CỐ THIẾU GIA ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA



Một âm thanh nhỏ khô khốc vang lên, chỉ thấy tên đầu trọc kêu lên một tiếng, máu từ chân hắn phun ra, vừa rồi một viên đạn đã ghim trúng chân hắn.

“Mẹ kiếp!” Tên đầu trọc phun một câu chửi thề, nhưng hắn đã may mắn chạy thoát tầm ngắm bắn của đối phương, chui vào góc.

Hắn túm lấy Quân Dao, kéo lên.

“Buông tôi ra!”
Cô ra sức giãy giụa, dù cả người đau đớn vô cùng, trán còn nóng ran, có lẽ vì bị đánh quá đau nên phát sốt rồi.

“Im mồm!” Tên đầu trọc không chút nương tay giáng cho Quân Dao một bạt tai.

Đầu cổ ong ong, tai ù đi.

Quân Dao choáng váng suýt chút nữa ngã xuống nhưng đã bị tên đầu
trọc tóm lấy, nhấc lên.

Hắn dí súng vào đầu cô, ép cô từng bước tiến ra.

“Dừng tay, nếu không tạo giết con đĩ này!”
Tên đầu trọc nhích từng bước nhỏ, lớn tiếng đe dọa.


“Tao đang kề súng ngay thái dương nó, nếu chúng mày không sợ nó mất mạng thì cứ bắn tiếp.

Bằng không dừng lại ngay!” Hắn lại gào lên, sợ bên kia không nghe rõ.

Qủa nhiên làn đạn thưa thớt dần rồi dừng hẳn.

Hai tên đàn em mừng thầm, vội chạy khỏi chỗ nấp, ra đứng sau lưng đại ca mình.

“Lũ ăn hại, cái gì cũng phải tao!” Tên đầu trọc nghiến răng mắng, nhưng lúc này tình thế đang nguy cấp, hắn không có thời gian xử lí hai tên đàn em ngu ngốc kia.

Chỉ có thể chửi một câu rồi thôi.

“Bây giờ chúng mày ra đây, tao sẽ nói chuyện cùng chúng mày!” Tên đầu trọc tiếp tục gào lớn, hắn cần đàm phán với đối phương, để cứu lấy cái mạng của mình.

Hắn vốn biết Hoắc tổng tàn độc, ra tay không nương tình nhưng cũng là người làm ăn sòng phẳng, cho nên mới nhận mối làm ăn này.

Không ngờ lại gặp rắc rối lớn thế này.

Nhưng hắn cũng không dám chắc đây là người của Hoắc tổng hay là người đến cứu con tin.

Dù là bên nào thì chắc chắn cũng đều cần con đàn bà trong tay hắn đây.

Nhất là phía cứu con tin thì lại càng cần đảm bảo an toàn của Quân Dao, gã càng có cơ hội bảo toàn mạng sống.

Tên đầu trọc kéo Quân Dao nhích từng bước nhỏ về phía cửa sổ.

Hắn tiếp tục gào lên, dù bên kia chưa trả lời câu nào, nhưng dấu hiệu dừng bắn cũng khiến hắn phấp phỏng mừng thầm.

“Ra đây đi, nếu không tao bắn nó.

Tao đếm đến ba, không ra tao bắn vào chân trái nó.”
Quân Dao sợ hãi nhìn về phía rừng cây, nhưng bên trong sáng nhìn ra ngoài tối chỉ thấy nhấp nhô bóng cây cối um tùm, không nhìn được gì cả.

“Một… hai…”Tên đầu trọc kéo dài giọng, hét lên.

“Ba!”.

“Bụp.”
Quân Dao hự lên một tiếng, ngã xuống, tên đầu trọc túm chặt, giữ người cô lại.

Hắn đúng là đã bắn vào bắp chân trái của cô.

Quân Dao đau đến nỗi không thể kêu lên được, nước mắt cô ứa ra giàn giụa, trong vô thức thầm thì gọi, “Tư Bạch, cứu em!”.


Không gian im lặng như tờ, cảm giác im lặng đến mức ngột ngạt, tất cả cùng chờ đợi.

Chừng ba giây sau, vẫn không thấy chút chuyển biến gì, tên đầu trọc càng hoảng sợ, điên cuồng hét lên.

“Chúng mày còn không ra tao sẽ tiếp tục bắn nó.

Hôm nay ông đây mà phải chết thì con đĩ này cũng phải bồi táng theo ông”
Một âm thanh nhỏ khô khốc vang lên, chỉ thấy tên đầu trọc kêu lên một tiếng, máu từ chân hắn phun ra, vừa rồi một viên đạn đã ghim trúng chân hắn.

“Mẹ kiếp!” Tên đầu trọc phun một câu chửi thề, nhưng hắn đã may mắn chạy thoát tầm ngắm bắn của đối phương, chui vào góc.

Hắn túm lấy Quân Dao, kéo lên.

“Buông tôi ra!”
Cô ra sức giãy giụa, dù cả người đau đớn vô cùng, trán còn nóng ran, có lẽ vì bị đánh quá đau nên phát sốt rồi.

“Im mồm!” Tên đầu trọc không chút nương tay giáng cho Quân Dao một bạt tai.

Đầu cổ ong ong, tai ù đi.

Quân Dao choáng váng suýt chút nữa ngã xuống nhưng đã bị tên đầu
trọc tóm lấy, nhấc lên.

Hắn dí súng vào đầu cô, ép cô từng bước tiến ra.

“Dừng tay, nếu không tạo giết con đĩ này!”
Tên đầu trọc nhích từng bước nhỏ, lớn tiếng đe dọa.

“Tao đang kề súng ngay thái dương nó, nếu chúng mày không sợ nó mất mạng thì cứ bắn tiếp.

Bằng không dừng lại ngay!” Hắn lại gào lên, sợ bên kia không nghe rõ.

Qủa nhiên làn đạn thưa thớt dần rồi dừng hẳn.

Hai tên đàn em mừng thầm, vội chạy khỏi chỗ nấp, ra đứng sau lưng đại ca mình.

“Lũ ăn hại, cái gì cũng phải tao!” Tên đầu trọc nghiến răng mắng, nhưng lúc này tình thế đang nguy cấp, hắn không có thời gian xử lí hai tên đàn em ngu ngốc kia.

Chỉ có thể chửi một câu rồi thôi.

“Bây giờ chúng mày ra đây, tao sẽ nói chuyện cùng chúng mày!” Tên đầu trọc tiếp tục gào lớn, hắn cần đàm phán với đối phương, để cứu lấy cái mạng của mình.

Hắn vốn biết Hoắc tổng tàn độc, ra tay không nương tình nhưng cũng là người làm ăn sòng phẳng, cho nên mới nhận mối làm ăn này.


Không ngờ lại gặp rắc rối lớn thế này.

Nhưng hắn cũng không dám chắc đây là người của Hoắc tổng hay là người đến cứu con tin.

Dù là bên nào thì chắc chắn cũng đều cần con đàn bà trong tay hắn đây.

Nhất là phía cứu con tin thì lại càng cần đảm bảo an toàn của Quân Dao, gã càng có cơ hội bảo toàn mạng sống.

Tên đầu trọc kéo Quân Dao nhích từng bước nhỏ về phía cửa sổ.

Hắn tiếp tục gào lên, dù bên kia chưa trả lời câu nào, nhưng dấu hiệu dừng bắn cũng khiến hắn phấp phỏng mừng thầm.

“Ra đây đi, nếu không tao bắn nó.

Tao đếm đến ba, không ra tao bắn vào chân trái nó.”
Quân Dao sợ hãi nhìn về phía rừng cây, nhưng bên trong sáng nhìn ra ngoài tối chỉ thấy nhấp nhô bóng cây cối um tùm, không nhìn được gì cả.

“Một… hai…”Tên đầu trọc kéo dài giọng, hét lên.

“Ba!”.

“Bụp.”
Quân Dao hự lên một tiếng, ngã xuống, tên đầu trọc túm chặt, giữ người cô lại.

Hắn đúng là đã bắn vào bắp chân trái của cô.

Quân Dao đau đến nỗi không thể kêu lên được, nước mắt cô ứa ra giàn giụa, trong vô thức thầm thì gọi, “Tư Bạch, cứu em!”.

Không gian im lặng như tờ, cảm giác im lặng đến mức ngột ngạt, tất cả cùng chờ đợi.

Chừng ba giây sau, vẫn không thấy chút chuyển biến gì, tên đầu trọc càng hoảng sợ, điên cuồng hét lên.

“Chúng mày còn không ra tao sẽ tiếp tục bắn nó.

Hôm nay ông đây mà phải chết thì con đĩ này cũng phải bồi táng theo ông”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi