CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Trợ lý đã khởi động động cơ, đạp chân ga xuất phát, nhưng lại bị câu nói bâng quơ của anh làm sợ đến mức đạp chân phanh.

Chiếc xe đột ngột dừng lại, lực quán tính làm cho Cố Khiết Thần nghiêng người về trước, suýt chút nữa thì đập vào lưng ghế.
Trợ lý thót tim, xin lỗi một cách đáng thương: “Cố tổng, xin lỗi, là tôi sơ sót”.
Cố Khiết Thần nhíu mày, nhưng không so đo, thậm chí khóe môi còn cong lên nụ cười nhàn nhạt.

Anh dựa vào lưng ghế một cách tao nhã, thản nhiên lên tiếng: “Lái xe đi”.
Trợ lý bỗng dưng thoát khỏi một kiếp, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bữa cơm tối nay là hẹn với người bên chính phủ, anh đã từ chối hai lần rồi, quá tam ba bận, còn từ chối nữa thì… không hay lắm nhỉ?

Cũng không biết Cố tổng về căn hộ có chuyện gì quan trọng.
Nghĩ đến đó, trợ lý vẫn đánh liều hỏi một câu: “Cố tổng, ý anh là anh từ chối bữa cơm xã giao tối nay sao?”.
“Ừ”.
“Vậy bên đó… nên nói thế nào?”.
Hai lần trước anh ta giải thích là vợ Cố tổng bị bệnh, Cố tổng phải ở bên cạnh.

Dù sao cũng bệnh rồi, người bên đó cũng hiểu cho.
Cố Khiết Thần liếc nhìn anh ta, nói: “Ở bên vợ”, dừng một lúc lại bổ sung thêm: “Ăn cơm”.
“…”
Được thôi, boss lớn đúng là boss lớn, lý do cũng không cần tìm.

Dù là ở bên cạnh lúc bị bệnh hay là cùng nhau ăn cơm, vợ mới là quan trọng nhất, bữa cơm xã giao gì đó không quan trọng.
Còn về chuyện của Hứa Tịnh Nhi, trợ lý cũng không dám nói thêm gì.

Anh ta điều chỉnh lại tâm trạng, đạp chân ga, lái xe đi.

Khi Hứa Tịnh Nhi hoàn hồn lại từ trạng thái mơ màng, cô Lâm đã vui vẻ đi nấu cơm, trong lòng cô lại có chút lo lắng.
Quan hệ giữa cô và Cố Khiết Thần như thế nào cô là người hiểu rõ nhất.


Mặc dù không biết vì sao anh lại dễ dàng đồng ý trở về ăn cơm, nhưng lỡ như anh định về đây tính sổ gì đó với cô thì sao? Một khi anh nổi giận thì sẽ không quan tâm cô Lâm có ở đây hay không, dù sao người khó xử chỉ có mình cô! Vậy thì chẳng phải cô lấy đá tự đập chân mình hay sao?
Nên làm thế nào đây?
Cô có cần gọi lại cho Cố Khiết Thần, nói với anh là cô Lâm đến đây, cuộc điện thoại vừa rồi là cô bị buộc phải gọi không? Anh không cần phải về nữa?
Cô cầm lấy điện thoại, muốn gọi lại thôi, sau mấy lần do dự cuối cùng vẫn kìm lại.
Dù sao cô Lâm không chỉ ở đây một ngày, cô có thể tránh được bao nhiêu lần? Đợi Cố Khiết Thần quay về, cô chỉ đành tùy cơ ứng biến.

May là Cố Khiết Thần vẫn để tâm đến ông cụ Cố, nếu không thì đã không thỏa hiệp vì ông cụ Cố nhiều lần như vậy.

Trước khi cô Lâm đi, có lẽ anh sẽ duy trì sự hòa thuận bề ngoài với cô.
Một tiếng đồng hồ sau, Cố Khiết Thần quay về căn hộ.
Hứa Tịnh Nhi thấy anh đi vào hành lang vào nhà, trong lòng thấp thỏm, hai tay siết chặt lại buông lỏng, sau đó cô nhoẻn miệng cười, bước về phía anh.
Cuộc đời như vở kịch, toàn dựa vào diễn xuất, hơn nữa, cô còn bị buộc phải diễn! Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
“Cố Khiết Thần, anh về rồi…”, cô khắc chế sự run rẩy trong giọng nói của mình, ngọt ngào lên tiếng, đồng thời còn đưa tay ra, muốn đón lấy cặp tài liệu mà anh xách trong tay.
Cố Khiết Thần nhìn gương mặt cô, mi mày cong cong, bờ môi nhoẻn cười.


Đó là gương mặt mà đã lâu anh không nhìn thấy, ánh mắt anh bỗng trở nên hoảng hốt trong phút chốc.
Lại có loại ảo giác không biết đêm nay là đêm nào.
Cho đến khi cô Lâm đi từ trong bếp ra, nhìn thấy anh thì cung kính chào: “Cậu chủ, cậu về rồi”.
Lông mi Cố Khiết Thần rung rung hầu như không thể nhìn thấy, đường nhìn di chuyển từ gương mặt mỉm cười của Hứa Tịnh Nhi sang gương mặt cô Lâm ở phía sau lưng cô, ánh sáng trong mắt ngưng đọng từng chút một, dần dần tối đi.
Ồ, hóa ra là vậy…
Hứa Tịnh Nhi đã quá quen thuộc với dấu hiệu nổi giận của Cố Khiết Thần.

Cô thấy ánh mắt Cố Khiết Thần bỗng nhiên lạnh đi, trái tim lập tức chùng xuống.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi