CÔ TINH BẠN MÃN NGUYỆT

7.

Con ngươi bình tĩnh của Tống Cô Tinh nổi lên một chút gợn sóng, hắn khẽ cười một tiếng: "Công chúa so với những gì cô nghĩ thú vị hơn nhiều."

Ta không thú vị, chỉ là so với những cô nương khác ta sẽ giết người mà thôi.

Tống Cô Tinh chấp nhận Cốc Dụ, nhưng không tin tưởng Cốc Dụ sẽ trung thành.

Vì thế trước mặt ta, hắn đưa cho Cốc Dụ một viên thuốc: "Đây là Thất Nhật Tán, ăn cái này vào, thì cứ bảy ngày lại đến chỗ cô lấy thuốc giải."

Hắn không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, nếu bảy ngày không có thuốc giải, sẽ phải chết.

Đương nhiên, nếu hiện tại không ăn, cũng sẽ phải chết.

Hiển nhiên Cốc Dụ không muốn ăn, hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, bộ dạng muốn phải lấy chết tạ tội.

Ta nở nụ cười: "Điện hạ thưởng cho ngươi, ngươi cứ việc ăn. Điện hạ nhất ngôn cửu đỉnh, có thể không cho ngươi thuốc giải sao?"

Những lời phía sau chính là nói cho Tống Cô Tinh nghe.

Hắn nhướng mi, không nói gì.

Cốc Dụ như không dự đoán được ta sẽ nói vậy, sửng sốt một lát, mới nhận Thất Nhật Tán từ trong tay Tống Cô Tinh, bỏ vào trong miệng.

Tống Cô Tinh nhìn Cốc Dụ nuốt vào, mới quay đầu lại nhìn ta: "Trước đó ngươi cho hắn ăn cái gì?"

Ta nhìn Cốc Dụ một cái, ngón tay trực tiếp để ở bên môi,nháy mắt với Tống Cô Tinh: "Điện hạ đoán?"

"Cô không thích đoán." Hắn cong khóe miệng, vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh như trước, "Cô sớm muộn sẽ biết."

Chắc chắn sẽ không biết.

Bởi vì ta cho Cốc Dụ ăn chính là đường, ngay cả chính Cốc Du cũng không biết.

Thời điểm ta cứu Cốc Dụ ta vẫn còn nhỏ, bên người chỉ có Sơ Nhất, ta có thể lấy đâu ra tuyệt thế độc dược đến trói buộc Cốc Dụ chứ?

Bất quá là dựa vào miệng mình mà lừa dối mọi người.

Lúc trời tối Tống Cô Tinh không ngủ lại, đến bữa tối cũng không dùng.

Nghe nói hắn đến chỗ Diệp Yên Nhiên.

Hắn đương nhiên muốn đi, vì binh quyền mới cưới Diệp Yên Nhiên, làm sao để nàng ta cô quạnh được.

Với tình cảnh của hắn hiện giờ, nếu không phải Diệp Yên Nhiên một lòng muốn gả cho hắn, làm sao hắn có thể cưới được con gái độc nhất của đại tướng quân?

Trước đây ta không nghĩ đến những điều này, thậm chí còn nghe những lời vớ vẩn của Diệp Yên Nhiên.

"Ta trông rất giống một kẻ dễ bị lừa sao Sơ Nhất?" Ta nằm ở trên giường, Sơ Nhất lấy chăn bông cho ta.

Nàng đương nhiên biết ta nói cái gì, nhỏ giọng nói: "Công chúa, là nàng ta lừa gạt quá giỏi."

Nhìn những sợi bông, ta thấy lòng mình dịu lại.

Nếu là ngày đầu tiên biết Diệp Yên Nhiên, sẽ giết nàng ta.

Sao còn có thể bị nàng đùa giỡn?

Ngoài cửa sổ trời bắt đầu đổ mưa, ta là người trước giờ không thích trời mưa.

Vậy mà bây giờ ta lại thấy cơn mưa này thật tốt.

Không biết qua bao lâu, mưa càng lúc càng lớn, vừa lúc ta sắp ngủ say, có người gõ cửa.

Sơ Nhất đang ở bên giường cười nói: "Nhất định là điện hạ tới."

Ta cũng tưởng Tống Cô Tinh đến đây.

Nha hoàn lại báo lại nói là Diệp Yên Nhiên đến.

Lúc ta đang muốn giết nàng ta, thế mà nàng ta tự mình dâng đến cửa.

Khi Diệp Yên Nhiên đi vào trên người còn mang theo hơi nước, là từ cơn mưa chạy tới. Búi tóc đã được tháo ra, ngọn tóc hơi ướt, có lẽ là vừa tắm xong.

Ta nhìn về phía nàng ta, nàng ta hỏi ta: "Công chúa, tối nay ta có thể ngủ cùng người hay không?"

Nàng ta đây là muốn làm gì, ta đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến nàng muốn ngủ cùng ta.

Ánh mắt nàng ta lóe lên, tựa như vô cùng mong chờ có thể ngủ cùng ta.

Sau câu hỏi này, ta, người vốn dĩ muốn giết nàng vào đêm nay, quyết định sẽ giết nàng vào ngày mai.

Ta dựa vào thành giường, tay đặt lên môi, nhẹ nhàng ngáp một cái: “Tỷ tỷ cứ nói đùa, điện hạ còn đang trong cung của người”.

"Chính là bởi vì hắn ở trong cung của ta mới muốn ngủ với công chúa." Nàng nháy mắt mấy cái, chạy lên, "Công chúa thích ngủ bên trong hay thích ngủ bên ngoài?"

Da mặt Diệp Yên Nhiên dày hơn gì ta nghĩ.

Ta há hốc mồm, lời cự tuyệt còn chưa nói nói ra, nàng ta đã cởi đôi hài bò lên giường.

Sơ Nhất mở to mắt nhìn Diệp Nhiên Nhiên, trông như khắc chữ "Nàng ta chết chắc rồi".

"Công chúa không nói gì, vậy ta ngủ bên trong, ta sợ lạnh." Diệp Yên Nhiên nằm xuống bên trong, chớp đôi mắt vô tội nhìn về phía ta.

Trừ mẫu phi, ta chưa bao giờ cùng nữ nhân nào ngủ chung giường.

"Lăn xuống đi." Ta hơi hơi nhíu nhíu mày.

Sơ Nhất và nha hoàn đi cùng với Diệp Yên Nhiên sợ tới mức đều quỳ xuống.

Diệp Yên Nhiên cũng bị dọa, khi ta nghĩ nàng sẽ đi xuống, nàng cắn răng một cái ôm ta: "Ta không, dù sao trở về ngủ cùng thái tử cũng chết, ngủ cùng với ngươi cũng chết, thà rằng chết trên giường sạch sẽ cùng ngươi."

"Ồ?" Ta nhíu mày, đang muốn hỏi nàng muốn chết như thế thì một tiếng sét giáng xuống.

Tất cả mọi âm thanh đều dừng lại, mặt ta có chút tái đi.

Sơ Nhất vội vàng đứng dậy đóng cửa sổ.

Diệp Yên Nhiên đột nhiên nhấc chăn lên rồi kéo ta vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi