CỐ TIÊN SINH THẬT TÂM CƠ!



Lâm Xảo Xảo quay đầu lại, thấy được một đôi mắt có chút kiệt ngạo.

Làn da của người đàn ông hơi hơi thiên màu đồng cổ, một thân khí chất đều là dã tính lại kiệt ngạo khó thuần, dù cho mặc một chiếc áo bành tô màu đen, cũng không ngăn trở được một thân phỉ khí ấy, nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra được, đây là một nam nhân tuấn mỹ, bên dưới khóe mắt còn có một viên đào hoa chí nho nhỏ, chỉ cần câu môi một chút thì sẽ giống như loại nam nhân hư chuyên môn câu dẫn nữ nhân.

Lâm Xảo Xảo theo bản năng muốn giãy giụa một chút, lại không ngờ, lực dạo mà nam nhân sử dụng để đỡ cô lại rất lớn khó và lay động.

"Anh! ! ?!" Lâm Xảo Xảo nhìn hắn một cái.

Người đàn ông cười nhìn cô: "Đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn phi lễ cô, tôi chỉ là xác định cô có thể đứng vững vàng sau đó mới buông cô ra, nếu cô không có đứng vững tôi lại buông tay cô ra thì cô lại té ngã lần nữa, đến lúc đó chẳng phải là lại muốn ngã vào trong ngực của tôi?" Hắn hơi hơi nhướng mày, giống như nói rất có đạo lý.

Lâm Xảo Xảo: "! ! "
Một miệng ngụy biện.

Tuy rằng người đàn ông này lớn lên không tồi, nhưng vừa nhìn đã cảm thấy hắn chính là một hoa hoa công tử, Lâm Xảo Xảo là một người phụ nữ đã kết hôn đương nhiên muốn tránh thoát khỏi.

Vốn dĩ cho rằng đây là người tốt, không nghĩ tới còn mưu toan muốn chiếm tiện nghi của cô.

Lâm Xảo Xảo thật nhanh dùng sức tránh thoát khỏi hắn: "Tránh ra!"
Nhìn thấy Lâm Xảo Xảo có vẻ có chút tức giận, nam nhân có chút đáng tiếc lắc lắc đầu.

"Nhìn rất đáng yêu, không nghĩ tới tính tình lại lớn như vậy.

"
Lâm Xảo Xảo trừng hắn: "Tôi đã kết hôn, vị tiên sinh này, xin anh hãy tự trọng.

"
Nam nhân đầu tóc rất ngắn, cười rộ lên lại lộ ra một cái răng nanh nho nhỏ, thêm vài phần đáng yêu.

"Phải không.

"
"Đương nhiên.

" Lâm Xảo Xảo hừ lạnh một tiếng.

Nam nhân có chút đáng tiếc lắc lắc đầu: "Thật đáng tiếc a, tuổi còn trẻ đã kết hôn sớm như vậy.

"
Lâm Xảo Xảo: "! ! "
Lâm Xảo Xảo ở chỗ này cùng người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện giằng co, lại không ngờ rằng từ phía sau nhìn lại thì chính là cô đang cùng với một nam nhân lôi lôi kéo kéo, tư thế có chút ái muội thân mật.

Lâm Xảo Xảo cũng không tính toán cùng người đàn ông kỳ quái bỗng nhiên xuất hiện này nhiều lời làm gì, cô cách khá xa xa, tính toán đi về hướng phòng vệ sinh.

Không ngờ, cô ngẫu nhiên quay đầu lại thì thấy được Cố Vi Ngôn ở cách đó không xa trong đại sảnh vừa lúc ở nhìn về phía bên này.

Đôi mắt anh híp lại, mang theo một tia hơi thở nguy hiểm hiếm thấy.

Lâm Xảo Xảo thị lực rất tốt, lập tức liền thấy được cái biểu tình này của Cố Vi Ngôn.

Trong lòng cô lộp bộp một chút.


Biểu tình của Cố Vi Ngôn là thế nào vậy a! !
Cố Kiêu Hàn cũng thấy được, hắn có chút lười biếng liếc mắt nhìn Lâm Xảo Xảo một cái.

"Ai.

"
Lâm Xảo Xảo nhìn hắn.

"Cô xem, người đàn ông kia cùng người phụ nữ phía dưới nhìn rất xứng đôi, bọn họ có quan hệ gì a?"
Lâm Xảo Xảo căm tức liếc mắt nhìn hắn một cái.

Nam nhân ha ha cười hai tiếng.

Những người nước ngoài đó vừa mới đi, chỉ có Ngụy Na còn ở bên người Cố Vi Ngôn.

Ngụy Na theo Cố Vi Ngôn tầm mắt nhìn qua đó, tự nhiên cũng thấy được một màn kia phát sinh trên thang lầu.

Cô ta thong thả ung dung uống một ngụm rượu vang đỏ trong ly, không tính toán bình luận chút gì đó.

Cô ta là một người thông minh, biết lúc này nếu thêm mắm thêm muối ngược lại sẽ khiến cho Cố Vi Ngôn phản cảm.

Cho nên, lẳng lặng xem diễn là được.

Lâm Xảo Xảo tầm mắt xa xa cùng Cố Vi Ngôn nhìn nhau một chút.

Giây tiếp theo, một thân thanh lãnh Cố Vi Ngôn lập tức đã đi tới.

Lâm Xảo Xảo bị Cố Vi Ngôn khí thế kinh sợ đến, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn không có di chuyển bước chân của mình.

Cố Vi Ngôn thời điểm không có biểu tình thoạt nhìn qua tự nhiên mang theo một cổ tử quý khí xa cách, anh hơi hơi nhấp môi, trên người tản ra một loại khí tràng người sống chớ gần.

Áo sơmi màu trắng cấm dục một viên cúc áo trên cùng cũng nghiêm cẩn đóng vào, áo khoác tây trang màu trắng hoàn toàn phù hợp với khí chất cao lãnh của anh.

Anh biểu tình đạm mạc hơi hơi chuyển động đồng hồ trên cổ tay một chút.

Một bước lại một bước, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Vi Ngôn đi lên thang lầu.

Người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện kia dù bận cũng vẫn ung dung nhìn Cố Vi Ngôn đi tới, trên miệng lại còn treo một mạt tươi cười không chút để ý.

Cố Vi Ngôn đi lên, sau đó đi tới bên người nam nhân.

Thần sắc anh đạm mạc, cả người đều là lãnh, sau đó lạnh nhạt mở miệng nói: "Ngươi đã trở lại.

"
Nam nhân lại câu môi, cười hai tiếng, chỉ là ý cười kia không có đạt tới đáy mắt.

"Anh trai, nhiều năm không thấy như vậy, anh vẫn là một bộ dạng lạnh nhạt như thế, như thế nào, nhìn thấy em không cao hứng sao?"
Cố Vi Ngôn không nói.

Lâm Xảo Xảo ở một bên nghe mở to hai mắt nhìn.


Anh trai! !
Chẳng lẽ người này! !
Cô cẩn thận nhìn diện mạo người này một chút, mặt mày người này cùng Cố Vi Ngôn thật sự vẫn có vài phần giống nhau.

Lâm Xảo Xảo trong lòng lạnh một chút.

Chẳng lẽ đây là Cố Kiêu Hàn trong truyền thuyết sắp về tới! ! ?
Cố Vi Ngôn nhìn Cố Kiêu Hàn, đạm nói: "Sao em lại bỗng nhiên đã trở lại, cũng không nói cho anh một tiếng.

"
Cố Kiêu Hàn cười nói: "Chính là để cho mọi người một kinh hỉ, thế nào, nhìn thấy em có phải rất vui vẻ hay không?"
Cố Vi Ngôn nhàn nhạt câu môi.

"Đúng là kinh hỉ.

"
Anh nhìn về phía Lâm Xảo Xảo, vươn tay.

"Xảo Xảo, lại đây.

"
Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng, đi qua.

Tay Cố Vi Ngôn còn đặt ở nơi đó, cho nên Lâm Xảo Xảo đưa tay đặt vào lòng bàn tay của anh.

Cố Vi Ngôn nắm tay Lâm Xảo Xảo, rũ đi xuống, nhìn Cố Kiêu Hàn nhàn nhạt nói: "Giới thiệu cho em một chút, đây là chị dâu của em, Xảo Xảo.

"
"Chị dâu" khi Cố Vi Ngôn nói hai chữ có chút tăng thêm ngữ khí, tựa hồ là đang cố tình nhắc nhở Cố Kiêu Hàn một cái gì đó.

Cố Kiêu Hàn nhướng mày, cười một chút, thoạt nhìn cũng không ngoài ý muốn.

Hắn có phòng bị mà đến, sao có thể không biết đây là chị dâu của mình, Cố Vi Ngôn đặt trong lòng bàn tay sủng đâu.

Nhưng Cố Kiêu Hàn vẫn làm một cái thân sĩ lễ, lại cười nói: "Chị dâu rất xinh đẹp.

"
Lâm Xảo Xảo cảm giác được lực độ Cố Vi Ngôn nắm tay kia của cô có chút hơi hơi tăng thêm.

Có lẽ đó là do sự chiếm hữu dục của nam nhân đang quấy phá.

Cố Vi Ngôn mặt ngoài lại vẫn bình tĩnh nói: "Xảo Xảo, lúc trước anh đã nói qua với em, đây là Cố Kiêu Hàn.

"
Lâm Xảo Xảo liếc mắt nhìn người đàn ông trước mắt này một cái sau đấy gật đầu.

"! ! Xin chào.

"

Cố Vi Ngôn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lâm Xảo Xảo: "Không phải em muốn đi vào phòng vệ sinh sao?"
Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên nhớ tới, bản thân vốn tính toán đi tới phòng vệ sinh, bởi vì người đàn ông này bỗng nhiên xuất hiện làm cô quên mất việc định làm.

"Đúng! ! "
Cố Vi Ngôn nhẹ giọng nói: "Em đi trước đi.

"
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Vậy em đi đây.

"
"Ừ.

"
Lâm Xảo Xảo đi lên phía trước được vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua, Cố Vi Ngôn cùng Cố Kiêu Hàn cũng đi sang nơi khác, bọn họ đứng lặng ở chỗ lan can, khoảng cách giữa hai người còn có thể nhét vừa một người nữa, thoạt nhìn có chút xa cách.

Cố Vi Ngôn vóc dáng cùng Cố Kiêu Hàn không chênh lệch nhiều lắm, đều cao khoảng 1m86 cho nên ở trong đám người rất là xuất chúng, cơ hồ là liếc mắt một cái liền có thể nhận ra sự tồn tại của họ.

Không thể phủ nhận, Cố phụ là người cha có gen phi thường tốt đẹp, có lẽ cũng do mẹ của mỗi người lúc trẻ cũng đều là mỹ nhân, cho nên nói về vẻ ngoài hai đứa con trai của ông thì người nào cũng mười phần xuất sắc.

Cố Kiêu Hàn móc ra một hộp thuốc từ bên trong túi quần, lại từ trong đó lấy ra một điếu thuốc, quay sang phía Cố Vi Ngôn mời một chút.

Cố Vi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua, đạm thanh cự tuyệt: "Ngượng ngùng, anh không hút thuốc lá.

"
Cố Kiêu Hàn cười, đem điếu thuốc ngậm vào trong miếng, đôi tay giống như có ma thuật biến ra một cái bật lửa.

"Lạch cạch" một tiếng, chiếc bật lửa màu bạc bùng lên một ngọt lửa.

Ngón tay thon dài của Cố Kiêu Hàn đem điếu thuốc châm lửa, sau đó hút một ngụm thật sâu, cười nói: "Anh trai quả nhiên là anh trai, tự chủ rất mạnh.

"
Cố Vi Ngôn đạm thanh nói: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe, em tốt nhất không nên hút nhiều.

"
Cố Kiêu Hàn gật đầu một cái: "Được, em tận lực.

" Nói xong, lại hút một ngụm.

Cố Vi Ngôn: "Trở về sao không nói một tiếng, lúc trước cũng chỉ biết em sẽ về nước, hôm nay lại bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này.

"
Cố Kiêu Hàn lộ ra răng nanh: "Xuất hiện một cách bất ngờ như vậy mới có kinh hỉ không phải sao, anh xem, hôm nay anh cùng chị dâu rõ ràng đều cảm thấy kinh hỉ, mục đích của em cũng đạt tới.

"
Cố Vi Ngôn: "Em cũng biết Xảo Xảo là chị dâu của em, về sau em đối xử với cô ấy cần phải tôn trọng.

" Ngữ khí của anh có chút đạm mạc.

Cố Kiêu Hàn vỗ vỗ phần cháy hết ở đầu điếu thuốc.

Hắn nhướng mày hỏi: "Ghen tị?"
Cố Vi Ngôn xoay người, khí thế trên người hoàn toàn không thua Cố Kiêu Hàn, anh nhìn thẳng vào hắn: "Anh chỉ đang nhắc nhở em, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, bảo trì khoảng cách giữa hai người đó hẳn là việc mà em nên làm.

"
Cố Kiêu Hàn nhìn biểu tình của Cố Vi Ngôn, liền biết bản thân đã chọc đến vảy ngược của anh.

Vừa rồi chỉ là đỡ một chút, phản ứng của anh lớn như vậy.

Nếu làm ra loại chuyện xuất quỹ thì Cố Vi Ngôn chẳng phải là muốn nổi trận lôi đình?
Có ý tứ.


Cố Kiêu Hàn đem điếu thuốc ngậm ở môi, gật đầu, cười nói: "Điều này đương nhiên là em biết, chỉ là anh biết đó, em ở nước ngoài rất lâu rồi, đối bất luận người nào đều giống nhau, anh biết, nhiệt tình đối với người khác là đặc điểm của người nước ngoài, đây là ưu điểm mà em học được từ họ đấy.

"
Cố Vi Ngôn hơi hơi trầm mặc một chút.

"Hiện tại em đang đâu?"
"Hôm nay vừa về, hành lý để ở khách sạn.

"
Cố Vi Ngôn liếc hắn một cái: "Ngày mai anh sẽ chuyển cho em một bộ phòng ở, căn hộ kia sẽ chuyển sang tên của em, về sau em sống ở đó đi.

"
Cố Kiêu Hàn cười một chút, chỉ là ý cười thực đạm.

"Anh trai đối xử với em tốt quá, em thật cảm động.

"
Cố Vi Ngôn: "! ! Qua hai ngày nữa cùng đi gặp mẹ một chuyến, dù sao em trở về cũng cần báo cho bà một tiếng.

"
Cố Kiêu Hàn điếu thuốc trong tay dừng một chút.

Mẹ?
Từ khi nào hắn lại có nhiều thêm một cái thân thích?
Chỉ là, hiện tại, đối với hắn Tào Tuyết vẫn là một trưởng bối đáng giá yêu cầu cung cung kính kính gọi một tiếng "Mẹ".

Hắn đối với Tào Tuyết không có quá nhiều cảm tình, không tốt không xấu.

Bà chưa từng quản hắn, rốt cuộc đó lại không phải nghĩa vụ của bà ấy, nhưng nhiều năm như vậy, bà cũng chưa từng hãm hại hắn, Cố Kiêu Hàn có cảm giác chính mình có thể bình an lớn lên như vậy cũng phải thực cảm ơn bà.

"Được a.

" Hắn thống khoái đáp ứng rồi.

Cố Vi Ngôn: "Em trở về vội vàng, hôm nay không thể làm bữa tiệc đón gió tẩy trần cho em, ngày mai có thời gian không, tới trong nhà ăn bữa cơm đi.

"
Cố Kiêu Hàn nhướng mày: "Được a.

"
Nhìn người em trai có chung huyết mạch này của mình, nội tâm Cố Vi Ngôn cũng có chút phức tạp.

Anh tuy là thương nhân, biết người này đối với chính mình là uy hiếp, nhưng dù sao cũng là em trai ruột của mình, đối với hắn vẫn có nhiều một phần tình cảm thương hại.

Trước khi Cố cha chết đã làm trò trước mặt Tào Tuyết cầm lấy tay của anh, hơi thở thoi thóp nói anh nhất định phải chiếu cố tốt Cố Kiêu Hàn.

Rốt cuộc, Cố gia thua thiệt hắn quá nhiều.

Vô luận như thế nào, hắn cũng đều vô tội, việc được sinh ra cũng không phải việc hắn có thể lựa chọn.

Nếu, bản thân có thể lựa chọn, hắn chưa chắc sẽ lựa chọn đi vào cái gia đình này, chưa chắc lựa chọn thân thế này.

Nhưng mà, Cố Vi Ngôn lại rõ ràng điểm mấu chốt của mình ở nơi nào.

Điều mà anh có thể cho hắn, hữu hạn.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi