Bàng Hải đã từng qua lại với rất nhiều loại người, nhưng chưa từng thấy ai ngông cuồng như vậy, ánh mắt hắn đầy hung ác, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Thế nên vợ cậu phá việc làm ăn của tôi, tôi còn phải cảm ơn sao?”.
Người đàn ông đáp: “Anh muốn nói cũng được, nhưng mà không cần thiết”.
“Cậu được lắm Cố Khiết Thần, hôm nay tôi sẽ khiến cậu không rời khỏi đây được”, hắn nhanh chóng lấy một khẩu súng dưới sô pha ra, đạp bay bàn trà, đứng trước mặt Cố Khiết Thần, họng súng đen ngòm chĩa vào giữa trán anh.
…
Lúc Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại, đầu óc cô trống rỗng, đầu đau như búa bổ, cơ thể ớn lạnh ê ẩm, toàn thân khó chịu, mũi bị ngạt, cổ họng cũng như bị lửa đốt.
Cô ngây người nhìn trần nhà màu trắng hơn một phút mới dần lấy lại ý thức.
Cô đảo tròng mắt cứng nhắc, nhìn xung quanh, đáy mắt tỏ vẻ khó hiểu… Lẽ nào cô ngủ đến đần người rồi? Nơi này không giống với phòng ngủ ở chung cư.
Hộ lý từ nhà vệ sinh đi ra liền thấy Hứa Tịnh Nhi đang mở to mắt, cô ấy nhanh chân bước tới, vui mừng nói: “Cô Hứa, cô tỉnh rồi à?”.
Hứa Tịnh Nhi chậm rãi nhìn về phía hộ lý, giọng nói khàn khàn: “Cô là…”
Hộ lý vừa rót nước cho cô vừa đáp: “Cô Hứa, tôi là hộ lý do Cố tổng mời đến, bây giờ cô thấy sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?”.
Dứt lời, cô ấy điều chỉnh giường bệnh cao lên một chút giúp cô, lại đưa cốc nước ấm vừa rót xong đến bên miệng cô: “Cô Hứa, cô uống chút nước đi đã”.
Hứa Tịnh Nhi khát khô cả cổ, cô cũng không khách sáo, uống hết cốc nước.
Cổ họng có nước làm nhuận, cảm giác như lửa đốt mới đỡ hơn chút, lông mày cô hơi giãn ra.
Khoảng nửa phút sau, cô hỏi lại: “Bây giờ tôi đang ở bệnh viện sao? Cố… Cố Khiết Thần đưa tôi đến à?”.
Hỏi xong, cô lại thấy mình bị sốt đến ngu người luôn rồi.
Cô sốt cao hôn mê ở chung cư, ngoài Cố Khiết Thần có thể phát hiện ra cô thì còn ai chứ?
Chuyện bất ngờ duy nhất là Cố Khiết Thần đến chung cư… Nếu anh không đến, chắc cô bệnh đến chết ở đó cũng không ai biết.
Hứa Tịnh Nhi cụp mắt xuống, che giấu sự tự trào nơi đáy mắt.
Hộ lý không nhận ra cảm xúc của cô, chỉ trả lời đúng sự thực: “Cô đang ở bệnh viện, còn những chuyện khác tôi cũng không rõ lắm.
Lúc tôi đến đây chỉ thấy trợ lý của Cố tổng”.
Nghe cô ấy nói, trong lòng Hứa Tịnh Nhi cũng không có gợn sóng gì, Cố Khiết Thần đưa cô đến bệnh viện, chắc là thấy cô bị bệnh như vậy, nên làm theo chủ nghĩa nhân đạo thôi.
Như vậy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, sao có thể ở lại với cô nữa chứ?
Hứa Tịnh Nhi mím môi, khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Thấy cô không có ý nói chuyện tiếp, hộ lý cũng tự giác không nói về chủ đề này nữa, mà nói: “Cô Hứa, cô muốn ăn chút gì không? Hay là muốn ngủ thêm lát nữa?”.
Hứa Tịnh Nhi không có khẩu vị, cơ thể lại mệt mỏi, vốn định đáp là muốn ngủ thêm, thì có người gõ cửa phòng bệnh.
Hộ lý nhìn Hứa Tịnh Nhi một cái, nét mặt giãn ra: “Chắc là Cố tổng đến đấy, để tôi mở cửa”.
Cô ấy làm công việc chăm sóc người khác, nên vẫn có bản lĩnh quan sát nét mặt, thấy Hứa Tịnh Nhi buồn buồn, đoán chắc là do Cố tổng không ở đây nên mới khó chịu.
Người bị bệnh lúc nào cũng rất yếu đuối nhạy cảm.
Tuy không biết cô Cố này có mối quan hệ gì với Cố tổng, nhưng có thể phiền đến trợ lý của Cố tổng thì chắc chắn không phải mối quan hệ bình thường.
Cô ấy phải cố gắng để bệnh nhân của mình duy trì tâm trạng vui vẻ, để nhanh chóng khỏe lại.
Cô ấy nhanh chóng chạy ra mở cửa.