CỐ THIẾU GIA ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA



“Các người đang làm gì vậy? Tại sao lại phá nhà tôi?”.

Một người đàn ông bước ra, nhìn Quân Dao từ đầu tới chân.

“Cô gái này, cô là ai? Sao tự dưng lại tới đây nhận nhà của mình? Nhà này tôi mua có sổ đỏ, giấy tờ đàng hoàng, đã sang tên chủ rồi.

Cô muốn gây rối ư?”.

Quân Dao sững sờ, không phải là Quân Khải đã bán căn nhà này rồi đó chứ?
“Là người tên Quân Khải bán cho ông ư?” “Đúng vậy”
Người đàn ông kia lập tức gật đầu, trả lời.

Quân Dao nhìn căn nhà đã cũ nát, vườn cây mọc đầy cỏ dại đang được người dọn dẹp, chiếc máy cũng đang đỗ ngay gần ngôi nhà, có lẽ người này
muốn phá nhà cũ, dọn dẹp lại rồi xây lại căn nhà mới trên khu đất.

Cố Tư Bạch vỗ nhẹ vào vai Quân Dao, anh nói nhỏ.

“Không sao, để anh giải quyết chuyện này.”
Nói rồi anh đi về phía người đàn ông, kéo ông ta ra một góc khác.

Hai người nói gì đó, người đàn ông kia ban đầu chau mày, sau đó lông mày dần giãn ra, tươi cười.


Quân Dao nhìn cảnh vật xung quanh, căn nhà đã cũ nát lắm rồi, thực sự không thể ở được nữa.

Cô vô thức đi về phía trước, đẩy cửa bước vào.

Mười mấy năm không có người ở, căn nhà bụi bặm bám dày, trường đã bị nứt một vết lớn, sơn cũng đã bong tróc từng mảng.

Nhưng cô dường như nhìn thấy căn nhà ấm cúng, tràn đầy sinh khí năm đó.

Khi ấy cô còn quá bé, nên những kỉ niệm đều cực kì mờ nhạt và vụn vặt, giờ phút này tất cả những kỉ niệm nhỏ bé ấy ồ ạt ùa về trong tâm trí.

Cô đi lên lầu, nhìn căn phòng ngổn ngang những đồ vật linh tinh bám đầy bụi.

Đây là phòng của mẹ cô.

Quân Dao đi vào, toàn những thứ đồ đã cũ kĩ, mục nát.

Bất chợt cô nhìn thấy một góc khung ảnh thò ra dưới chiếc ga trải giường.

Cô cúi người, nhặt lên.

Quân Dao sững sờ.

Đó là tấm ảnh chụp cả gia đình bọn họ.

Tấm ảnh đã cũ đến không thể cũ hơn, có nhiều vết ố vàng.

Nhưng vì có khung gỗ và lớp kính bảo vệ nên vẫn có thể nhìn thấy rõ.

Mẹ cô mặc chiếc váy dài màu trắng tay bồng, mái tóc đen dài xõa ngang vai, bế cô trên tay.

Cha của cô khi ấy cũng còn trẻ, đang đứng cạnh mẹ cô.

Quân Dao hơn Quân Tú Anh gần ba tuổi, cô trong bức hình này cũng tầm ba, bốn tuổi gì đó, như vậy có là lúc này cha cô đã có người đàn bà khác bên ngoài rồi, chỉ là mẹ cô chưa hề hay biết mà thôi.

Nhìn nụ cười hạnh phúc và đôi mắt trong veo của bà, trái tim Quân Dao như bị ai hung hăng bóp chặt lấy, đau đến không thở nổi.

Cô đưa ngón tay gầy mảnh của mình lên che đi khuôn mặt người đàn ông tệ bạc kia.

Chỉ còn lại hình ảnh mẹ cô nở nụ cười rạng rỡ bế cô.

Quân Dao áp khung ảnh vào ngực, không nhịn nổi nữa, òa lên khóc nức nở, để cho tất cả đau đớn tan vào nước mắt.

Tiếng bước chân vững vàng đi lên lầu, Cố Tư bạch nhẹ nhàng ôm Quần Dao vào lòng, để mặc cô khóc cho thỏa thích.


Sau khi khóc hồi lâu, Quân Dao đã dần bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu, sụt sịt.

“Nhà đã bị bán đi rồi” CỐ Tư Bạch lau nước mắt cho cô.

“Mèo nhỏ, khóc xấu chưa kìa.” Anh đùa cô.

Quân Dao hơi mỉm cười, cảm thấy có Cố Tư Bạch ở bên thật tốt, ít nhất như lúc này cô vẫn còn một người thân, một căn nhà để về chứ không phải cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa nữa.
“Các người đang làm gì vậy? Tại sao lại phá nhà tôi?”.

Một người đàn ông bước ra, nhìn Quân Dao từ đầu tới chân.

“Cô gái này, cô là ai? Sao tự dưng lại tới đây nhận nhà của mình? Nhà này tôi mua có sổ đỏ, giấy tờ đàng hoàng, đã sang tên chủ rồi.

Cô muốn gây rối ư?”.

Quân Dao sững sờ, không phải là Quân Khải đã bán căn nhà này rồi đó chứ?
“Là người tên Quân Khải bán cho ông ư?” “Đúng vậy”
Người đàn ông kia lập tức gật đầu, trả lời.

Quân Dao nhìn căn nhà đã cũ nát, vườn cây mọc đầy cỏ dại đang được người dọn dẹp, chiếc máy cũng đang đỗ ngay gần ngôi nhà, có lẽ người này
muốn phá nhà cũ, dọn dẹp lại rồi xây lại căn nhà mới trên khu đất.

Cố Tư Bạch vỗ nhẹ vào vai Quân Dao, anh nói nhỏ.

“Không sao, để anh giải quyết chuyện này.”
Nói rồi anh đi về phía người đàn ông, kéo ông ta ra một góc khác.

Hai người nói gì đó, người đàn ông kia ban đầu chau mày, sau đó lông mày dần giãn ra, tươi cười.

Quân Dao nhìn cảnh vật xung quanh, căn nhà đã cũ nát lắm rồi, thực sự không thể ở được nữa.

Cô vô thức đi về phía trước, đẩy cửa bước vào.

Mười mấy năm không có người ở, căn nhà bụi bặm bám dày, trường đã bị nứt một vết lớn, sơn cũng đã bong tróc từng mảng.

Nhưng cô dường như nhìn thấy căn nhà ấm cúng, tràn đầy sinh khí năm đó.

Khi ấy cô còn quá bé, nên những kỉ niệm đều cực kì mờ nhạt và vụn vặt, giờ phút này tất cả những kỉ niệm nhỏ bé ấy ồ ạt ùa về trong tâm trí.

Cô đi lên lầu, nhìn căn phòng ngổn ngang những đồ vật linh tinh bám đầy bụi.

Đây là phòng của mẹ cô.

Quân Dao đi vào, toàn những thứ đồ đã cũ kĩ, mục nát.


Bất chợt cô nhìn thấy một góc khung ảnh thò ra dưới chiếc ga trải giường.

Cô cúi người, nhặt lên.

Quân Dao sững sờ.

Đó là tấm ảnh chụp cả gia đình bọn họ.

Tấm ảnh đã cũ đến không thể cũ hơn, có nhiều vết ố vàng.

Nhưng vì có khung gỗ và lớp kính bảo vệ nên vẫn có thể nhìn thấy rõ.

Mẹ cô mặc chiếc váy dài màu trắng tay bồng, mái tóc đen dài xõa ngang vai, bế cô trên tay.

Cha của cô khi ấy cũng còn trẻ, đang đứng cạnh mẹ cô.

Quân Dao hơn Quân Tú Anh gần ba tuổi, cô trong bức hình này cũng tầm ba, bốn tuổi gì đó, như vậy có là lúc này cha cô đã có người đàn bà khác bên ngoài rồi, chỉ là mẹ cô chưa hề hay biết mà thôi.

Nhìn nụ cười hạnh phúc và đôi mắt trong veo của bà, trái tim Quân Dao như bị ai hung hăng bóp chặt lấy, đau đến không thở nổi.

Cô đưa ngón tay gầy mảnh của mình lên che đi khuôn mặt người đàn ông tệ bạc kia.

Chỉ còn lại hình ảnh mẹ cô nở nụ cười rạng rỡ bế cô.

Quân Dao áp khung ảnh vào ngực, không nhịn nổi nữa, òa lên khóc nức nở, để cho tất cả đau đớn tan vào nước mắt.

Tiếng bước chân vững vàng đi lên lầu, Cố Tư bạch nhẹ nhàng ôm Quần Dao vào lòng, để mặc cô khóc cho thỏa thích.

Sau khi khóc hồi lâu, Quân Dao đã dần bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu, sụt sịt.

“Nhà đã bị bán đi rồi” CỐ Tư Bạch lau nước mắt cho cô.

“Mèo nhỏ, khóc xấu chưa kìa.” Anh đùa cô.

Quân Dao hơi mỉm cười, cảm thấy có Cố Tư Bạch ở bên thật tốt, ít nhất như lúc này cô vẫn còn một người thân, một căn nhà để về chứ không phải cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi