Hai mắt Hứa Tịnh Nhi bỗng mở to, con ngươi đen láy thu nhỏ lại, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của anh lọt vào tầm mắt của cô, gần như không có khoảng cách, cô còn có thể nhìn được trên làn da trắng bóc ấy, không một tì vết…
Không đúng, giờ là lúc nào mà cô lại nổi máu mê trai?
Tâm tư bị kéo trở lại thực tại, phản ứng đầu tiên của Hứa Tịnh Nhi là đưa tay đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh đã ôm chặt eo cô, tay còn lại ôm vào gáy cô, cố định toàn thân cô lại, cô chỉ có thể ngửa cổ lên đón nhận nụ hôn cưỡng chế tùy tiện của anh, hoàn toàn không thể chống cự.
Anh liên tục mút cánh môi cô, dường như có một cảm xúc mãnh liệt, thậm chí còn nhân lúc cô không để ý, dùng lưỡi mở cánh môi của cô ra, càng lúc càng tấn công sâu.
Anh càng được nước lấn tới, do có cô Lâm nhìn nên Hứa Tịnh Nhi không dám giãy giụa quá mạnh, không thể chịu được nữa, ánh mắt cô sợ hãi, tức tối mở to miệng, cắn Cố Khiết Thần một cái mạnh không kém.
Vị máu tươi lan tràn trong miệng của hai người…
Hành động của Cố Khiết Thần cuối cùng cũng dừng lại, anh khẽ đẩy Hứa Tịnh Nhi ra, ánh mắt không hề tức giận, ngược lại còn lộ vẻ tinh quái, khóe miệng của anh vẫn vương một tia máu đỏ tươi, nhìn mê hoặc chết người.
Mặc dù trái tim Hứa Tịnh Nhi đã không còn mộng tưởng gì với anh, nhưng không thể không nói… sự lôi cuốn mê hoặc này của anh, khiến hơi thở của cô càng trở nên gấp gáp, trái tim không khống chế được mà đập thình thịch trong lồng ngực.
Cố Khiết Thần nhìn cô không dời mắt, anh đã thấy hết những biểu cảm của cô, khóe miệng nhếch lên gian tà, bàn tay to lớn nắm chặt cổ của cô, kéo mạnh cô lại gần.
Hứa Tịnh Nhi còn tưởng anh lại cưỡng hôn cô, đang định cho anh một chàng chọc mắt, bóp cổ, lên gối, thì bất ngờ, môi anh không đặt lên môi cô nữa, mà ghé sát vào tai cô.
Đôi môi mỏng khẽ mở, giọng nói khàn khàn vàng lên rõ từng chữ: “Phối hợp với cô mà”.
Âm thanh rất bé, gần như là nỉ non, chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy!
Hứa Tịnh Nhi bỗng ngây người, nhất thời quên hết tất cả mọi phản ứng.
Tối qua anh không tỏ thái độ gì vời lời đề nghị của cô, khiến trong lòng cô cứ thấp thỏm bất an, vậy những lời này là đáp án của anh sao?
Anh nhận lời cô, phối hợp diễn kịch trước mặt cô Lâm rồi!
Nói xong, Cố Khiết Thần khẽ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt mơ màng kia, ánh mắt anh lóe lên sự dịu dàng rồi nhanh chóng vụt tắt, sau đó, đôi môi anh khẽ hôn lên trán Hứa Tịnh Nhi: “Chào vợ!”.
Hai tiếng này anh nói to hơn, ba người ở đó đều có thể nghe thấy!
Cô Lâm thấy đôi vợ chồng trẻ hôn nhau thắm thiết buổi sáng, mặt đỏ ửng cả lên, vừa che mắt vừa lén nhìn trộm, mãi mới bỏ nhau ra, thì lại nghe thấy giọng nói thu hút trêu ghẹo của cậu chủ gọi một tiếng “vợ”, cô ấy thấy khó tin đến mức tim cũng đập loạn nhịp.
Ôi trời ơi, cậu chủ nhà cô ấy quả thật là sát gái, cô ấy mà trẻ hơn mười mấy tuổi, chắc chắn cũng sẽ khóc lóc gào thét đòi lấy anh!
Lúc ăn sáng, cô Lâm vừa nhìn cánh môi bị hôn đến đỏ hồng của Hứa Tịnh Nhi, vừa nhìn khóe miệng bị cắn còn để lại vết hằn của cậu chủ, không nhịn được mà nhoẻn miệng cười.
Cô ấy chẳng sợ nhìn thấy cảnh cô chủ cậu chủ giận dỗi, hai vợ chồng ở với nhau, tránh sao được mấy chuyện cãi vã, điều duy nhất mà cô ấy lo lắng, chính là hai người trái tính trái nết, chẳng ai chịu nhường ai.