CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Nhưng anh vẫn làm như vậy.
Lời phía sau Cố Khiết Thần không nói ra.

Anh lại uống rượu, che đậy mọi tình cảm chân thực của mình.

Anh chỉ cho phép mình có một khắc buông thả như vậy.
Từ Soái thấy Cố Khiết Thần lại trở nên thờ ơ, bình tĩnh, sâu lắng đến mức đáng sợ gần như chỉ trong chớp mắt, tuy đau lòng nhưng lại không làm gì được.
Ai cũng nói Cố Khiết Thần rất hung ác với người khác, chỉ riêng Hứa Tịnh Nhi là ngoại lệ.
Hình như cũng không phải…

Trong đầu Từ Soái hiện lên hình ảnh một người phụ nữ khác, mong muốn hóng hớt lại dâng lên.

Anh ta liếc nhìn Cố Khiết Thần vài cái, vẫn không nhịn được hỏi ra miệng: “Những chuyện khác tôi đã nghĩ thông suốt, chỉ có một chuyện tôi nghĩ không thông”.
“Anh một lòng một dạ với Hứa Tịnh Nhi đến mức đó, còn Tô Tử Thiến thì sao?”.
Đàn ông có thể sở hữu rất nhiều phụ nữ trên thân xác, nhưng trái tim của người đàn ông nếu đã có một người phụ nữ chiếm giữ vững vàng thì rất khó chứa người phụ nữ thứ hai.
Giống như anh ta là một người lăng nhăng, nhưng anh ta cũng chỉ lăng nhăng bên ngoài cơ thể.

Còn trái tim của anh ta… đã bị một người phụ nữ mà mình không theo đuổi được vững vàng nắm giữ, đến nay vẫn không thể giải thoát.
Anh ta không cho rằng Cố Khiết Thần hơn anh ta về mặt này.
Hơn nữa, Tô Tử Thiến đi theo bên cạnh anh nhiều năm như vậy, anh vẫn không đụng chạm đến cô ta.

Lần trước bị bỏ thuốc mạnh như vậy, anh cũng nhịn được.

Ngay cả thân thể cũng không muốn có Tô Tử Thiến, càng đừng nói tới trái tim của anh.
Cố Khiết Thần vẫn im lặng không đáp, cũng không biết là không muốn trả lời, hay là không cần thiết phải trả lời.
“Được thôi, anh không nói, tôi sẽ tự suy đoán”.
Từ Soái búng tay đánh tách, dùng ngón tay sờ cằm, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng hỏi dò: “Ba năm ngắn ngủi đưa Tô Tử Thiến lên độ cao toàn thế giới đều có thể nhìn thấy, ý định của anh là để Hứa Tịnh Nhi ở nước ngoài nhìn thấy đúng không?”.

Anh ta dừng một lúc, cười nhạo một tiếng: “Để cô ta thấy, anh muốn cô ta về tìm anh, hay là muốn chứng minh không có cô ta, Cố Khiết Thần anh vẫn có thể sống tốt?”.
Câu hỏi của anh ta vẫn như đá chìm xuống đáy biển, anh ta không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào từ gương mặt không cảm xúc của Cố Khiết Thần.
Từ Soái quan sát anh một lúc, cuối cùng từ bỏ đấu tranh: “Được, câu hỏi cuối cùng”.
Đôi mắt đen của anh ta nhìn chằm chằm gương mặt Cố Khiết Thần, nói từng chữ: “Vì sao lại là Tô Tử Thiến? Bên cạnh anh có nhiều phụ nữ vây quanh như vậy, hết người này có người khác, vì sao lại là cô ta?”.
Tô Tử Thiến và Hứa Tịnh Nhi không có bất cứ điểm nào tương tự, vóc dáng không giống, tính cách không giống, gia cảnh gì đó đều không giống.

Cho dù có muốn tìm thế thân, Tô Tử Thiến cũng không đủ tư cách.
Vì chuyện này nên trước kia anh ta chưa từng nghi ngờ Cố Khiết Thần yêu Hứa Tịnh Nhi.

Anh ta chỉ nghĩ rằng không có Hứa Tịnh Nhi thì sẽ có Hứa Tịnh Nhi tiếp theo.
Nhưng bây giờ xem ra, Hứa Tịnh Nhi là độc nhất vô nhị, không có người thứ hai.
Cố Khiết Thần uống hết ngụm rượu cuối cùng, đứng dậy rời đi thẳng, từ đầu đến cuối không trả lời câu nào.


Đêm khuya hôm đó, sau khi Cố Khiết Thần rời khỏi thì không quay về chung cư nữa, nháy mắt năm ngày trôi qua.
Hứa Tịnh Nhi ước chừng thời gian năm ngày đã đủ, bèn cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Lâm Vũ Hàm, hỏi anh ta hôm nay có thời gian làm phỏng vấn hay không.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô Lâm gõ cửa đi vào, nói: “Cô chủ, cậu chủ… muốn cô làm một chuyện”.
Cố Khiết Thần không về, Hứa Tịnh Nhi thoải mái cả người, nhưng khi đối diện với cô Lâm vẫn khó tránh khỏi chột dạ.

Lúc này, cô cũng không dám từ chối, chỉ đành hỏi: “Anh ấy muốn em làm chuyện gì ạ?”.
Nghe cô Lâm chuyển lời lại, Hứa Tịnh Nhi hơi sửng sốt, sau đó thì cực kỳ cạn lời.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi