CỐ THIẾU GIA ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA



Tiểu Hoa mừng như bắt được vàng, vội vàng chạy một mạch sang dãy nhà cho vệ sĩ.

Thực ra Tiểu Hoa có hai phòng, một phòng giúp việc ở trong dãy nhà chính, để thuận tiện bảo vệ cho Quân Dao, một phòng nhỏ trong khu nhà cho vệ sĩ.Thi thoảng đến ca trực cô ấy mới ngủ lại phòng vệ sĩ mà thôi.

Nhưng bây giờ thiếu gia đang nổi giận, dại gì mà quấn quanh trước mắt anh ấy, chẳng may lửa cháy tới mình thì sao.Vậy nên ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Với năng lực thể nổ của thiếu gia, Tiểu Hoa tin thiếu phu nhân chỉ vài câu là có thể dập được lửa giận của thiếu gia ngay.

“Còn không xem lại mình, em xem giờ em thành cái dạng gì rồi? Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy”.

Cố Tư Bạch cau mày, sát trùng vết thương rồi dán băng cá nhân lại, may mà chỉ xước một đường nhỏ, chảy chút máu, nếu chẳng may giẫm trúng lòng bàn chân, e là sẽ đau hơn rất nhiều.

“Em biết rồi mà, em cũng chỉ muốn khỏe hơn xíu, anh đừng giận nữa.” Quân Dao nũng nịu kéo kéo vạt áo của anh.


“Đừng có mè nheo, lần này anh không dễ tính tha cho em dễ dàng như vậy đâu.

Thật đúng là, em không coi lời anh ra gì”.

Quân Dao choàng tay qua cỔ anh, ghé mặt sát khuôn mặt đen như than của anh.

“Đừng giận nữa mà, chồng, đừng giận em!”
Nhìn dáng vẻ mềm ngọt như kẹo bông của cô, CỐ Tư Bạch làm gì còn tâm trí nào mà mắng cô nữa chứ.

“Được rồi, đưa chân đây anh thoa thuốc cho, sưng hết lên rồi”
Quân Dao ngoan ngoãn duỗi chân về phía anh.

Anh nắm lấy cổ chân nhỏ nhắn, trắng mịn của cô, tỉ mỉ thoa thuốc giảm sưng lên chỗ vết thương.

“Vết thương còn chưa khỏi hẳn đã vận động mạnh như vậy, em đúng là coi thường tính mạng bản thân mà.”
“Tự Bạch là tốt nhất, chồng em tốt nhất trên đời, lỗi đều do em đòi, không phải lỗi của Tiểu Hoa đâu, anh đừng trách cô ấy, nhé!”
Nhìn dáng vẻ sà vào lòng anh như mèo con của cô khiến Cố Tư Bạch vô cùng hưởng thụ, cô nhóc này không ngờ cũng biết làm nũng, mè nheo như vậy.

“Vậy phải xem biểu hiện hối lỗi của em như thế nào đã.”.

Quân Dao rướn người, hôn chụt lên má anh, nhưng cũng như lúc sáng, Cố Tư Bạch quay đầu, áp môi lên môi cô.

Nụ hôn nồng nàn, dây dưa không dứt, rất lâu sau Quân Dao mới đây được anh ra, cô đỏ bừng cả mặt.

“Đừng mà, đây là phòng khách đấy, nhỡ ai thấy thì sao?”
Cố Tư Bạch bật cười, nụ cười trầm khàn, vô cùng nam tính và gợi cảm.

“Vậy vào phòng ngủ, anh xem biểu hiện hối lỗi của em ra sao.”
Nói rồi anh đứng thẳng người, bế bổng cố lên, đi thẳng vào phòng ngủ.


Đáy lòng Quần Dao khóc không ra nước mắt.

Cô tập luyện cả buổi sáng, cơ thể mệt như bị xe tăng nghiến qua, vậy mà ông chồng độc ác này không chút thương xót, còn muốn hành hạ cô nữa hả?
Cố Tự Bạch đặt cô xuống giường, rồi anh cởi
áo sơ mi, nằm xuống giữa giường, dáng vẻ thong dong như ông lớn, “Vợ yêu, thể hiện anh xem nào.”
Tiểu Hoa mừng như bắt được vàng, vội vàng chạy một mạch sang dãy nhà cho vệ sĩ.

Thực ra Tiểu Hoa có hai phòng, một phòng giúp việc ở trong dãy nhà chính, để thuận tiện bảo vệ cho Quân Dao, một phòng nhỏ trong khu nhà cho vệ sĩ.Thi thoảng đến ca trực cô ấy mới ngủ lại phòng vệ sĩ mà thôi.

Nhưng bây giờ thiếu gia đang nổi giận, dại gì mà quấn quanh trước mắt anh ấy, chẳng may lửa cháy tới mình thì sao.Vậy nên ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Với năng lực thể nổ của thiếu gia, Tiểu Hoa tin thiếu phu nhân chỉ vài câu là có thể dập được lửa giận của thiếu gia ngay.

“Còn không xem lại mình, em xem giờ em thành cái dạng gì rồi? Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy”.

Cố Tư Bạch cau mày, sát trùng vết thương rồi dán băng cá nhân lại, may mà chỉ xước một đường nhỏ, chảy chút máu, nếu chẳng may giẫm trúng lòng bàn chân, e là sẽ đau hơn rất nhiều.

“Em biết rồi mà, em cũng chỉ muốn khỏe hơn xíu, anh đừng giận nữa.” Quân Dao nũng nịu kéo kéo vạt áo của anh.

“Đừng có mè nheo, lần này anh không dễ tính tha cho em dễ dàng như vậy đâu.

Thật đúng là, em không coi lời anh ra gì”.

Quân Dao choàng tay qua cỔ anh, ghé mặt sát khuôn mặt đen như than của anh.

“Đừng giận nữa mà, chồng, đừng giận em!”
Nhìn dáng vẻ mềm ngọt như kẹo bông của cô, CỐ Tư Bạch làm gì còn tâm trí nào mà mắng cô nữa chứ.

“Được rồi, đưa chân đây anh thoa thuốc cho, sưng hết lên rồi”
Quân Dao ngoan ngoãn duỗi chân về phía anh.


Anh nắm lấy cổ chân nhỏ nhắn, trắng mịn của cô, tỉ mỉ thoa thuốc giảm sưng lên chỗ vết thương.

“Vết thương còn chưa khỏi hẳn đã vận động mạnh như vậy, em đúng là coi thường tính mạng bản thân mà.”
“Tự Bạch là tốt nhất, chồng em tốt nhất trên đời, lỗi đều do em đòi, không phải lỗi của Tiểu Hoa đâu, anh đừng trách cô ấy, nhé!”
Nhìn dáng vẻ sà vào lòng anh như mèo con của cô khiến Cố Tư Bạch vô cùng hưởng thụ, cô nhóc này không ngờ cũng biết làm nũng, mè nheo như vậy.

“Vậy phải xem biểu hiện hối lỗi của em như thế nào đã.”.

Quân Dao rướn người, hôn chụt lên má anh, nhưng cũng như lúc sáng, Cố Tư Bạch quay đầu, áp môi lên môi cô.

Nụ hôn nồng nàn, dây dưa không dứt, rất lâu sau Quân Dao mới đây được anh ra, cô đỏ bừng cả mặt.

“Đừng mà, đây là phòng khách đấy, nhỡ ai thấy thì sao?”
Cố Tư Bạch bật cười, nụ cười trầm khàn, vô cùng nam tính và gợi cảm.

“Vậy vào phòng ngủ, anh xem biểu hiện hối lỗi của em ra sao.”
Nói rồi anh đứng thẳng người, bế bổng cố lên, đi thẳng vào phòng ngủ.

Đáy lòng Quần Dao khóc không ra nước mắt.

Cô tập luyện cả buổi sáng, cơ thể mệt như bị xe tăng nghiến qua, vậy mà ông chồng độc ác này không chút thương xót, còn muốn hành hạ cô nữa hả?
Cố Tự Bạch đặt cô xuống giường, rồi anh cởi
áo sơ mi, nằm xuống giữa giường, dáng vẻ thong dong như ông lớn, “Vợ yêu, thể hiện anh xem nào.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi