CỐ THIẾU GIA ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA



“Nhớ gì? Tôi cảm thấy rất lạ, anh nói cho tôi nghe đi” Quân Dao lập tức tập trung, hỏi.
Cố Tư Bạch hơi thất vọng, dù biết cô thực sự đã quên, nhưng sâu thẳm trong anh vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ rằng cô còn nhớ mình.
“Không có gì, chuyện đó không quan trọng, em chỉ cần nhớ bây giờ em là vợ tôi, tôi sẽ bảo vệ em” .
Quân Dao càng thấy khó chịu hơn, cô từng gặp Cố Tư Bạch rồi sao? Tại sao anh hành xử giống như hai người thân thiết lắm vậy.

Mà cô không hề bị tai nạn hay mất trí nhớ gì, mọi kí ức của cô vẫn còn, chỉ là chuyện nào không quan trọng, lâu ngày dĩ nhiên sẽ quên đi.
“Có phải tôi từng cứu anh, nên anh nhớ ơn, giờ muốn giúp tôi à?” Quân Dao thăm dò, đây không phải tình tiết kinh điển của mấy bộ phim truyền hình à? Cô thi thoảng vẫn xem phim đó nhé.
Cố Tư Bạch lắc đầu.
“Không” Vậy là gì? Quân Dao nhíu chặt mày.
“Anh nói đi, cứ giấu giấu diếm diếm, khó chịu quá.” Thấy Cố Tư Bạch không có vẻ gì sẽ nói, Quân Dao trừng mắt đe dọa.


“Nếu anh không nói tôi sẽ bảo với nhà họ Cố anh tỉnh rồi đấy”
“Sáng nay em vừa hứa với tôi rồi.” Cố Tự Bạch vô cùng ung dung.
“Hừ, tôi là tiểu nhân, tôi nuốt lời đấy”
“Được thôi, em đi nói với họ đi, tôi chết em sẽ thành góa phụ, sẽ phải chôn vùi cả cuộc đời ở đây, vĩnh viễn không có ngày tự do” .
Quần Dao nuốt khan một ngụm nước bọt, cô không có ý định tố cáo Cố Tư Bạch, nhưng điều cô nghĩ đến chính là việc Cố Tư Bạch có thể bị hại chết bất cứ lúc nào, chắc thời hiện đại này họ không đem người tuẫn táng như thời trung Cổ đâu nhỉ? Nhưng như Cố Tư Bạch nói, cô rất sợ bọn họ sẽ bắt cô ở đây cả đời, như vậy sống có khác gì chết? Có cần tự do, cô mới có hai mươi mốt tuổi thôi!
“Cố Tư Bạch, làm sao bây giờ? Anh mà chết tôi phải làm sao?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy lo lắng, đôi mắt rưng rưng như sắp khóc của Quân Dao làm khóe môi Cố Tư Bạch run run, Cố nín cười, anh làm ra vẻ nghiêm túc.
“Vì vậy nhiệm vụ của em là bảo vệ tối cho tốt, nếu không sẽ phải thành góa phụ”
“Tôi làm sao bảo vệ nổi anh, tôi có là gì đâu?”
“Ừm, cũng đúng” Cố Tư Bạch gật gù, nhìn dáng vẻ nóng như lửa đốt của Quân Dao, anh không nỡ trêu cô nữa.

“Vậy em phải chăm sóc cho tôi thật tốt, để tôi khỏe lại, sẽ bảo vệ em” .
“Cái này tôi làm được.”
Quân Dao gật đầu chắc nịch, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong Cố Tư Bạch mau khỏe lại, làm hết những việc anh cần làm rồi công khai tỉnh dậy, lúc đó cô
sẽ được giải thoát rồi.

Quân Dao lập tức ngọt ngào.
“Cố thiếu gia, hôm nay anh cũng mệt rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, rồi tôi sẽ tắt đèn và chốt cửa cẩn thận cho anh, yên tâm” .
Nói đến đây cô lại nhớ tới việc bị kẻ nào đó lẻn vào phòng để lại đầy dấu vết trên cổ và xương quai xanh, thật hận chết mà!
“Üm.”
Quân Dao chạy vào phòng tắm, vui vẻ tắm rửa.

Cửa cô đã khóa trong, Cố Tư Bạch cũng nằm xuống giường rồi, yên tâm rồi.
Quân Dao thả lỏng người, ngâm nước ấm rất lâu sau mới rời khỏi nhà tắm, cô vừa đi vừa cào cào mái tóc vừa sấy xong, lúc đi ngang qua giường Cố Tư Bạch để về căn phòng nhỏ của mình, cô vô thức liếc qua, cảnh tượng khiến cô suýt nhảy dựng lên.

Cố Tư Bạch vậy mà không ngủ, lại đang ngồi xem điện thoại, ngón tay thon dài của anh đang lướt trên điện thoại gõ chữ.

Khuôn mặt đẹp như tạc hơi cúi xuống, càng làm nổi bật sống mũi cao thẳng tắp.

Ánh đèn bàn chiếu vào một bên mặt, bên sáng bên tối, vừa bí ẩn vừa quyến rũ.
Đột nhiên Cố Tư Bạch ngẩng đầu, nhìn cô, làm Quân Dao giật thót mình.

Người này làm cái gì mà cứ làm cô giật mình suốt vậy? Ở lâu chắc cô đau tim mà chết mất.
Anh đưa tay vẫy nhẹ, Quân Dao đi đến gần giường.

“Anh không ngủ đi, còn ngồi xem điện thoại”
Nhìn cô cằn nhằn như cô vợ nhỏ, anh chỉ chỉ cái cốc không ở bên giường.
“Tôi khát.”
Quân Dao cầm lấy chiếc cốc, rót cho anh một cốc nước ấm, anh uống một ngụm rồi bỏ lại tay cô.
Khác mà uống có một ngụm nhỏ xíu như thế?
“Nếu đêm tôi khát hoặc đau quá thì phải làm thế nào?” Cố Tư Bạch hỏi.
“Thì anh gọi tôi, tôi ở ngay phòng bên”
“Tôi gọi ầm lên ư? Tôi làm gì có sức mà kêu lớn, huống hồ cách âm của biệt thự tốt lắm” .
Quần Dao nhìn chiếc điện thoại trên tay anh, lập tức nói.
“Vậy gọi điện thoại, anh gọi tôi sẽ sang bên này ngay “Nếu tôi đau quá hoặc sốt, sao mà gọi được.” Quân Dao vò đầu bứt tai.

“Vậy anh ngủ đi, tôi ngồi đây trông anh.” “Thế thì ngày mai em sẽ ốm, lấy ai chăm sóc tôi”
Người này tại sao toàn hỏi câu khó như vậy? Quân Dao vò đầu bứt tai, không biết phải làm sao.
“À, hay là như vậy đi…” Hai mắt Quân Dao sáng bừng, nói, “Hay tôi trải chăn ngủ dưới này, chỉ cần anh gọi một câu là tôi có mặt liền” .

Quân Dao vô cùng đắc ý với “sáng kiến” của mình, lập tức chạy về bên phòng, ôm chăn gối sang.

Cố Tư Bạch nhìn cô, nhàn nhạt lên tiếng.
“Nằm đất dễ cảm, tôi đã nói rồi, em ốm ai chăm sóc tôi”.
“Yên tâm” Quân Dao Vỗ ngực, “Tôi khỏe lắm, hồi ở tù…” Đột nhiên cô khựng lại, sống mũi hơi cay cay, nhớ
lại những ngày tháng ác mộng ấy, cổ họng cô nghẹn ứ.
“Xin lỗi, đã để em chịu uất ức rồi.” Cố Tư Bạch nhẹ giọng, anh vén chặn, đứng dậy”.
“Em ngủ trên giường, tôi ngủ dưới này là được rồi.”
“Không được.” Quân Dao vội
“chạy lên, ấn anh ngồi lại xuống giường.

Anh đang bị thưởng đấy, đừng lộn xộn”
Cố Tư Bạch vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

“Giường rộng lắm, em lên đây ngủ đi.”
“Không…không được…”
Quân Dao lập tức lắc đầu quầy quậy, mặc dù hai người ddã đăng ký kết hôn, nhưng cô mới quen người này chính các ra chưa tới một ngàu, sao có thể ngủ chung trên một chiếc giường được.
“Tôi như thế này em còn sợ làm gì được em sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi