Khiết Thần…
Cô sợ mình bị ảo giác nên cố gắng mở mắt, trợn tròn nhìn qua.
Người đàn ông này sớm đã khắc sâu trong tâm trí cô nên cô sẽ không thể nhận nhầm được.
Là anh ấy, đúng là anh ấy!
Khoảnh khắc này cô giống như đang chìm trong vực thẳm, chỉ bắt gặp duy nhất một đường sáng chiếu len lỏi vào trong.
Cô vừa mới khẳng định chắc chắn thì bóng hình của Khiết Thần đã vội lướt qua cánh cửa.
Cô há hốc miệng, tưởng chừng như sắp bật ra tên của anh.
Chỉ cần cô gọi thì có lẽ anh sẽ nghe thấy.
Thế nhưng cuối cùng cô đã nghiến chặt răng để không để bản thân phát ra âm thanh.
Tuy vậy thì khoảnh khắc này trong đầu cô biết rất rõ.
Cô ngẩng đầu nhìn Bàng Hải, đôi mắt dần trở nên đỏ ngàu.
Khiết Thần nói trợ lý gọi điện cho Hứa Tịnh Nhi.
Người trợ lý gọi tới chung cư nhưng không có ai nghe máy, thậm chí là gọi cả tới nhà cô thì phía bên đó cũng nói rằng Hứa Tịnh Nhi không về nhà.
Anh lái xe như bay tới câu lạc bộ, thế nhưng anh không biết Hứa Tịnh Nhi đang ở phòng nào.
Điện thoại của Tứ Soái liên tục không gọi được.
Anh bắt người phục vụ nói cho anh biết Từ Sóai ở đâu và lao đi như mũi tên.
Anh vốn nhìn chăm chăm về phía trước thế nhưng khi đi ngang qua một căn phòng thì anh bỗng cảm thấy lòng nặng trĩu tới kỳ lạ bèn dừng bước.
Người quản lý đi ngay sau anh suýt nữa thì tông trúng người anh.
Người này cũng vội vàng dừng lại, lau mồ hôi trán và thấp giọng hỏi: “Cố tổng, sao thế?”
Đôi mắt Khiết Thần sâu thẳm, môi anh khẽ mím lại, ánh mắt hiện lên vẻ âm u.
Anh mặc kệ người quản lý, cứ thế quay gót đi vòng trở lại.
Người quản lý chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng không dám hỏi, đành lật đật đi theo.
Khiết Thần đi tới một căn phòng vừa nãy đi ngang qua khiến anh cảm thấy bất an.
Căn phòng được khóa chặt, kín như bưng.
Anh đưa tay ra nắm lấy nắm cửa, từ từ đẩy ra.
Hứa Tịnh Nhi lấy hết sức lực, bùng ra khỏi sự kìm kẹp của Bàng Hải.
Cô vung tay lên, hai ngón tay ghim thẳng vào mắt của Bàng Hải.
Cơ thể Bàng Hải toàn là cơ bắp cuồn cuộn, dù cô có đánh hắn thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Thế nhưng mắt chính là điểm yếu nhất.
Do hắn thấy Hứa Tịnh Nhi yếu rớt nên đã không đề phòng.
Trong nháy mắt, hắn đã phải bụm lấy mắt của mình và hự lên một tiếng nặng nề.
Hứa Tịnh Nhi nắm lấy cơ hội, cong đầu gối, dùng cả người đẩy hắn ra.
Bàng Hải đau tới mức chật vật, cơ thể hắn cong lại, không thể nào mà đè lên cô được nữa.
Thấy vậy Hứa Tịnh Nhi lấy hết dũng khí đẩy ngã Bàng Hải.
Cô lật người, ngồi lên người hắn, ghim chặt không để hắn giãy giụa.
Tay cô lần theo gióng chân, lấy ra liều thuốc mê ở đầu gối.
Tay cô giống như đầu dao nhọn ghim thẳng mũi thuốc mê vào cánh tay hắn.
Bàng Hải trợn tròn mắt, đầu nổi gân xanh.
Hắn cử động miệng, tức giận chửi rủa: “Đồ…đàn bà…thối tha…được lắm…!”
Thế nhưng lúc này giọng hắn đã yếu như con gà rù mất rồi.
Sau khi Khiết Thần đẩy cửa bước vào thì đã được chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.
Đôi mắt đen thăm thẳm của anh nhìn chăm chăm.
Anh khẽ nhướn máy, máu trong cơ thể sôi lên sùng sục.
Anh nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi đang ngồi trên người Bàng Hải.
Quần áo của cả hai bên đều xộc xệch.
Bàng Hải còn cởi trần, quần bị tụt tới phân nửa.
Áo của Hứa Tịnh Nhi cũng bị kéo xuống ngang vai, váy bị vén lên tới đùi.
Mái tóc dài của cô lõa xõa, khiến làn da trắng nõn ẩn ẩn hiện hiện…