“…”
Không có thì thôi, làm gì mà lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác thế?
Hứa Tịnh Nhi nhếch môi.
Cô chẳng muốn nhìn khuôn mặt anh, thế là im lặng cất bước đi ra ngoài.
Cô đang định mượn điện thoại cô Lâm gọi cho mình để xem bị rơi ở đâu.
Khiết Thần thấy cô đi ra ngoài bèn đưa điện thoại từ sau ra trước.
Anh cầm điện thoại của cô trong tay, đôi mắt đen láy nhìn chăm chăm lên màn hình.
Vài giây sau anh vẫn quyết định xóa ba chữ đó đi, khóa màn hình lại và vứt lên giường.
Ngày hôm sau khi Hứa Tịnh Nhi lấy điện thoại ra lướt tin thì mới vô thức ấn vào tin nhắn và biết là Lâm Vũ Hàm gửi tin cho mình.
Cô đơ người.
Tin nhắn mới được gửi tối qua, mà sao cô lại không thấy…Kỳ lạ thật!
Có điều Lâm Vũ Hàm chủ động mời cô ăn cơm thì đúng là chuyện may mắn.
Cô vui quá nên cũng không nghĩ nhiều, lập tức hồi đáp lại: “Ok!”
Cô là ân nhân cứu mạng Lâm Vũ Hàm, ăn thêm bữa cơm làm quen với anh thì đương nhiên có thể đề cập tới vấn đề phỏng vấn rồi! Hoàn hảo!
Lâm Hàn Vũ nhanh chóng gửi địa điểm và thời gian, hỏi ý cô xem có được không.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu, trả lời: “Ok!”
Sau khi quyết định, cô vui vẻ lăn lộn trên giường mấy vòng.
Tiền thưởng cao sắp mọc cánh bay vào trong túi của cô rồi.
…
Ba ngày sau.
Lâm Vũ Hàm đặt chỗ tại một nhà hàng cao cấp.
Do có yêu cầu khá cao về diện mạo nên Hứa Tịnh Nhi đã trang điểm hết sức nho nhã.
Cô chọn một chiếc váy dài, kết hợp với đôi giày cao gót trông vô cùng tươi trẻ và đầy sức sống.
Trước khi ra khỏi cửa, cô còn nói với cô Lâm một tiếng rằng buổi tối cô có hẹn, không về ăn cơm.
Tám giờ mười phút, Hứa Tịnh Nhi bước vào nhà hàng.
Người phục vụ đưa cô tới vị trí đã đặt trước.
Lâm Vũ Hàm đã ngồi đó đợi.
Nhìn thấy cô, anh ta cười dịu dàng và đứng dậy kéo ghế cho cô.
Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống, đáp lại anh ta bằng lời cảm ơn.
Lâm Vũ Hàm quay lại ghế của mình.
Anh ta cứ mải nhìn Hứa Tịnh Nhi, rồi mỉm cười nói: “Cô Hứa, hôm nay cô đẹp quá”.
Đây là…đáp trả lại lời khen hôm trước cô dành cho anh ta sao?
Dù là lời nói xã giao thì Hứa Tịnh Nhi cũng rất vui khi có người khen cô xinh đẹp: “Cảm ơn, hôm nay anh Lâm cũng siêu đẹp trai!”
Lời khen của cô cũng có phần hơi quá lời nhưng cũng là lời nói thật lòng.
Hôm đó Lâm Vũ Hàm vì muốn tránh đám nhà báo mới cố tình hóa trang bằng cách đội mũ, dán ria mép như vậy.
Hôm nay không có hàng ria giảo hoạt đó nữa, cộng thêm việc ăn vận kỹ càng thì đúng là anh ta rất đẹp trai.
Nghe giọng nói đầy tinh nghịch của cô, Lâm Vũ Hàm lại mỉm cười, nói giọng chân thành: “Cô Hứa! Đã có ai nói với cô, rằng cô có ma lực khiến người khác vui vẻ chưa”.
Hứa Tịnh Nhi khựng người.
Cô có thể khiến người khác vui vẻ sao? Vậy tại sao Khiết Thần thấy cô…lại luôn không vui?
…
Bữa cơm này hôm nay không thể tiếp tục dời lại nữa rồi.
Người trợ lý đã lái xe tới trước nhà hàng.
Trước buổi trưa, Khiết Thần lấy điện thoại ra gọi về chung cư.
Cô Lâm nghe máy, anh bèn nói: “Tối nay tôi không về ăn cơm, không phải đợi tôi”.
Cô Lâm cười đáp lại: “Cậu chủ, cậu và phiếu phu nhân tâm linh tương thông đó hả.
Tối nay cô ấy cũng không về.
Lẽ nào…hai người hẹn nhau ra ngoài ăn riêng sao?”
Sau khi tắt máy, trong đầu Khiết Thần liền hiện lên đoạn tin nhắn tối qua.
Ánh mắt anh tối sầm, trước mặt bỗng trở nên lạnh giá.
Khiết Thần và người trợ lý cùng bước vào nhà hàng.
Giám đốc nhà hàng vội bước tới đưa họ vào phòng VIP nhưng chỉ thấy Khiết Thần đứng bất động, lạnh lùng nhìn cặp nam thanh nữ tú đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ.