như cắt da cắt thịt, Châu Tranh ăn mặc phong phanh đứng run lẩy bẩy bên cạnh chỗ đỗ xe, cô nàng hạ giọng, nói với giọng nghèn nghẹt, "Cô ở nhà thật ư? Hạ Tư Hành đi xem mắt người khác mà cô không quan tâm thật sao?"
Kim Hề vừa bước xuống, đèn xe chớp tắt hai lần, sau đó tự động khóa cửa.
Cô giẫm lên giày cao gót, đi vòng qua chiếc xe, dừng lại trước một vị trí đỗ xe trống.
Nhướng mày nhìn cô gái ở trước mặt, cô cất giọng bình bình không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, "Ai nói tôi không để ý? Cô nhìn ra sau đi."
Tiếng nói trong điện thoại hoàn toàn trùng khớp với giọng nói ở bên ngoài, Châu Tranh vô thức ngoảnh đầu ra sau.
Kim Hề bỏ điện thoại xuống, kết thúc cuộc trò chuyện.
Cơ mặt của Kim Hề không hề nhúc nhích, nhưng ánh mắt lại hiện lên ý cười, mang theo cơn giá rét của gió đông về đêm, lạnh đến thấu xương.
"...!Chẳng phải tôi đã đến rồi sao?" Ánh mắt cô lướt qua người Châu Tranh, rơi xuống bảng số phòng của Duyệt Giang Phủ..