CỐ TỔNG GƯƠNG VỠ CÒN CÓ THỂ LÀNH SAO


Thấm thoát đã thêm vài tuần trôi qua, người đàn ông ngốc ấy vậy mà đã bên cô sắp được 2 tháng.

Thời gian này anh đã dần quen, thường sẽ ở nhà nấu ăn đợi đến khi cô về sẽ cùng thưởng thức, buổi chiều khi Niệm Nguyệt Sơ trở lại phân xưởng, anh cũng theo cùng.

Cuộc sống vô thưởng vô phạt bình yên cứ thế trôi qua.
Cô không dẫn anh đến gặp mẹ mình, chỉ đôi khi ghé qua tâm sự với bà về anh.
Lãng Khiêm đã biết tới sự hiện diện của Mục Tang.

Khi ấy, cô nhìn thấy được trong mắt anh là nỗi buồn được che giấu cẩn thận cùng với một ý hiểu đã tường.

Anh đối với Mục Tang là thái độ không nặng không nhẹ, quan tâm cô vẫn luôn rất chu toàn nhưng cô nhận ra dường như anh với cô tình cảm nam nữ đã thu hẹp rất nhiều, có lúc cô cảm thấy anh đã coi mình như em gái giống như nguyện vọng của cô.
Cô không hiểu tâm tư anh kín kẽ che đậy, chỉ cảm thấy sự xuất hiện của Mục Tang làm bọn họ có một sự xa cách nào đó.

Cho đến một buổi tối, khi cô nhận được điện thoại từ anh, nghe anh bất giác nói ra lời trong lòng, khi ấy cô đã hiểu lí do.
Anh nói:
"Niệm Sơ à, đến khi anh gặp hắn ta anh đã hiểu lí do tại sao rồi, cũng bỗng nhiên thấm nhuần câu nói một kẻ ngốc tới bên một kẻ có trái tim mang trăm ngàn nỗi đau, bỗng hóa thành một tình yêu thiên nga.

Anh chỉ có thể nói, anh sẽ cố làm người anh trai tốt.

Nhưng Nguyệt Sơ, anh không muốn em đau lòng thêm lần nữa."

Khi Niệm Nguyệt Sơ nghe anh nói xong câu đó, đầu dây bên kia đã tút tút.

Có lẽ mượn rượu nói lòng cho dễ dàng hơn.

Tuy anh không bộc lộ cảm xúc nhưng cô biết lòng anh lúc đó phức tạp ngổn ngang, tơ giăng mờ mịt.

Cũng biết để nói ra vài lời ngắn ngủi ấy là cả một sự dũng cảm và chấp nhận rất lớn.

Kiếp này, cô chỉ có thể mong anh sẽ tìm được một cô gái có thể chinh phục được trái tim anh.
Niệm Nguyệt Sơ trầm ngâm nhìn Mục Tang, tay vẫn cầm chì và giữ bản vẽ.

Mất một lúc lâu mới lẩm bẩm.
"Mục Tang, kể anh cứ ngốc như thế thật tốt!"
Nói xong, cô thở dài, rời ánh mắt vào bản vẽ.

Cô đến cả việc yêu một kẻ ngốc cũng không dám.

Cô không đủ dũng cảm.
Niệm Nguyệt Sơ nhận điện thoại, nói đôi ba câu với bên kia.
"Vậy bà mau đến đi.

Nhà tôi có lúc nào không mở cửa chào đón bà đâu.

Tối nay bà muốn ăn gì để tôi làm?"
"Làm tất cả các món bà có thể nghĩ ra.

Tôi không chê chút nào đâu a!"
Niệm Nguyệt Sơ có chút bất đắc dĩ với người đầu dây bên kia, đáp thêm vài câu rồi cúp máy.

Cô quay sang nói với Mục Tang, tiện thể nhìn giờ trên tay.
"Cũng sắp tan làm rồi.

Hôm nay có khách đến, chúng ta về sớm chút nhé."
Mục Tang gật đầu với cô, đứng dậy, tới bên cô đợi cô sắp lại đồ.

Hai người cùng nhau trở về nhà.
Khi Lâm Khả Khả tới, cảnh tượng đầu tiên chính là nhìn chằm chằm soi sét Mục Tang tới từng chân tơ kẽ tóc.


Cô nàng càng nhìn càng nhập tâm, giống như cái máy bất động đang kiểm tra sai số.
Niệm Nguyệt Sơ nhìn một hồi, chịu không được phải lên tiếng.
"Được rồi, bà tha cho người ta đi, anh ấy không thích kìa."
Mặc dù không phải chưa từng được biết tin về Mục Tang, cô nàng đã đôi lần nghe Niệm Nguyệt Sơ kể qua điện thoại nhưng cái kiểu nhìn chằm chằm lộ liễu thế này cũng không hay lắm.
"Tôi không nhìn là được chứ gì.

Để tôi vào bếp phụ bà."
Niệm Nguyệt Sơ gật đầu với cô nàng, nói với Mục Tang:
"Anh bật tivi lên xem.

Có thể có mấy bản tin tài chính đấy."
"Được."
Mục Tang ngoan ngoãn nghe lời cô, như cún con ngồi im trên ghế sofa, lấy điều khiển bật tivi.

Vì phát hiện anh thích xem mấy bản tin kiểu đó nên cô đã bật sẵn một kênh chuyên về kinh tế, tài chính cho anh xem.

Cũng không hiểu sao anh hứng thú đến vậy, nghe chăm chú đến nỗi Niệm Nguyệt Sơ còn tưởng anh hiểu hết nội dung.
Lâm Khả Khả cùng cô vào phòng bếp, đứng ở góc trong lấy rau củ ra thái.

Đợi đến khi hai người làm việc được một lúc, mới bắt đầu vào chính sự.
"Nguyệt Sơ, anh ta chỗ này thật sự có vấn đề?"
Lâm Khả Khả vừa nói vừa chỉ vào đầu mình, vẫn bán tính bán nghi.
Không chỉ nghi ngờ một vấn đề, trong lòng cô còn có thêm một suy nghĩ khác.  Thật ra người giống người cũng không phải chuyện chưa từng có nhưng nếu như không phải giống mà cùng một người thì to chuyện đấy.

Mà cô cũng chưa rõ tâm ý Niệm Nguyệt Sơ thế nào.

"Anh ấy không giả vờ đâu."
Niệm Nguyệt Sơ nhẹ nhàng nói.
"Quan trọng là tôi vẫn không thể tin được cái lí do bà gặp anh ta.

Ảo tung chảo luôn đó."
Lâm Khả Khả sợ cô nghĩ nhiều cũng không dám nói thẳng tuột ra.

Cô mong là không phải.

Duyên số ấy mà, ai nói trước được điều gì.

Chỉ mong bạn cô không vì cùng một người mà phải khóc.
"Lần nay sao bà tới Dượng Hạ thế? Có vụ gì à?
"Ừ.

Là cái mỏ Cô Liêu lúc trước tôi kể ấy, sắp đấu giá rồi.

Tôi theo sếp la bàn tới, cũng ở đây được vài ngày."
Lâm Khả Khả thuận miệng kể cho Niệm Nguyệt Sơ, biết cô cũng không thích kinh tế nên tóm gọn cho cô hiểu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi