Đôi mắt đen của Cố Khiết Thần bỗng đanh lại, tầm mắt rơi vào ba chữ “Hứa Tịnh Nhi” trên tờ báo.
Trên đời này có rất nhiều người trùng tên trùng họ, nhưng là phóng viên, lại là phóng viên của tạp chí Z, thì chỉ có một Hứa Tịnh Nhi mà thôi.
Bàng Hải…
Chuyện tối hôm đó xẹt qua đầu Cố Khiết Thần, anh nhíu mày, càng ngày càng nhíu chặt.
Tối đó anh nổi giận đùng đùng, sau chuyện đó cũng không muốn nhớ lại làm gì.
Nhưng anh là người có trí nhớ rất tốt, trong phòng bao mà anh xông vào đó, bàn ghế lộn xộn, mọi thứ tanh bành dưới đất, lẽ nào… Hứa Tịnh Nhi và Bàng Hải không phải đang làm chuyện mất mặt gì, mà là… cô đang moi tin của hắn?
Hiện trường lộn xộn như vậy là vì cô bị Bàng Hải bắt được, hai người ẩu đả nhau để lại những dấu vết đó sao? Vậy những vết đỏ trên người cô…
Trái tim Cố Khiết Thần bỗng trở nên nặng nề, trước mắt bất giác hiện lên ánh mắt mỉa mai và thất vọng của Hứa Tịnh Nhi khi nhìn anh.
Ông cụ Cố thấy vẻ mặt anh thay đổi thì khó hiểu nói: “Khiết Thần, cháu sao vậy?”.
Ông cụ Cố cũng biết Hứa Tịnh Nhi làm phóng viên, ông ta quý mến Hứa Tịnh Nhi nên đương nhiên cũng ủng hộ cô theo đuổi sự nghiệp.
Con người sống trên đời luôn phải có sở thích và khao khát, tuy cô đã cưới Cố Khiết Thần, là nữ chủ nhân của nhà họ Cố, nhưng ông ta cũng không phải lão già cổ hủ, bắt cô phải ở nhà giúp chồng dạy con.
Nhưng thấy vẻ mặt này của cháu trai, ông ta lại cạnh khóe: “Chắc cháu không phải loại đàn ông gia trưởng, không thích vợ mình xuất đầu lộ diện ở bên ngoài đấy chứ?”.
Cố Khiết Thần không quan tâm đến ông cụ Cố, gấp tờ báo lại đặt xuống, trầm giọng nói: “Ông nội, cháu có chút chuyện phải giải quyết, hôm nay cháu không đi đánh golf với ông được, ông chơi vui vẻ nhé”.
Dứt lời, không chờ ông cụ Cố đáp lời, anh đã sải bước rời đi.
Lúc cô Lâm bê bữa sáng đã làm xong cho Cố Khiết Thần ra thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh, bèn ngạc nhiên nhìn về phía ông cụ Cố: “Ông chủ, sao cậu chủ lại đi thế? Không ăn sáng mà vội vàng đi đâu vậy?”.
Ông cụ Cố đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Cố Khiết Thần khuất hẳn, mới quay đầu, chỉ vào tờ báo trên bàn, nhếch khóe môi, cười đầy sâu xa: “Chắc là… đi tìm vợ nó rồi”.
“Hả?”, cô Lâm gãi đầu khó hiểu.
Ông cụ Cố nhìn cô ấy với ánh mắt hết đường cứu chữa, lắc đầu: “Cô Lâm, cô mau bảo chú Lâm nhà cô mua thuốc bổ não cho cô uống đi, kém quá, kém quá”.
“…”, sao cô ấy lại thành kẻ kém cỏi rồi?
…
Trời vẫn còn sớm, Cố Khiết Thần lên xe, khởi động máy, giẫm mạnh chân ga, chiếc xe phóng như bay về phía chung cư.
Bước vào căn chung cư, xung quanh vừa yên lặng vừa tối tăm, rèm cửa cũng kéo kín, không khí bên trong vô cùng ngột ngạt.
Cô ấy chưa ngủ dậy sao?
Cố Khiết Thần đổi dép lê, bước thẳng về phía phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong cũng tối om, không lọt ra tia sáng nào, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt kỳ lạ.
Cố Khiết Thần hơi nhíu mày đi tới, đẩy cửa ra bước vào.
Trên giường vô cùng lộn xộn, Hứa Tịnh Nhi co người nằm đó, chăn quấn quanh người, xung quanh cô nào là máy tính, tài liệu, nào là bút, máy ảnh, và rất nhiều tờ giấy trắng bị vò nát.
Không chỉ trên giường mà dưới đất, trên tủ đầu giường cũng có.
Hơn nữa, trên tủ đầu giường còn có cốc nước, bên trong còn nước chưa uống hết, bên cạnh còn có một vỉ thuốc cảm đã bóc ra.