CỐ TỔNG GƯƠNG VỠ CÒN CÓ THỂ LÀNH SAO


Niệm Nguyệt Sơ trở về phòng, lấy ra cuốn sổ thiết kế, ngồi tính toán.

Hiện tại mới được khoảng tầm 6 mẫu, tính ra còn thêm 6 mẫu nữa.

Nghĩ đến một chi tiết nhỏ, Niệm Nguyệt Sơ lập tức bật dậy, đi tới bên bàn làm việc, bắt đầu tập trung phác thảo.

Cô vừa có linh cảm, là một chiếc váy hồng dịu dàng nhưng táo báo, để hở phần ngực khoe xương quai xanh và có hai vạt chéo hình chữ V buộc lại ở cổ.

PHần ngực sẽ được may bó vào với những sọc thẳng ở giữa và nối luôn với phần vải dưới tạo thành một chiếc áo giả váy ngắn có động rộng như hình cánh quạt.

Chiếc áo váy này kết hợp với quần soc da đen, phối thêm một đôi bốt cao cổ đi chơi thật sự thích hợp.

Mọi điểm mạnh đều được khoe ra tuyệt đối.
Nhưng mà, mai cô phải đến phân xưởng, vậy anh phải làm sao? Để anh ở nhà một mình liệu có nguy hiểm gì không? Hay là mang theo? Nhưng như thế cô sẽ trở thành trung tâm của mọi sự chú ý mất.

Phải làm gì đây? Mang theo hay để anh ở nhà? Để ở nhà thì cảm giác tội lỗi và lo lắng mà mang anh theo liệu anh có đồng ý không nhỉ?
Thôi tốt nhất cứ mang theo cho chắc, đến đó có nhiều người coi như anh dễ hòa nhập hơn.
Niệm Nguyệt Sơ vẽ xong, ưng ý cất vào trong túi.

Tay cô chạm phải thứ gì đó.

À là danh thiếp.

Suýt thì cô quên mất chuyện này.
Niệm Nguyệt Sơ cẩn thận suy tính sau đó gật đầu với chính bản thân.

Cô cảm thấy phương án cô đưa ra rất hợp lý.
Khi nắng ban mai vươn mình thức giấc, Niệm Nguyệt Sơ cũng từ trong phòng đi ra.

Cô cần chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Để xem, cô nên làm gì thanh đạm một chút.

À cho anh ăn trứng luộc dằm mắm, vừa đủ chất dinh dưỡng mà vừa no lâu.
Thời điểm Niệm Nguyệt Sơ sắp đồ xong, Mục Tang cũng hoàn thành xong các việc cá nhân.

Anh tới bàn ăn, ngồi đối diện, nhìn vào bát trứng luộc đã được bóc vỏ rồi lại nhìn cô.

Cứ như thế vài lần mới dừng.
"Người tôi có vấn đề gì hả?"
Niệm Nguyệt Sơ khó hiểu với hành động của anh.
"Chỉ có cái này?"
Mục Tang có đôi phần ghét bỏ lí nhí hỏi.

Anh biết bản thân không được đòi hỏi nhưng từ trong tâm khảm luôn sinh ra cảm giác những thứ trước mặt không hề phù hợp với mình.

Một cảm giác khó chấp nhận lại đan xen với sự hoài nghi khiến Mục Tang nhìn chằm chằm vào bát trứng trên bàn.

Anh hình như chưa từng thử qua món kiểu này.


Liếc qua Niệm Nguyệt Sơ, anh âm thầm thở dài một hơi, thu lại những khó chịu bên trong, cố gắng không để lộ sự miễn cưỡng.

Anh không muốn cô buồn.
"Anh ăn thử đi, ngon lắm đó.

Đơn giản nhưng có võ.

Tin tôi đi!"
Niệm Nguyệt Sơ cũng nhận thấy anh bài xích với món cô chuẩn bị nên khai thông tư tưởng cho anh, dùng đũa gắp cho anh một quả, cho mình một quả, Tiện tay hướng dẫn anh cách ăn.

Món này hồi nhỏ mẹ cô làm nhiều lắm, cô ăn đến nghiện, bây giờ nghĩ lại tuổi thơ thấy gắn liền với trứng luộc hơi nhiều.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn anh chưa chịu ăn, kiên nhẫn quảng cáo món yêu thích của mình.
"Anh ăn thử đi, một miếng thôi.

Làm như tôi thế này nè, 100% ngon!.

Tôi đảm bảo sơn hào hải vị cũng không thể bằng trứng luộc chấm mắm đâu.

Thử đi, thử đi."
Niệm Nguyệt Sơ gắp một quả khác, chấm vào trong bát mắm, choài người đưa về phía anh.

Mục Tang nhìn hành động trước mặt, lạnh lùng né ra sau.
Niệm Nguyệt Sơ vẫn kiên nhẫn.
" Mục Tang, ăn thử một miếng thôi.

Được không?"
Người đàn ông trước mặt thở dài một hơi mới tới gần cắn một miếng theo lời cô, trên mặt hiện đầy vẻ cam chịu.
Niệm Nguyệt Sơ bỗng nhiên có cảm giác vì một miếng trứng mà mình thành tội đồ thiên cổ, bắt ép trai lành vậy đó.
"Nếu anh không thích món...."
Chưa nói xong thì người đàn ông này đã gắp quả trứng trong bát mình, bắt đầu chấm mắm ăn thử miếng thứ hai.

Ngậy ngậy bùi bùi, lần đầu không có cảm giác còn lạ lạ, lần thứ hai liền thấy ngon, còn mặn mặn nữa.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn anh từ xa lánh đột ngột biến thành yêu thích, mừng rỡ ngồi nhìn anh ăn.

Cô đã nói rồi mà đôi khi đơn giản còn ngon hơn sơn hào hải vị nhiều.

Một người kén ăn như cô còn duyệt thì nói gì tới người khác.
Ăn xong, Mục Tang chủ động thu dọn bát đem vào trong bếp rửa.

Niệm Nguyệt Sơ nhìn theo bóng lưng anh tới khi bị bức tường cản lại mới trở về phòng thay đồ.
Niệm Nguyệt Sơ đóng cửa phòngmình, nói với anh đang từ phòng bếp đi ra:
"Anh có muốn đi với tôi tới xưởng may không? Nếu không thì tôi để anh ở nhà nhé?"
Mục Tang suy tư, trầm ngâm chỉ vào mình rồi lên tiếng:
"1 mình?"
Niệm Nguyệt Sơ gật đầu.

Đúng vậy, một mình anh ở nhà nếu chọn phương án hai.

Bởi vì cô còn rất nhiều việc ở phân xưởng, mấy hôm không đến rồi, thật sự công việc dồn lại đến cô còn sợ thức ngày thức đêm cũng không giải quyết kịp.


Không thể nghỉ thêm được nữa.

Với cả, không làm sẽ không có tiền nuôi anh đâu.

Cô có cảm giác người đàn ông này, ăn uống không giống người thường.

Mọi thứ đều tiêu chuẩn cao.
Mục Tang không chần chừ chọn đi theo cô.

Anh vào phòng lấy khẩu trang, sau đó đứng ở cạnh cô.

Cô di chuyển anh di chuyển, cô dừng anh đợi, như hình với bóng.
Niệm Nguyệt Sơ khóa cổng, bỏ chìa khóa vào trong túi, ra hiệu với anh:
"Đi thôi."
Mục Tang gật đầu, cầm lấy cổ tay cô, hai người đồng thời nhìn nhau.

giây phút ấy, một người có phần ngạc nhiên, một người không mang suy nghĩ gì.
Có lẽ với anh điều này thể hiện sự tin tưởng nên mới nắm lấy cổ tay cô.
Niệm Nguyệt Sơ tự nhắc nhở bản thân không thể áp suy nghĩ của một người bình thường lên một người như anh.

Cô phải đặt mình vào vị trí của anh.
Đến phân xưởng, trước bao con mắt hận không thể gắn chặt lên hai người, Niệm Nguyệt Sơ bình tĩnh giới thiệu anh là người quen của mình, tuy nhiên cô cũng nói anh có chút vấn đề, mong mọi người chiếu cố.

Đám đông gật gù như gà mổ thóc, cả nam cả nữ đều đổ dồn lên người anh soi xét, hận không thể gắn chip phân tích điện tử trên đó.
Mục Tang không thích những ánh mắt ấy, lắc lắc cổ tay cô.

Niệm Nguyệt Sơ ngước nhìn anh, nhận được sự khó chịu trong đáy mắt, lập tức mỉm cười dẹp đám đông.

Cái người này không thích đám đông! Cô ngày càng phát hiện, so với hôm mới đưa anh về, anh khó chiều hơn cô tưởng.
Đưa anh vào trong phòng xong, Niệm Nguyệt Sơ để anh ngồi ở chỗ bàn uống nước, có một cái sofa hơn 1m6 để duỗi người, để anh ở đó, đem cho anh thêm mấy quyển tạp chí cho anh riếc thời gian còn mình ra chỗ bàn làm việc bắt đầu xử lý các đầu mục.
Cô ghi những thứ cần xử lý ra bảng trong suốt được cắm trên một bục gỗ tròn nhỏ, cắm qua USB chiếu sáng màu vàng.

Sau đó bắt đầu thiết kế.
Dương Dực gõ cửa rồi bước vào, nhìn trộm người đàn ông đang ngồi một góc phòng chuyên tâm đọc cũng nhìn được một phần gương mặt của anh.

Nếu không nghe Niệm Nguyệt Sơ giới thiệu từ trước, anh còn tưởng đây là xã hội đen.

Thật thắc mắc sao chị mình không sợ cái dáng vẻ kì quái đó.
Trong lúc lơ đãng đánh giá, Mục Tang đã quay ra nhìn.

Anh dùng ánh mắt lạnh lùng, xa cách vạn dăm với đối phương, không hề có một chút nể nang khách khí nào.

Thậm chí ánh mắt ấy, Dương Dực cảm giác như đôi mắt chim ưng đang muốn nuốt sống mình.
Dương Dực né tránh, tới chỗ Niệm Nguyệt Sơ nói nhỏ.
"Chị ơi, cái người kia của chị, có chắc có vấn đề không?"
Niệm Nguyệt Sơ nhìn thoáng qua anh, điềm tĩnh khẳng định.


Cô tiếp tục thiết kế bản vẽ.
"Sao cậu hỏi vậy?
"Em cảm thấy anh ấy với người khác cực kì xa cách."
"Có thể là chưa quen thôi.

Tôi trước cũng bị mấy cô cậu nhận xét thế còn gì."
Niệm Nguyệt Sơ kẻ kẻ vẽ vẽ, không ngẩng đầu nói.
Dương Dực thấy cũng có lý.

Lúc trước quả thật bọn họ cảm thấy Niệm Nguyệt Sơ vừa lạnh lùng vừa khó gần, bọn họ đều tưởng cô khó tính, coi thường người khác sau mới biết cô hướng nội, chỉ là không thích chủ động bắt chuyện người ta.
"Chị ơi, hiện tại thì chúng ta có khoảng tầm 6 mẫu đang hết hàng, có một số là mẫu giày.

Em thấy việc bán theo set khá ổn nên vẫn cho tiếp tục triển khai, kết hợp thêm cả một số đợt chạy chiến dịch giảm giá, voucher vào ngày nghỉ lễ thì doanh số đã đạt dự kiến.

Tuy nhiên, vấn đề là bởi vì có một số phụ kiện chúng ta phải kết hợp với công ty khác nên đôi khi thời gian nhận hàng bị chậm, dẫn tới giao hàng cho khách chậm trễ.

Em đang tính sẽ liên hệ thêm một số bên khác.

Ý kiến chị thế nào?"
"Tôi không vấn đề gì."
"Vậy còn về các mẫu sắp tới?"
"Về các mẫu sắp tới thì có khoảng tầm 6 mẫu vẫn là đồ mùa hè thu còn lại sẽ là đồ thu.

Tiến độ vẫn như tôi đã thông báo.

Sau khi tôi gửi mẫu thì cậu cho mọi người làm, còn về sự kiện thời trang sắp tới, cậu tính toán thử xem chi phí ban tổ chức đưa ra như thế nào.

Sau đó chúng ta sẽ họp bàn về các chi phí liên quan."
"Dạ vâng ạ."
Dương Dực để ý một cặp mắt từ phía xa đang như con hổ rình mồi ở phía này.

Xem chừng có vẻ có người không thích sự có mặt của anh cho lắm.
"À chị.

Con gái bọn chị sao khó hiểu thế?"
Niệm Nguyệt Sơ nghiêng đầu nhìn anh.

Nói cái gì mà không đầu không đuôi thì ai hiểu được.

Niệm Nguyệt Sơ bắn cho anh một ánh mắt lên án.
"Là lần trước ấy, em cảm thấy có lỗi nên mua hoa tặng cô ấy, một bó rất to, rất nhiều hoa, đủ màu sắc.

Ai ngờ đâu cô ấy ném hoa của em đi xong rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Hình như là khóc tiếp.

Em không hiểu.

Rõ ràng em chân thành chuộc lỗi cơ mà.

Tại sao có thể tổn hại bó hoa như thế? Nó đâu có lỗi gì?"
Dương Dực khổ sở kể lể, trên mặt cứ như cái màn hình nháy 3 giây thay đổi một sắc mặt.
Niệm Nguyệt Sơ bắn cho cậu ta một cái lườm.

Đúng là đầu đất mà.
"Cô ấy bị dị ứng hoa đó.


Một bông người ta còn chịu được cậu tặng cả bó như thế người ta chưa đập cậu là may rồi.

Thế cô ấy vẫn đang giận cậu?"
Cô cũng chỉ vô tình biết Cố Mễ Đình bị dự ứng hoa.

Thật ra không phải là tất cả nhưng loài hoa nào có phấn thì sẽ bị nổi mẩn đỏ trên người.

Tên này có tâm nhưng chắc chưa tìm hiểu cứ nghĩ con gái đều thích tặng hoa liền đem bài đó đi áp dụng.

Em trai cô có vẻ không những đầu gỗ mà số còn đen nữa.
"Cô ấy thấy em liền muốn đem ngay đi trảm, cũng không thèm bắt chuyện với em nữa.

Em xin lỗi rồi mà vẫn chưa hết giận."
Niệm Nguyệt Sơ đánh giá anh ta.

Cô nghe câu đó rất có điềm.
"Cậu xin lỗi thế nào?"
Dương Dực bắt đầu đứng cách xa cô, hắng giọng ba tiếng, bắt đầu nhập tâm kể lại.

Cả quá trình vẫn luôn không cảm thấy mình sai.
Niệm Nguyệt Sơ nghe xong thở dài.

Cô không biết nên làm gì với tên đầu đất này.
"Dương Dực, cậu thích cô ấy hả?"
Dương Dực lập tức phủ nhận.

Anh thẳng thắn từ chối.
"Chị, không thể nào.

Em chỉ thấy có lỗi thôi.

Em sẽ không yêu một nhóc con như vậy đâu, cảm thấy cô ấy giống với em gái em, cũng từng bị mấy kẻ như thế lừa nên có khuyên nhủ đôi chút thôi.

Chị đừng nghĩ linh tinh.

Em không yêu một đứa nhóc."
Niệm Nguyệt Sơ à một tiếng, cười đầy tư vị.

Để rồi xem sau này ai vắt chân lên cổ chạy theo đuổi người ta.

Những người hay nói mấy lời đó thường dễ bị nghiệp quật lắm.

Bạn cô, cô gái vàng Lâm Khả Khả cũng từng hùng hổ đập bàn nói không yêu một kẻ đào hoa như Quán Xuyên.

Gớm! Trúng mũi tên của thần Cupid rồi, gặp nhau có mà đổ rầm rầm.
"Cậu nhớ lời của cậu nhé.

Coi chừng sau này khóc thét đấy!"
Niệm Nguyệt Sơ đầy tốt bụng nhắc nhở.

Chưa chi cô đã thấy tương lai của đứa em mình rất giống câu sóng gió phủ đời trai, tương lai trông gai còn nhiều.
"Chị, em đã bảo em không yêu một con nhóc như thế mà.

Vẻ mặt chị là thế nào vậy?"
"Không! Có gì đâu! Thôi cậu ra ngoài cho tôi còn làm việc."
Dương Dực chán nản đi ra, trước khi đóng cửa cảm nhận rõ sự hắt hủi từ hai phía..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi