CÓ THỜI HẠN



Trận bóng rổ được tổ chức vào chiều thứ sáu.

Hai lớp vẫn tuân theo nguyên tắc cũ "hữu nghị là chính, thi đấu là phụ", trận đấu này chủ yếu là góp nhiệt cho đại hội thể thao đang diễn ra, các thầy cô cũng không quan trọng việc thắng thua của học sinh.
Trên sân bóng rổ, Sầm Bắc Đình mặc áo thể dục trắng, trên chân đi giày chơi bóng màu đỏ đang khởi động làm nóng người.
Cậu chạy ba bước vượt qua đối thủ, nhảy lấy đà, úp rổ.
Bóng vừa vào rổ, toàn trường lập tức hoan hô.
Cậu nhảy lên vui sướng, giơ cánh tay lên cao bắt chước động tác ăn mừng của cầu thủ mình yêu thích nhất.
Sầm Bắc Đình chạy trên sân, ánh mắt nhìn về phía đám đông đang cổ vũ như mong chờ điều gì.
"Thường ngày Sầm Bắc Đình không nói được mấy lời tử tế, nhưng mà phải công nhận cậu ta chơi bóng thật sự rất soái".

Trên khán đài, Thôi Tuệ Lợi ngồi rung đùi, trong miệng còn ngậm một cây kẹo vị quýt có ga, vừa xem vừa huýt sáo, vỗ tay: "Ném bóng thật đẹp".
Sầm Bắc Đình nghe thấy âm thanh của Thôi Tuệ Lợi, lập tức nhìn qua chỗ các cô đang ngồi, sau đó cậu thấy Hứa Hân.

Vừa nhìn thấy cô, Sầm Bắc Đình giống như nhìn thấy vật quý, lông mày bên trái mang đầy vẻ đắc ý nhướng cao.

Hứa Hân thấy có chút buồn cười, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.
Trọng tài thổi còi, trận đấu lại bắt đầu.

Sầm Bắc Đình phát bóng đầu tiên, bọn họ sử dụng đội hình 2-3 phối hợp phòng ngự, phía trước hai người, phía sau ba người.

Sầm Bắc Đình bắt được bóng, nhìn xung quanh, chuyền bóng cho Lý Hiểu Hầu, Lý Hiểu Hầu dẫn bóng tiến công về phía trước, vượt qua ba người, lại chuyền bóng về cho Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình một lần nữa khống chế bóng thành công.
Sau khi bắt được bóng chính là thời gian Sầm Bắc Đình tỏa sáng, thân hình cậu di chuyển đầy linh hoạt mạnh mẽ, động tác trên tay cậu vừa mang sự uyển chuyển nhưng cũng ẩn chứa sức mạnh rất lớn.
Cậu nhạy bén điều chỉnh vị trí, chạy vào vòng tròn ba điểm, hai chân cậu nhún nhẹ trên mặt đất, thân thể nhảy thẳng lên, cơ bắp ở giữa bụng cũng mang theo sức siết chặt lại, lực toàn thân chuyển đến vị trí cánh tay chuẩn bị ném bóng, Sầm Bắc Đình nhắm chuẩn, ném rổ.
Bóng rổ rời tay trong nháy mắt, bỗng nhiên một người hung hăng nhảy tới cản, chụp bóng từ trên tay cậu, quả bóng theo động tác ném rổ của Sầm Bắc Đình vốn đã rời tay, lúc này phương hướng hoàn toàn thay đổi, sau đó rơi xuống lăn trên mặt đất.
Sầm Bắc Đình đang lấy đà nhảy mạnh cũng dừng lại, người ở giữa không trung nghiêng một chút rồi cùng đối thủ ngã sõng soài trên nền đất.
Trọng tài lập tức thổi còi: "Huýt".
Sầm Bắc Đình bị ngã không nhẹ, đầu gối đập xuống đất, xương vai cũng va vào đối phương phát ra tiếng động lớn.
Cậu ngã xuống đất sau đó bò dậy, hai mắt tức giận muốn phun lửa: "Phạm quy, bọn họ phạm quy!"
Người đầu sỏ gây lỗi cũng được đồng đội nâng dậy, mặc dù cậu ta phạm quy nhưng giúp đội bọn họ tranh thủ được một điểm cơ hội, vì thế trong mắt đồng đội cậu ta nghiễm nhiên trở thành "đại anh hùng", cậu ta nhìn Sầm Bắc Đình với vẻ mặt đắc ý ---- tôi phạm quy thì sao, cậu có thể làm gì tôi?
Sầm Bắc Đình tiến lên phía trước nắm chặt lấy cổ áo đối phương, trọng tài ra mặt ngăn lại, trận đấu bóng rổ lần này là nhà trường tổ chức nhằm thi đấu hữu nghị, nên trọng tài cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cho đội Sầm Bắc Đình được ném phạt đền một quả.
Sầm Bắc Đình không giữ được bình tĩnh, "Cậu ta phạm quy, thầy không nhìn thấy sao?"

Lý Hiểu Hầu cũng vội chạy đến khuyên can, cậu ta giữ chặt Sầm Bắc Đình đang nổi giận như một con sư tử mất khống chế chỉ đợi bạo phát: "Sầm ca, bình tĩnh, hữu nghị là chính, thi đấu là phụ, chúng ta không cần so đo với đám rác rưởi này".
Sầm Bắc Đình quay sang Lý Hiểu Hầu rống: "Con mẹ nó, ai nói ông đây muốn chơi hữu nghị, đã thi đấu là phải thắng!"
Trọng tài một lần nữa thổi còi Sầm Bắc Đình: "Cậu là trọng tài hay tôi là trọng tài? Có muốn thi nữa không? Không muốn đấu nữa lập tức giải tán!"
Sầm Bắc Đình lạnh mặt đứng ở điểm ném bóng, bóng rổ một lần nữa ném tới chỗ cậu, cậu nâng tay, dễ dàng tiếp được.

Vừa cầm bóng cậu đã lập tức nhắm chuẩn, lần này một động tác chuẩn bị lấy đà cũng không thèm làm, chỉ hơi lui về phía sau vạch ném rồi nhún chân, quả bóng trong tay theo lực mạnh mẽ bay ra ngoài "Lộp bộp!"
Bóng vào rổ một cách xinh đẹp "ba điểm không"— Không chạm bảng, không dính sọt, không chạm lưới.
"Hay!!!"
"Đỉnh!! Sầm ca quá đỉnh!!!"
Một trận hoan hô vang lên, quyền chủ động một lần nữa lại về tay Sầm Bắc Đình.
Bảy phút trôi qua, trọng tài thổi còi, trận đấu kết thúc một nửa, lớp một dẫn trước tám điểm.
Ở chỗ nghỉ ngơi của sân bóng đã có mấy nữ sinh đứng đợi sẵn, trong tay họ đều cầm theo vài chai nước lạnh, thân chai vì tiếp xúc với ánh mặt trời nên đã phủ một tầng hơi nước.

Trọng tài vừa thổi còi nghỉ giữa hiệp, các cô ấy tiến lên đưa nước cho đội bóng.

Nhóm nam sinh chơi bóng ngẩng đầu lên uống phân nửa bình, phần dư còn lại trực tiếp đổ thẳng từ đỉnh đầu xuống, sau đó cầm chai nhựa bóp nát.
Trên cổ Sầm Bắc Đình quàng một một chiếc khăn lông trắng, cậu vừa lau mồ hôi vừa đi đến chỗ Hứa Hân.

Nhưng mới đi được nửa đường đã bị chặn lại, người đến là một nữ sinh mặc áo sơ mi màu xanh lục cùng chân váy trắng, bên ngoài khoác áo cùng màu với váy.
Ngồi cùng Sầm Bắc Đình lâu ngày, Hứa Hân thành công bị cậu tẩy não, nhìn thấy cô gái chặn trước mặt Sầm Bắc Đình, điều đầu tiên Hứa Hân nhìn lại là cẳng chân dưới lớp váy kia.
Lý Mộng mặc một thân màu trắng, dưới chân đi giày chơi bóng, mặt giày vô cùng sạch sẽ, so với giày mới không có khác biệt, vớ trắng dài tới đầu gối làm chân cô ấy vừa thẳng vừa dài.
Nữ sinh nhìn Sầm Bắc Đình mỉm cười một chút, sau đó lắc lắc chai Coca lạnh trong tay đưa qua cho cậu.
Sầm Bắc Đình có chút ngoài ý muốn, cậu hơi ngẩn người sau đó đi qua nhận lấy chai nước.
Hai người họ lại nói gì đó, nữ sinh sắc mặt ửng đỏ, Sầm Bắc Đình cười thành một đóa hoa.
Hứa Hân đột nhiên cảm thấy bóng rổ đúng là không có gì hay.

Dù sao cô tới đây cũng là do Sầm Bắc Đình muốn cô tới, như vậy hiện tại mình quay về hẳn là Sầm Bắc Đình cũng không chú ý đến.
Cô dứt khoát đứng dậy về phòng học, Thôi Tuệ Lợi hỏi cô: "Cậu không xem nữa à?"
Hứa Hân nói: "Ừ, tớ không xem nữa, cậu cứ ngồi lại xem đi"
"Được thôi," Thôi Tuệ Lợi liếm một vòng quanh que kẹo, không quên nói: "Tạm biệt."
*
Chuông vào lớp trước mười phút, Sầm Bắc Đình ôm bóng rổ trở lại.


Cậu kéo ghế ra một cách hung dữ rồi nhét quả bóng vào ngăn bàn, sau đó bực bội ngồi xuống chỗ của mình.

Đây là lần đầu tiên Hứa Hân thấy Sầm Bắc Đình chơi bóng về mà không nói câu nào, chỉ có tiếng lạch cạch của những cây bút đặt trong hộp kêu lên do lực va chạm.
Lý Hiểu Hầu bước đến, vỗ vỗ bả vai Sầm Bắc Đình,: "Thôi, Sầm ca, đừng tức giận nữa".
"Ừ".

Sầm Bắc Đình lên tiếng có lệ.
"Lớp bốn rõ ràng phạm quy, dựa vào đâu mà trọng tài thổi còi kết thúc, còn không thèm tính điểm của chúng ta".
Sầm Bắc Đình không nói chuyện.
Hứa Hân quay đầu nhìn Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình tâm tình rất kém, kém đến mức trở lại chỗ ngồi một lúc lâu cũng chưa nói một lời nào, nếu là trước kia, lúc này cậu đã diễn thuyết ra cả một bài nghị luận.
Hứa Hân thử hỏi: "Sầm Bắc Đình, cậu làm sao vậy?"
Như thuốc nổ chạm phải tia lửa, Sầm Bắc Đình đang buồn bực không có chỗ phát tác cuối cùng cũng tìm được lý do bùng nổ.
"Cậu còn hỏi!" Sầm Bắc Đình nhảy dựng lên: "Hôm nay cậu có đến cổ vũ cho tôi không?"
Lửa giận này Hứa Hân không thể giải thích được, hoang mang nói "Tôi có đến"
Nửa trận đầu cô vẫn luôn ngồi xem ở khán đài, hơn nữa Sầm Bắc Đình rõ ràng có nhìn thấy cô.
"Nửa trận sau cậu đi đâu?" Sầm Bắc Đình không chịu buông tha, "Cậu chỉ nhìn thoáng qua, nửa trận sau cậu đã rời đi rồi."
Đúng là vậy.
Sầm Bắc Đình dừng lại, nhịn cơn tức trong lòng rồi mới nhẹ giọng nói: "Rõ ràng cậu đã hứa với tôi rồi, nói chuyện không giữ lời."
Không nói tới chuyện này Hứa Hân còn có thể làm như không có chuyện gì, vừa nhắc tới, Hứa Hân cũng muốn phát tác.
Sầm Bắc Đình mắng cô, cô cũng mắng lại Sầm Bắc Đình, hơn nữa âm thanh so với cậu còn to hơn: "Cậu không phải vẫn có người cổ vũ sao, vì sao cứ nhất định phải bắt tôi đến?!"
Sầm Bắc Đình coi cô là cái gì? Luôn mồm nói muốn cô đến cổ vũ, cuối cùng chính mình lại nhận đồ uống từ em gái xinh đẹp đưa cho? Muốn biến cô thành vai gì? Diễn viên quần chúng? Đến diễn viên quần chúng còn có thù lao sau khi diễn đấy! Sầm Bắc Đình chính là coi cô như trò đùa mặc cậu ta đùa giỡn!
"Hứa Hân!", Sầm Bắc Đình chán nản.

Hôm nay cậu thi đấu một trận quyết liệt như vậy, thậm chí còn vô cùng cố gắng ghi điểm nhiều nhất có thể chính là cố ý cho cô thấy.

Cô luôn không xem các trận đấu của cậu, nói là đến sân bóng cổ vũ nhưng thực chất tâm lại để chỗ khác.

Hôm nay rõ ràng nói tới xem cậu thi đấu, đã hứa rồi, vậy mà cuối cùng lại không tới?
"Cậu không giữ lời!"

"Cậu nuốt lời còn không chịu nhận!" Sầm Bắc Đình rống lên với Hứa Hân, rống được một nửa, đột nhiên ngừng lại, không nói gì nữa.
Hứa Hân đợi Sầm Bắc Đình phát tác xong, cô muốn nhìn xem hôm nay cậu còn muốn làm loạn đến mức nào, nhưng đợi nửa ngày, chậm chạp không thấy Sầm Bắc Đình nói gì nữa, cô cau mày nhìn lại phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm mình, dáng vẻ suy tư, "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Sầm Bắc Đình đột nhiên cảm thấy mình phát hiện ra một châu lục mới, kinh ngạc nói: "Hứa Hân, có phải cậu ghen tị đúng không"
Hứa Hân thiếu chút nữa bị Sầm Bắc Đình làm sặc chết, cô ném quyển sách đang cầm đi, quát: "Sầm Bắc Đình, cậu còn có thể mặt dày hơn nữa không? Đi xem thi đấu là cậu muốn tôi đi, tôi ăn dấm con khỉ gì ở chỗ cậu?"
"Được", Sầm Bắc Đình chuyển giọng: "Vậy cậu nói đi, cậu không ghen tị, vậy lý do gì không đi xem nửa trận còn lại?"
Cậu nghiêng đầu nhìn cô, trưng ra vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.
Đây là cái logic thiên tài gì, vẻ mặt Hứa Hân lúc trắng lúc xanh, "Tôi trở về làm bài tập.

Điều này cũng không được?"
Nhưng một chữ Hứa Hân nói Sầm Bắc Đình cũng không tin, cậu một tay che bụng, vẻ mặt như hiểu rõ: "Thực chất cậu đã đến xem, còn tính cổ vũ tôi đến hết trận đấu, nhưng giữa đường lại nhìn thấy một em gái đến đưa nước cho tôi, vì thế thương tâm muốn chết, nửa trận sau cũng không thèm xem nữa..."
Hứa Hân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nhào tới chỗ Sầm Bắc Đình như một con hổ, tay nắm lấy tai cậu, "Sầm Bắc Đình, cậu là đồ vô lại!"
Sầm Bắc Đình giống một con cá trạch, trốn thoát khỏi công kích của Hứa Hân, tay lại không quên đỡ vai cô, tránh cho cô vì quá kích động mà không giữ vững được cơ thể ngã từ trên ghế xuống.
"Không cho cười, không cho cậu cười!" Hứa Hân rống càng lớn tiếng, Sầm Bắc Đình cười đến càng lợi hại, mắt, môi đều cong thành vầng trăng khuyết, tay cậu nắm lại, để ở dưới cằm, khụ khụ hắng giọng: "Ha ha, ha ha, thì ra là thế, tôi biết rồi."
"Cậu biết, cậu thì biết cái gì", cô tức giận đến muốn dậm chân, giọng nhấn mạnh: "Tôi không ghen tị, tôi không có ghen tị!"
"Được được được......" Sầm Bắc Đình vẫy vẫy tay làm ra vẻ trấn an, nhưng vẻ mặt thì hiện đầy sự không tin.
Cậu cố ý nói: "Cậu cũng không cần phải ghen tị, tôi nói rồi, tôi hiện tại chỉ nghĩ đến học tập, một chai nước mà nghĩ mua được tâm thiếu gia đây? Tâm thiếu gia tôi cũng không có rẻ như vậy.

Chỉ là tôi cũng không có biện pháp, người đưa nước kia là Lý Mộng, cậu ấy chính là người tình trong mộng của Lý Hiểu Hầu.

Ai, tôi biết, Lý Hiểu Hầu là anh em của tôi, nhưng tôi cũng không có cách nào khác, ai bảo tôi lớn lên đẹp trai như vậy......"
Hứa Hân đảo mắt xem thường.
Đẹp trai, đẹp trai cái rắm, cậu ta không khác gì một con vịt xấu xí mắc mưa.
"À, đúng rồi, Lý Mộng tìm tôi là muốn nhờ tôi đưa nước cho Lý Hiểu Hầu."
Hứa Hân: "......" Có thể bỏ dấu chấm đi được không? Nói xong một hơi cậu sẽ chết à?
"Cho nên......" Sầm Bắc Đình cười khanh khách nhìn về phía cô, "Cậu hết giận chưa?"
Hứa Hân trợn trắng mắt.
Sau đó cả một buổi chiều, Hứa Hân không thèm để ý Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình tìm Hứa Hân chép bài, Hứa Hân không cho; tìm Hứa Hân nói chuyện, Hứa Hân liền giẫm lên đồi giày Nike AJ của cậu; Hứa Hân thậm chí còn uy hiếp Sầm Bắc Đình, chỉ cần cậu lải nhải một câu, cô liền nói chuyện cậu dùng ba cây bút để chép phạt cho cô Chu.
Sầm Bắc Đình bị phạt chép bài khóa đã sợ, cậu thật sự không muốn bị phạt một lần nữa.

Vì vậy cả buổi chiều cậu không dám nói một lời nào với Hứa Hân.
Đến giờ tự học buổi tối, Sầm Bắc Đình đột nhiên không thấy đâu, hơn nữa toàn bộ tiết tự học sau đó cũng không thấy bóng dáng.
Lão Từ nhìn thấy chỗ ngồi của Sầm Bắc Đình trống không, hỏi Hứa Hân Sầm Bắc Đình đã đi đâu, Hứa Hân chỉ có thể nói bản thân cũng không biết.
Thời điểm tan học buổi tối, Sầm Bắc Đình cuối cùng cũng chạy về phòng học.

Chưa kịp lau mồ hôi trên trán đã vội chặn Hứa Hân ở cửa, sau đó nhét vào tay cô một hộp kem Haagen-Dazs sắp tan hết.
Cầm lấy hộp kem, Hứa Hân sửng sốt.


Hơi lạnh bên ngoài hộp kem này đã chảy thành từng vệt nước.

Những cửa hàng bên cạnh trường học không bán loại kem Haagen-Dazs này, cửa hàng gần nhất cũng phải cách trường cả một con phố, vì sợ kem chảy hết, Sầm Bắc Đình chỉ có thể chạy vòng qua đường tắt.
Sầm Bắc Đình thở hổn hển, lấy lòng nói: "Tôi mời cậu ăn kem, đừng tức giận nữa được không".
Hứa Hân không nói chuyện.
Cô không biết nên nói cái gì.

Sự việc này cũng không phải chuyện gì lớn, cô cũng đã sớm hết giận, thậm chí nửa ngày sau khi "chiến tranh lạnh", cô còn lấy lông gà làm mũi tên bắn về phía Sầm Bắc Đình cố ý chơi xấu cậu.
Nhưng tại sao Sầm Bắc Đình lại chạy xa như vậy.....
Hứa Hân nửa ngày không nói lời nào, Sầm Bắc Đình gấp đến độ vò đầu, nghĩ mình tặng quà này đúng là một ý tưởng tồi.
Cậu thật sự không biết cách dỗ dành nữ sinh vui vẻ, trước đây cậu chưa từng làm loại chuyện này cho nên kinh nghiệm cực kỳ ít ỏi.

Đối với Sầm Bắc Đình, cậu cảm thấy nữ sinh chính là một giống loài mới đến từ ngoài không gian vũ trụ.

Các cậu ấy sạch sẽ, làn da trắng nõn, mềm mại, còn có hương thơm.

Thật sự tinh xảo đến mực nếu chạm vào một chút có thể vỡ ra giống pha lê, cậu nghĩ mình có thể đặt trước ngực che chở, nhưng chân tay lại luống cuống không biết nên để thế nào.
"Các cậu, nữ sinh các cậu không phải thích ăn cái này sao?" Sầm Bắc Đình ấp úng hỏi.
Ý tưởng này thực ra là của Thôi Tuệ Lợi nói cho cậu, Thôi Tuệ Lợi lại cũng không quá nhiệt tình hỗ trợ, cái này là cô ấy thuận miệng bịa ra để nhanh chóng chặn miệng Sầm Bắc Đình đang lải nhải bên tai.

Nhưng Sầm Bắc Đình thật sự không nghĩ ra cách nào khác, vì thế trong lúc tuyệt vọng liền đem lời nói của Thôi Tuệ Lợi thành khuôn vàng thước ngọc mà thực hiện.
"Cậu sao có thể ngốc như vậy." Hứa Hân cúi đầu nói.
Kem trong tay chảy ra mát lạnh, làm cái nóng oi bức của mùa hè trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
"Tôi ngốc thế nào." Sầm Bắc Đình cất bước đến gần, cúi người cười tủm tỉm hỏi cô.

Trong lòng cậu mừng thầm, cuối cùng cũng chịu nói chuyện với cậu, tuy rằng là mắng, nhưng cũng xem như vượt qua chiến tranh!
Thật đáng mừng!
Hứa Hân nhỏ giọng phỉ nhổ: "Ngốc muốn chết, cậu không biết đi mua cơm hộp sao!"
Làm hại cô hiện tại khó chịu như vậy.
"Cái gì?" Sầm Bắc Đình một chút cũng không nghe được, cậu hết sức chăm chú nhìn vành tai nhỏ nhắn trắng nõn lấp sau tóc của Hứa Hân, bên tai chỉ thoáng nghe thấy Hứa Hân nói cậu ngốc.

Cậu ngốc sao? Không thể nào, cậu đâu có ngốc, nếu cậu ngốc thì làm sao có thể dỗ cô vui vẻ nhanh như vậy? Cậu phải là quá thông minh mới đúng.
Hứa Hân lười nói lại, cô không để ý tới Sầm Bắc Đình, chậm rãi xúc một thìa kem nhỏ đưa lên miệng.
Kem này so với trà sữa cô hay uống còn ngọt hơn, ngọt đến mức muốn sâu răng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi