Thang máy lên đến nơi, Kim Hề và Hạ Tư Hành bước ra, thay giày vào nhà.
Hạ Tư Hành giữ chặt lấy tay Kim Hề, "Em này..."
Kim Hề vờ điềm nhiên như không, "Sao thế?"
"Em nghe thấy hết mấy lời Giang Trạch Châu nói lúc nãy rồi đúng không."
"Dạ."
"Thế em có gì muốn nói không?"
Kim Hề thay giày, vừa đi về phía phòng ngủ vừa nói, "Muốn em nói thật hả?"
Hạ Tư Hành, "Nói dối lừa anh cũng không sao."
Kim Hề bực bội trừng anh.
Hạ Tư Hành nhướng mày, "Dù em nói gì anh cũng sẽ tin hết."
"Thế em nói thật vậy." Kim Hề không thể nói dối trước mặt anh, cô vốn chẳng giỏi nói dối, huống chi, Hạ Tư Hành luôn có thể nhìn thấu lời nói dối của cô chỉ trong nháy mắt.
Cô nói thẳng, "Em là đứa con gái duy nhất của ông ấy, biết em tham gia chương trình nên ông ấy muốn tài trợ cũng là chuyện bình thường.
Dù em từng có tranh chấp, có hục hặc với bọn họ đi chăng nữa thì suy cho cùng em vẫn là con gái của ông ấy, ông ấy là ba em, chuyện này không phải nói cắt đứt là cắt đứt được."
Hành lang dài dằng dặc trở nên yên ắng sau câu nói của cô, ngọn đèn trước cửa cũng tắt ngóm.
Đèn ngoài hành lang đã tắt, trong phòng chỉ còn ánh trăng bàng bạc hắt qua cửa sổ, vệt sáng rơi xuống chiếc cổ thiên nga trắng ngần.
Chiếc cổ thiên nga kia rướn cao đầy kiêu ngạo, rồi lại chậm rãi cong xuống.
"Hôm nay ông ngoại có nói với em một câu, ông nói -- con cái sẽ không ở bên ba mẹ mãi, nhưng ba mẹ sẽ vẫn luôn ở bên cạnh con mình.
Em đã nghĩ, cứ thế đi.
Dù em có hận, có ghét bọn họ thế nào, bọn họ vẫn sẽ nhớ đến em, sẽ muốn hiểu em hơn thông qua các con đường khác nhau."
"Em nghĩ em nên tha thứ, không phải tha thứ cho hành vi trước đây của bọn họ, mà là tha thứ cho bản thân em."
"Em không muốn bị mắc kẹt trong chuyện ấy nữa, không muốn cứ phải canh cánh trong lòng.
Bây giờ nghĩ lại, em khi đó vẫn còn trẻ con, ích kỷ, tùy hứng, cứ nghĩ rằng ba mẹ chỉ được thích một mình mình.
Ông ngoại nói không sai, rồi em sẽ rời khỏi ba mẹ, em không thể nào ở bên ba mẹ mãi được"
"Hạ Tư Hành này, có phải em đã trưởng thành rồi không anh?"
Kim Hề xoay người, đèn hành lang đúng lúc lóe lên, hắt ra chùm sáng từ trên đỉnh đầu cô.
Yết hầu Hạ Tư Hành khẽ di chuyển, anh cất giọng khàn khàn, "Ừ, trưởng thành rồi."
Kim Hề đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu mỉm cười với anh, "Thế có phải em càng thêm xứng đôi với anh không?"
Hạ Tư Hành nở nụ cười bất lực nhưng lại ẩn chứa sự nuông chiều, "Vì để xứng đôi với anh nên em mới trưởng thành sao?"
"Đương nhiên là không rồi."
"Thế thì được rồi."
"Nhưng em nghĩ, nếu trở thành một phiên bản tốt hơn, biết đâu anh sẽ càng thích em thì sao?"
Hạ Tư Hành tiến lên trước một bước, rút ngắn khoảng cách với cô, ánh mắt sâu lắng lưu luyến trên người cô.
Một lúc lâu sau, anh ôm cô vào lòng, tì cằm lên trán cô, khẽ nói, "Nhưng anh lại thích em như cô bé con, mãi mãi dựa dẫm vào anh."
Có lẽ trưởng thành sẽ tốt hơn, nhưng người anh thích vĩnh viễn là em - là cô bé con luôn ngây thơ, tùy hứng, thích vênh mặt với anh.
Là cô nhóc mà anh cưng chiều.
...
Nếu đổi là người khác, được lên top 1 hot search có lẽ sẽ ăn mừng suốt mấy ngày liền.
Hoặc là đăng lên vòng bạn bè, hoặc đăng Weibo giả vờ khiêm tốn để được khen, tóm lại là sẽ khoe khoang.
Nhưng Kim Hề thì không.
Đến giờ, Weibo của Kim Hề vẫn là trạng thái do chương trình yêu cầu mỗi thi sinh tham gia mở Weibo, ngoại trừ đăng bài có liên quan đến chương trình thì không còn gì khác.
Cuộc sống của cô cũng không vì thế mà thay đổi.
Ngoại trừ chuyện có không ít người trong hội nhắn tin cho cô, nhưng không phải vì chuyện cô lên hot search, mà là khen phần dự thi của cô rất tốt, khen vũ đạo của cô càng lúc càng tiến bộ.
Song, vẫn có người thích kiếm chuyện với cô.
Và không ai khác ngoài Châu Tranh.
Chỗ của Châu Tranh và Kim Hề chênh nhau mười hai tiếng, chương trình phát sóng lúc năm giờ chiều bên đây thì chỗ Châu Tranh ở là năm giờ sáng.
Cô nàng còn cố ý đặt báo thức, cố gắng ngóc đầu dậy khỏi giường chỉ vì muốn xem tiết mục của Kim Hề.
Xem xong, cô nàng nhắn tin cho Kim Hề.
Châu Tranh: [Gì thế này? Làm gì có ai mượn sân khấu để tỏ tình với bạn trai như cô hả? Cô cũng ghê gớm thật đấy, tôi đúng là thua cô luôn.
Hóa ra cô đã để ý anh A Hành từ hồi bé tí rồi ư? Đây là yêu sớm đấy cô có biết không?]
Châu Tranh, [Mới tí tuổi đầu đã không chịu học hành cho giỏi mà lại nảy sinh tình cảm không nên có với người khác.]
Châu Tranh: [Màn trình diễn của cô thế mà lại đứng nhất á? Đúng là không thể chấp nhận nổi, nếu không phải do mấy người còn lại quá tệ thì sao cô có thể đứng nhất được? Trong mắt tôi thì cô cũng chỉ đến thế thôi.]
Để phòng khi Kim Hề đốp chát lại bảo cô nàng quan tâm mình, mới sáng sớm đã xem tiết mục của mình, Châu Tranh còn cố tình để sang ngày mới nhắn tin cho Kim Hề, biểu thị thái độ hờ hững của cô nàng.
Kim Hề nhướng mắt, chậm rãi gõ chữ: [Biết sao giờ, bạn trai tôi lại dính chiêu này mới chết chứ.
Sau khi xem xong tiết mục của tôi, anh ấy cảm động đến rơi nước mắt, còn thề thốt rằng cả đời này chỉ thích mỗi mình tôi thôi.
Tôi cũng chẳng ngờ chỉ một bài múa đã có thể tóm gọn anh ấy.]
Gõ xong, cô đọc lại một lần nữa.
Đủ buồn nôn, đủ chọc điên Châu Tranh rồi.
Cô hài lòng ấn phím gửi tin nhắn.
Gửi tin nhắn xong, cô thu dọn đồ đạc rồi về nhà.
Tiết mục của vòng ba đã cận kề, ngày nào Kim Hề cũng phải tăng ca để tập múa, sắp xếp và bàn bạc với ekip chương trình.
Trước khi ra về, cô đưa mắt nhìn sang phòng trang điểm của Kỳ Nhiên, cửa đã khóa.
Kể từ khi biết Kỳ Nhiên trong chương trình là Kỳ Nhiên mà mình biết, ông cụ cứ đòi nói chuyện với anh, nhưng vì lịch trình bận rộn nên anh rất ít khi đến phim trường.
Đến ngày ghi hình, Kim Hề mới gặp được Kỳ Nhiên ở phòng hóa trang sau cánh gà.
Kim Hề gọi anh lại, "Kỳ Nhiên."
Kỳ Nhiên vỗ vai nhân viên bên cạnh, không biết nói gì nhưng anh nhanh chóng bước sang đây.
Anh nhíu mày, ánh mắt đảo quanh trên người cô nhưng không hề khiến người ta cảm thấy phản cảm, ung dung hỏi, "Hôm nay make up đậm thế à?"
Kim Hề, "Ừ."
Kỳ Nhiên lại nhìn xuống đôi môi trắng bệch của cô, "Sao em không đánh son?"
Kim Hề sờ lên môi, "Vừa nãy em mới uống nước, son này mau trôi lắm."
Kỳ Nhiên tựa vào tường, khẽ cười.
Bỗng nhiên, anh thấy cô lấy điện thoại ra, trước đó cô còn hỏi, "Chuyện này, em phải hỏi ý anh trước."
Kỳ Nhiên cười, "Chuyện gì thế?"
Kim Hề, "Ông ngoại em."
Kỳ Nhiên, "Ông Thẩm hả?"
Kim Hề thở dài, "Ông ngoại xem chương trình thấy có anh tham gia nên nói nhớ anh.
Mấy ngày nay ông thường gửi Wechat hỏi em khi nào có thể gặp anh, để ông mắng anh một trận, vô lương tâm, đi rồi không biết liên lạc với ông."
Ông cụ luôn miệng oán trách, nhưng bọn họ đều hiểu, ông cụ rất nhớ anh.
Khi ở Giang Thành, chẳng có ai quản được Kỳ Nhiên, mà cũng chẳng có ai quản anh.
Chỉ khi gặp mặt ông cụ, anh mới là một chàng trai ngoan hiền lễ phép.
Nhắc tới ông cụ Thẩm, Kỳ Nhiên cụp mắt, "Ông vẫn còn nhớ anh hả?"
Kim Hề, "Sao lại không, ngày nào cũng đè con gái người ta ra hôn ở ngoài đầu ngõ, nền nếp của xóm mình bị anh phá hủy cả rồi."
Giọng Kỳ Nhiên mang theo ý cười, "Công nhận, hồi xưa anh chẳng ra gì."
Kim Hề hỏi anh, "Thế ông..."
Kỳ Nhiên nói, "Anh cũng nhớ ông nữa, em cứ gọi đi."
Kim Hề gật đầu, sau đó bấm gọi cho ông cụ.
Ông cụ không nhanh nhẹn như bọn trẻ, điện thoại reo hồi lâu ông mới bắt máy, giọng nói dõng dạc vang lên mang theo sự vui vẻ, "Sao thế bé Kim Hề?"
Giọng ông cụ như vọng lại từ nhiều năm về trước, vượt gần nửa thế kỷ.
Trong vài giây ngắn ngủi ấy, Kỳ Nhiên không thể thốt thành lời.
Đầu dây bên kia yên ắng quá khiến ông cụ nghi ngờ, "Gọi lộn số à?"
"Dạ không." Kỳ Nhiên lên tiếng, lúc này mới nhận ra cổ họng của mình đã nghẹn lại, từng chữ từng chữ thốt lên một cách đầy khó khăn.
Anh dần bình tĩnh lại, đổi sang giọng điệu cà lơ phất phơ ngày thường, "Ông ơi, là con Kỳ Nhiên đây."
Ông cụ sửng sốt đúng một giây, sau đó cao giọng thốt lên một câu, " Cái thằng khỉ gió này!"
Xưng hô này quá lạ lẫm, nhưng lại cũng rất thân quen.
Không ai gọi anh như thế cả, chỉ có mỗi ông cụ Thẩm mới gọi anh bằng cái tên này.
Kỳ Nhiên cầm điện thoại ngồi xuống nói chuyện với ông cụ, Kim Hề không quấy rầy bọn họ, vỗ vai Kỳ Nhiên rồi nói bằng khẩu hình miệng: Em về phòng trang điểm trước, lát nữa anh đưa điện thoại sang cho em sau nhé.
Kỳ Nhiên giơ tay ra dấu "Ok".
...
Kỳ ba của chương trình được ghi hình vào chủ nhật.
Giang Trạch Châu tăng ca liên tục suốt một tuần liền, cuối cùng cũng được ngày nghỉ ngơi, sau khi nhận tin từ nhà sản xuất, Giang Trạch Châu bèn kéo theo Hạ Tư Hành cũng đang được nghỉ đến trường quay xem chương trình.
Hai người ngồi vào chỗ mà ban tổ chức đã đặt biệt giữ lại.
Nhà sản xuất ngồi bên cạnh Giang Trạch Châu nói cho anh ta nắm rõ quá trình ghi hình kỳ này.
Hạ Tư Hành không tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ cầm điện thoại nhắn tin cho Kim Hề.
Hạ Tư Hành, [Khi nào em quay xong?]
Anh không báo mình đã đến vì muốn tạo bất ngờ cho cô.
Trong trường quay vang lên tiếng của đạo diễn, "Năm phút nữa bắt đầu ghi hình kỳ thứ ba, mọi người chuẩn bị sẵn sàng."
Chưa tới một phút, một nhân viên hốt hoảng chạy đến bên cạnh nhà sản xuất, "Kim Hề không có trong phòng trang điểm, không biết cô ấy đi đâu nữa?"
"Bao lâu bắt đầu ghi hình?" Nhà sản xuất đứng dậy, vẻ mặt nghiêm hẳn.
"Bốn phút."
"Liên lạc được với cô ấy chưa?"
"Điện thoại cô ấy để trong phòng trang điểm, nhưng người thì không biết đi đâu, hỏi mấy thí sinh khác thì bọn họ cũng không biết."
Nhà sản xuất xin lỗi Giang Trạch Châu xong liền vội vàng rời đi.
Giang Trạch Châu quay sang nhìn Hạ Tư Hành.
Hạ Tư Hành không nói lời nào, tập trung gọi điện cho Kim Hề.
Tiếng chuông đơn điệu lặp đi lặp lại bên tai.
Một cuộc.
Hai cuộc.
Ba cuộc.
Không ai nghe máy.
Hạ Tư Hành cau chặt hàng mày.
Giang Trạch Châu nói, "Có lẽ cô ấy để chế độ yên lặng cũng nên."
Sắc mặt Hạ Tư Hành u ám hẳn, đáy mắt hiện lên vẻ sốt ruột.
Anh kéo cà vạt trước ngực, không hiểu sao trong lòng lại thấy bất an, bồn chồn.
Giang Trạch Châu đuổi theo, "A Hành."
Quai hàm Hạ Tư Hành bạnh ra, trầm giọng, "Cậu biết cô ấy là người ý thức về thời gian mà, giờ đang là giờ ghi hình, nhưng không liên lạc được..."
Anh vội vàng sải bước, giọng nói run lên trong vô thức.
Giang Trạch Châu chưa bao giờ thấy dáng vẻ hoang mang lo sợ thế này của Hạ Tư Hành, đành an ủi, "Có lẽ cô ấy đang đi vệ sinh, cậu đừng lo, ekip chương trình đang tìm cô ấy rồi."
Hạ Tư Hành lạnh giọng, "Người không liên lạc được là Kim Hề chứ không phải ai khác, tôi không thể thờ ơ như cậu được."
Vừa dứt lời, bầu không khí giữa hai người như ngừng lưu động..