CỔ TÍCH Ở LỤC ĐỊA FETIA

Vì vài nguyên nhân mà Night không biết, Salo tuyên bố rằng phải nằm nghỉ ngơi vài ngày. Trong mấy ngày này, mọi công việc vặt Night phải gánh hết —— mà công việc hàng đầu trong số đó là đến làng mua đồ ăn và vài nhu yếu phẩm.

“Giờ em biến thành hình người được rồi, thế thì tập đi mua đồ giống con người đi.” Tử linh pháp sư với tâm trạng tồi tệ ném cho hắn vài đồng vàng: “Đi nhanh về nhanh.”

Rồng Đen xoa mũi, ỉu xìu giương cánh bay đến nơi ở của con người.

Đây là lần đầu Night đến nơi ở của con người một mình. Hắn đáp xuống một nơi cách rất xa làng, còn cẩn thận mặc quần áo vào đầy đủ, sau đó căng thẳng đi theo con đường mòn vào ngôi làng. Không giống như lần ở trong lòng Salo, lần này dân làng không có phản ứng quá khích trước sự có mặt của hắn.

“Là vì giờ đây mình đang trong dạng người ư?” Night thầm nghĩ: “Nhưng, Salo cũng là con người ấy thôi?”

Cái vấn đề khó có thể hiểu nổi này làm Rồng Đen cảm thấy thật hoang mang, nhưng có hoang mang đến mẫy cũng không  thể lơ là nhiệm vụ Salo đã giao.

“Phải mua bánh mì dài và thịt muối...” Night nhớ lại danh sách đồ của Salo, ngập ngừng đứng giữa ngã tư, “Ặc, mua mấy cái đó ở đâu đây?”

Rồng Đen hiếm khi nào rời khỏi đầm lầy một mình ngẩn ngơ đứng giữa ngã tư một lát, cuối cùng đành hỏi một người đi qua đấy: “Mua bánh mì và thịt muối ở đâu thế?”

“Cậu không phải dân bản địa à?” Người ấy nhìn cậu đầy dò xét: “Đến cái khu đằng kia kìa, ở đó có nhiều cửa hàng lắm.”

Night thở phào: tìm được chỗ là mừng rồi.

Đến chiều, Night hoàn thành nhiệm vụ đầy dễ dàng bay về đầm lầy. Trở lại lều, hắn tự hào thả vuốt ra, đặt một cái túi nhỏ xuống chỗ tử linh pháp sư đang mệt mỏi nằm nghỉ; cậu cởi túi rồi lướt qua một lượt, cau mày: trong túi chỉ có bốn cái bánh mì dài và một gói thịt muối bé tí.

“Chỉ có thế này thôi à?” Salo nhìn hắn.

Night khờ khạo gật đầu.

“Thế tiền thừa đâu?”

“Hả?” Rồng Đen nghiêng đầu, “Tiền gì?”

Khóe miệng Salo giật giật: “Đừng bảo anh là, em tiêu 5 đồng vàng chỉ để mua mấy cái này thôi đấy nhé?”

Rồng Đen xòe móng đếm đếm, rồi gật đầu cái rụp: “Đúng thế ạ.”

“Em...” Tử linh pháp sư đỡ trán: “Mua bán cái kiểu gì thế hả!?”

“Chẳng lẽ em tính sai? Ông bán bánh mì bảo hôm nay giá bánh mì bằng giá dưa hấu, thì em mới hỏi ổng là một đồng vàng một cái bánh được không ——” Night rất vui: “Ông chủ đó tốt lắm ấy, còn chẳng thèm ra giá 2 đồng vàng một cái!” Nói xong, hắn còn nhanh nhảu nói thêm: “Còn rẻ hơn cả giá dưa của Salo anh đấy...”

“Thần bóng tối ơi...” Tử linh pháp sư ôm mặt, dở khóc dở cười: “Đây là lỗi của con sao...”

“Salo, anh sao vậy?” Móng vuốt của Night xoa xoa đầu cậu: “Khó chịu hả?”

“Không.” Tử linh pháp sư thở dài, nhìn Rồng Đen mù tịt trong vấn đề tiêu tiền đầy bất đắc dĩ: “Night, ở thế giới của con người, một đồng vàng có thể mua được rất nhiều thứ. Chẳng hạn như bánh mì, nó có thể mua cả một xe....”

“Một xe?!” Rồng Đen điếng người, nó nhìn Salo một cách tội nghiệp: “Có thể mua được một xe dưa hấu? Nhưng mà anh bảo dưa hấu giá 2 đồng vàng một quả...”

“Khụ.” Tử linh pháp sư gượng gạo quay mặt đi.

Lòng Night đau như cắt, cứ nhớ tới những quả dưa đắt đỏ mà mình đã từng ăn mà tim nó muốn vỡ ra từng mảnh. Rồng Đen đau lòng khóc sướt mướt: “Vàng của tôi ơi...”

“Ặc....” Có lẽ nhìn Rồng Đen khóc thảm quá, tử linh pháp sư luôn coi việc bắt nạt nó làm vui đành dỗ dành: “Ầy, lần sau lúc em đi mua đồ, tiền thừa em cứ giữ luôn cũng được....”

“Thật ư?” Rồng Đen rưng rưng nhìn cậu, thỉnh thoảng những giọt nước mắt khổng lồ ấy lại rơi xuống đầu Salo.

Salo sờ mái tóc ướt sũng của mình, gật đầu.

Vì thế, khi đến ngày đi mua đồ ăn, Rồng Đen vô cùng háo hức mang 5 đồng vàng đi đến ngôi làng kia một lần nữa.

“Cậu ơi, bánh mì của cậu đây.” Ông bán bánh giao bánh mì ra.

Mắt Night lấp lánh nhìn ông: “Ông giảm xíu đi được không?”

“Cậu gì ơi, giá này đã rẻ lắm rồi đó.”

“Giảm xíu nữa đi mà!”

“Không giảm nữa được đâu...”

“Bùm!” Khói phép biến mất, Rồng Đen khổng lồ cúi đầu, chớp mắt đầy chân thành: “Không thể giảm được nữa ạ?”

......

Night mang cái túi căng phồng trở lại đầm lầy, miệng còn ngậm 5 đồng vàng sáng loáng.

“Mình lại có tiền rồi!” Night xúc động: “Có tiền thật vui!”

Đến tối, Night ngồi cạnh đống lửa, tay nâng niu mấy đồng vàng. Salo đã trải xong chăn đứng dậy, buồn cười đi đến chỗ hắn: “Nước dãi sắp chảy xuống hết rồi kia kìa... Á!”

“Cẩn thận!”

Tử linh pháp sư vấp chân vào hòn đá mở mắt ra, trước mắt là cơ ngực khỏe khoắn màu mật ong dưới ánh lửa.

“Salo, anh không sao chứ?” Câu hỏi vang vọng trong lồng ngực ấy.

Salo khẽ sờ mặt mình: nhiệt độ ở nơi đó không bình thường chút nào.

“Night.” Cậu gọi.

“Sao ạ?”

“Anh nghĩ lại rồi, bữa tối nay em vẫn phải trả tiền”

“.... TAT”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi