CÓ THỨ HẠNH PHÚC GỌI LÀ CHỜ ĐỢI KHÔNG NHỈ?



(Lời kể của Quỳnh Trang)
Dạo này tôi cứ cảm thấy vui vui làm sao ấy! Anh Duy rất quan tâm đến tôi. Nhưng có điều cũng kì bây giờ đã gần tháng 4 rồi tôi sắp thi học kì đến nơi rồi mà anh tôi chẳng có vẻ gì lo đến thi đại học cả. Cứ dửng dửng như không ấy! Mà sao không thấy bố mẹ tôi nhắc nhở gì cả nhể?

- Các con xuống đây mẹ bảo?-Giọng mẹ tôi từ dưới nhà vang lên.
- Đây ạ!-Giọng anh tôi hét lên.

Hai anh em tôi lao ù xuống nhà đã thấy bố mẹ ngồi trên ghề trông vẻ rất nghiêm trọng. Hay mẹ biết chuyện tôi với anh Duy nhỉ nhưng mẹ có cấm đoán tôi chuyện tình cảm bao giờ đâu? Hay chuyện anh Tùng trốn nhà đi chơi cuối cùng đã bị phát hiện? Hay mẹ đã phát hiện ra ông anh trai yêu quý của tôi không chịu học hành ôn thi? Hay bố mẹ quyết định nói chuyện bố có bồ ở ngoài như thế thì mẹ phải khóc lóc chứ?
- Trang nghe mẹ nói nè con!-Giọng mẹ làm tôi giật bắn cả mình.
- Dạ!-Tôi đáp nhanh theo phản xạ.
- Mai cả nhà mình đi ăn tối nhé!
- Ơ!- Sao tự dưng lại rủ đi ăn thế nhỉ! Thật kì lạ!

- Việc gì phải bầy vẽ hả mẹ! Mẹ cứ nấu ở nhà cho ngon!-Anh trai tô xua tay.
- Con chuẩn bị đến đâu rồi? Sắp đi đến nơi rồi!-Mẹ tôi nhìn anh.
- Gần xong rồi ạ!-Anh tôi thản nhiên.
- Đi đâu ạ?-Tôi ngạc nhiên
- Du học!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi