CỐ TIÊN SINH THẬT TÂM CƠ!

Buổi tối lúc ăn cơm nước xong, Lâm Xảo Xảo vốn dĩ định làm Cố Vi Ngôn đến đón mình trở về, nhưng Dương Hân lại gọi điện thoại cho cô và nói là nghĩ ra đó tâm sự, cho nên Lâm Xảo Xảo liền báo cho Cố Vi Ngôn không cần tới đón cô nữa.

Tới nơi đã hẹn trước với Dương Hân, Lâm Xảo Xảo xuống xe, đi từ từ vào bên trong.

Đi vào, cô liền thấy được Dương Hân đang có mặt ủ mày ê.

Lâm Xảo Xảo đi qua đó, ngồi vào bên cạnh cô ấy, "Làm cái gì đó?"

Dương Hân nghe được âm thanh, ngẩng đầu, nhanh chóng ôm lấy eo Lâm Xảo Xảo.

Lâm Xảo Xảo lẳng lặng làm cô ôm trong chốc lát.

Ba giây sau đó.

Dương Hân: "Xảo Xảo."

"Hả?"

"Có phải là ngực của cậu đã lớn hơn rồi phải không?"

"............"

Lâm Xảo Xảo đem Dương Hân đẩy ra, sau đó gọi một ly nước ép kiwi.

Lâm Xảo Xảo hỏi: "Sao thế hả, còn chưa giải quyết được chuyện với thầy Tiêu hay sao?"


Dương Hân: "Vẫn chưa được a...... Nếu đã giải quyết xong sao tớ có thể còn mặt ủ mày ê như vậy."

Lâm Xảo Xảo: "Cậu chưa giải thích sao?"

"Tớ đã giải thích, chỉ là sau khi anh ấy nghe xong giống như không có biểu tình gì nữa, đem tớ coi như không khí liền đi rồi, tớ tức giận a." Nói xong, Dương Hân giải hận uống hết bia bên trong cái ly của mình.

Lâm Xảo Xảo nhìn cô một cái, "Uống ít một chút, hôm nay nếu cậu mà uống nhiều quá thì một người thai phụ như tớ lại không thể đưa cậu về được đâu."

"...... Không sao đâu, yên tâm, tớ sẽ không uống say."

Lâm Xảo Xảo cười nói: "Đến lúc đó tớ sẽ gọi điện thoại cho thầy Tiêu, làm anh ấy tới đón cậu."

Dương Hân trợn trắng mắt, "Thôi bỏ đi, Tiêu lão sư đến lúc đó vừa nghe là ta, phỏng chừng sẽ trực tiếp đem điện thoại cắt đứt."


Lâm Xảo Xảo nhìn dáng vẻ này của Dương Hân, thở dài, "Nếu không cậu thử không cần thích thầy Tiêu nữa đi?"

Dương Hân: "Tớ cũng muốn...... Chỉ là chuyện tình cảm sao có thể có dễ dàng như vậy a."

Lâm Xảo Xảo: "Nói cũng đúng......"

Dương Hân hâm mộ liếc mắt nhìn Lâm Xảo Xảo một cái, "Xảo Xảo, kỳ thật đôi khi tớ thật sự rất hâm mộ cậu."

"Hâm mộ tớ cái gì?"

"Con đường yêu đương của cậu đều rất thông thuận a, mối tình đầu của cậu là Cố Vi Ngôn, sau đó liền gả chồng kết hôn, hiện tại đã có bảo bảo, quan trọng nhất chính là người cậu thích cũng rất thích cậu, đây đều là việc vô cùng hạnh phúc a, không giống tớ, cứ nhấp nhô nhấp nhô thôi, hiện tại cũng không biết bản thân nên làm cái gì."

Lâm Xảo Xảo vỗ vỗ bả vai Dương Hân, "Không cần quá ủ rũ, cậu là một người con gái tốt, khẳng định sẽ có người thích cậu."


"Thật vậy chăng?" Ngay cả bản thân Dương Hân cũng có điểm không quá xác định.

"Ừ." Lâm Xảo Xảo khẳng định gật đầu.

Dương Hân thở dài, "Chỉ hy vọng như thế đi."

Hai người lại nói về rất nhiều chuyện lúc trước, trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà đã quên mất thời gian trôi đi.

Lâm Xảo Xảo lại vừa nhìn thời gian, hóa ra đã hơn 11 giờ rồi, lúc này, Cố Vi Ngôn rất đúng giờ gọi điện thoại lại đây.

Dương Hân cười một chút, "Cố Vi Ngôn nhà cậu tới tra xét kìa."

Lâm Xảo Xảo khẽ cười một tiếng, sau đó chấp nhận cuộc điện thoại.

"Alo."

Giọng nói của Cố Vi Ngôn từ tính thâm trầm, "Sao vẫn chưa về?"

Lâm Xảo Xảo: "Nhanh."

"Anh đi đón em?"

Dương Hân ở bên cạnh phỏng chừng đã có chút uống say, hét lên với di động: "Cố tổng, đêm nay Xảo Xảo không quay về, sẽ đến nhà tôi qua đêm, anh không cần tới."
Lâm Xảo Xảo cũng nở nụ cười theo cô ấy.

Cố Vi Ngôn: "Em thật sự đi nhà cô ấy?"

Lâm Xảo Xảo liếc mắt nhìn Dương Hân một cái, "Đúng vậy, em muốn đến nhà Dương Hân ở một đêm."

"Bây giờ các em ở bên ngoài?" Cố Vi Ngôn hỏi.

"Đúng vậy."

"Hai người đều là nữ thì không khỏi có chút không an toàn."

"Không sao đâu, nhà của Dương Hân cách nơi này rất gần, chỉ mất vài phút đi đường là đã đến rồi."

Cố Vi Ngôn lại hỏi, "...... Em không ăn thoại mai của em?"

"Không ăn, một ngày không ăn cũng không có gì vấn đề."

"......"

Cố Vi Ngôn tựa hồ còn đang suy nghĩ cái gì, Lâm Xảo Xảo cười nói: "Được rồi, không nói nhiều, anh nghỉ ngơi sớm đi."

"...... Ừ."

Cuối cùng, chấm dứt cuộc điện thoại.

Lâm Xảo Xảo cùng Dương Hân liếc nhau, trong mắt hai người đều có một ít ý cười.

Dương Hân: "Cố Vi Ngôn nhà cậu đồng ý a?"
Lâm Xảo Xảo: "Hẳn là đồng ý đi."

"Xong rồi, Cố tổng nhà cậu sẽ ghi hận tớ, tớ đã đem vợ yêu của anh ta đoạt đi rồi." Dương Hân cười nói.

"Sẽ không, Cố Vi Ngôn không phải người keo kiệt như vậy."

Dương Hân cười nói: "Vừa rồi tớ chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, cậu thật đúng là muốn cùng tớ về nhà a."

Lâm Xảo Xảo: "Đúng vậy, ngẫm lại chúng ta hình như rất lâu chưa ngủ cùng nhau, trước khi cậu kết hôn chúng ta vẫn luôn ở chung một cái ổ chăn, hiện tại hình như đã rất lâu rồi."

Dương Hân gật đầu, "Đúng vậy...... Rốt cuộc cậu đã là người có chồng, sao có thể cả ngày cùng tớ pha trộn đâu."

Lâm Xảo Xảo: "Không sao đâu, đêm nay tớ liền bồi cậu."

Dương Hân tán thưởng xem cô, "Chị em tốt của tớ!"

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Lâm Xảo Xảo vì ngăn lại Dương Hân tiếp tục uống rượu, cho nên liền đi theo cô ấy về nhà.
Lâm Xảo Xảo tới nhà của Dương Hân, mới vừa ở trên giường Dương Hân nằm không được bao lâu, liền cảm giác di động đang chấn động một chút.

Cô vừa lấy ra thì thấy, phát hiện là Cố Vi Ngôn gửi tin nhắn WeChat đến cho cô.

—— đến chưa?

Lâm Xảo Xảo cười một chút, sau đó ở trên di động đánh chữ.

"Ở trong nhà Dương Hân, cô ấy đang đi tắm rửa."

—— thoải mái sao?

"Cái gì?"

—— ở trong nhà của bạn thân có phải có cảm giác mới mẻ hơn so với ở trong phòng ngủ của mình hay không?

"...... Cũng khá tốt, giường ở đây có chút nhỏ, nhưng mà vẫn là rất thoải mái."

—— vậy thì tốt rồi.

"Anh mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn muốn đi làm mà."

—— ngủ không được.

"Hả......?"

—— mất ngủ.

Lâm Xảo Xảo ở đầu này di động trầm tư trong chốc lát, hóa ra Cố Vi Ngôn cũng có lúc mất ngủ ư?
Dù sao từ khi cô cùng Cố Vi Ngôn ngủ chung một cái ổ chăn, cô cảm giác chất lượng giấc ngủ của Cố Vi Ngôn vẫn luôn rất tốt, trên cơ bản có đồng hồ sinh học ổn định cho làm việc và nghỉ ngơi, không có tình huống đặc thù thì sẽ không thức đêm.

"Vì sao a?"

Bên kia mất một phút mới trả lời lại đây.

—— Phu nhân của tôi không thấy, trong lòng vắng vẻ, nếu em thấy phu nhân của tôi, xin hãy nói cho cô ấy, tiên sinh của cô ấy giờ này khắc này đang phải chịu đủ nỗi khổ tương tư, nếu cô ấy còn yêu tiên sinh của mình mà nói thì tốt nhất nhanh chóng an ủi tiên sinh của cô ấy một chút, bằng không......

Lâm Xảo Xảo tò mò hỏi: "Bằng không cái gì?"

Cô không nghĩ tới Cố Vi Ngôn vậy mà lại gửi lại đây một cái biểu tình bao chó Shiba, nhìn qua là biểu tình đáng thương vô cùng còn thương tâm, phía trên có một từ: Ủy khuất.
Cũng không biết anh từ nơi nào tìm được biểu tình bao, dù sao anh cũng không phải người sẽ dùng biểu tình bao.

Lâm Xảo Xảo:......

"Sao lúc trước lại không phát hiện Cố tiên sinh nhà ta là một người diễn tinh như vậy đâu?"

Cố Vi Ngôn hình như là dùng nó đã nghiện rồi.

Lại gửi lại đây một cái biểu tình chó Shiba, bên trên có từ: Phiền muộn.

Lâm Xảo Xảo bước đầu phán định, Cố Vi Ngôn đã tồn không ít hệ liệt biểu tình bao chó Shiba.

Lâm Xảo Xảo nhìn màn hình, nhịn không được nhẹ nhàng cười thành tiếng.

"Thật sự ngủ không yên a?"

—— không lừa em, nếu không tin thì chúng ta có thể call video.

Lâm Xảo Xảo suy xét thật lâu sau.

"Sáng mai mấy giờ dậy?"

—— sáu giờ sáng.

Lâm Xảo Xảo nhìn thời gian một chút, cảm giác chính mình có phải không nên để Cố Vi Ngôn ở nhà một người như vậy hay không a......
Rốt cuộc hai người ngủ đã thành quen, bất chợt chỉ có một người ngủ thì có lẽ sẽ không thích ứng.

Suy nghĩ thật lâu, Lâm Xảo Xảo ở trên di động gõ mấy chữ.

"Cho dù bây giờ em muốn trở về thì cũng quá muộn......"

Cố Vi Ngôn rất nhanh trả lời cô.

—— không sao, anh đi đón em, lập tức.

Lâm Xảo Xảo: "......"

Một thời gian qua đi, sau khi Dương Hân tắm rửa ra ngoài phát hiện Lâm Xảo Xảo lại đem áo khoác mặc vào.

Cô nghi hoặc hỏi: "Sao lại đem áo khoác mặc vào? Lạnh?"

Lâm Xảo Xảo sờ sờ cái mũi của mình, "Không phải......"

"Làm sao vậy?"

"Lát nữa Cố Vi Ngôn sẽ tới đây......"

"Tới đón cậu?"

"Ừ......"

"Phốc......" Dương Hân ôm bụng cười cười to ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt đều đã chảy ra rồi.

"Không phải đâu...... Hai người các cậu tới cả một đêm không chia xa được?! Rõ ràng lúc trước cậu đã hứa hẹn với tớ, kết quả liền phản chiến nhanh như vậy."
"......"

"Nói, có phải mùa đông rét lạnh không có cánh tay cường tráng của chồng cậu ôm thì cậu sẽ ngủ không được hay không a." Dương Hân cho nàng vứt một cái liếc mắt đưa tình.

Lâm Xảo Xảo nói không nên lời.

Cô cũng vô pháp nói Cố Vi Ngôn không có cô thì sẽ ngủ không yên, như thế Dương Hân sẽ cười càng lớn, vì bảo trì hình tượng của Cố Vi Ngôn cô vẫn nên bảo trì trầm mặc đi.

Lâm Xảo Xảo đã mặc chỉnh tề, Dương Hân ngồi ở trên giường, nhìn Lâm Xảo Xảo, tấm tắc vài tiếng.

"Quả nhiên là con gái gả chồng như nước đổ đi a."

Lâm Xảo Xảo nói lắp một chút, nói: "Đừng nói bậy, tớ...... Tớ đây là đặc thù tình huống?"

"Tình huống đặc thù gì chứ?" Dương Hân chớp chớp hai mắt của mình một chút, thoạt nhìn giống như một học sinh đang nghiêm túc nghe giảng.

"...... Hai người bọn tớ có chút việc muốn thương lượng." Lâm Xảo Xảo mạnh mẽ giải thích một câu.
"Việc gì mà không thể thương lượng trong điện thoại, một hai phải gặp mặt nói." Dương Hân vuốt cằm, tự hỏi nói: "Chẳng lẽ là chuyện ngượng ngùng gì đó?"

Lâm Xảo Xảo có chút chịu không nổi, nhưng lại có chút buồn cười, cũng may Cố Vi Ngôn rất nhanh đã đến rồi, giải cứu cô khỏi sự xấu hổ.

Dương Hân cuối cùng nói: "Được rồi được rồi, nói giỡn với cậu thôi, nhanh chóng về nhà đi, chui vào trong lòng người chồng thân yêu của cậu ngủ một giấc thật ngon đi, thời gian cũng không còn sớm."

Lâm Xảo Xảo: "Được, vậy cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, đêm nay uống không ít rượu rồi, không cần suy nghĩ nhiều quá, ngủ một giấc thì ngày mai sẽ tốt lên rất nhiều."

Dương Hân hơi hơi cười một chút, "Ok, cậu cũng đừng lo lắng cho tớ, nhanh về nhà đi, trên đường chú ý an toàn."
"Được."

Sau đó Cố Vi Ngôn gửi tin nhắn anh đã tới rồi, Lâm Xảo Xảo đi ra ngoài, nhưng mà vừa ra khỏi cửa đã phát hiện Cố Vi Ngôn đã đứng trước cửa.

Cô kinh ngạc một chút, "Nhanh như vậy?"

Cố Vi Ngôn mang đến cho cô một cái khăn quàng cổ, quấn ở trên cổ cô.

"Ừ, sợ em lạnh, cho nên sớm một chút tới đây."

Lâm Xảo Xảo: "Không có việc gì, em cũng không làm ra vẻ như vậy."

Cố Vi Ngôn quấn khăn cho cô xong, nhẹ giọng nói: "Buổi tối nhiệt độ rất thấp, vẫn nên giữ ấm một chút thì tốt hơn, không cần bị cảm lạnh, vạn nhất sinh bệnh đau lòng vẫn là anh."

Lâm Xảo Xảo gật gật đầu, vuốt vuốt khăn quàng cổ trên cổ mình, cảm giác từ đầu đến chân đều rất ấm áp.

Cố Vi Ngôn nhìn cô nói: "Đi thôi."

Lâm Xảo Xảo: "Vâng."

Cố Vi Ngôn dắt tay cô, chậm rãi đi ra ngoài.

Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu nhìn thoáng qua thân ảnh cao lớn của Cố Vi Ngôn, trộm cười cười.
Cố Vi Ngôn phát hiện Lâm Xảo Xảo đang cười, cúi đầu liếc nhìn cô một cái.

"Cười cái gì?"

Lâm Xảo Xảo: "Có phải không có em một người ngủ sẽ rất sợ hãi hay không a?"

Cố Vi Ngôn thừa nhận bằng phẳng, "Đúng vậy, không có phu nhân để ôm thật là cô đơn, cho nên cần thiết phải đem em chặt chẽ ủng ở trong ngực thì tốt hơn."

Nói xong, Cố Vi Ngôn duỗi tay đem Lâm Xảo Xảo ôm vào trong lòng, đem ấm áp ở trong thân thể toàn bộ truyền qua cho cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi