Chương 172:
Ngón tay tới tới lui lui mười mấy lần, muốn gọi lại thôi, Hứa Tịnh Nhi hét lên một tiếng, cuối cùng thả điện thoại xuống.
Rõ ràng biết kết quả sẽ thế nào, vì sao cô phải làm thêm hành động này, để bị Cố Khiết Thần chế giễu vài câu? Tâm trạng cô hôm nay rất không tệ, sắp được gặp đứa em trai đẹp trai của mình, cô không muốn bị Cố Khiết Thần phá hỏng tâm trạng.
Hôm nay cô cứ về nhà đoàn tụ với em trai cùng bố mẹ.
Nếu bố mẹ hỏi tới Cố Khiết Thần, cùng lắm cô nói là anh bận thôi, dù sao anh bận rộn cũng là chuyện thường.
Được, cứ quyết định như vậy!
Hứa Tịnh Nhi ra khỏi phòng, soạn lại một số sản phẩm chăm sóc sức khỏe, hoa quả gì đó vừa mới mua mấy hôm trước và quà cho Triển Vọng, chuẩn bị lát nữa xách về nhà.
…
Tập đoàn Cố Thị, văn phòng Tổng giám đốc.
Bầu không khí áp lực bắt đầu từ sáng nay kéo dài đến tận trưa, hơn nữa càng lúc càng áp lực, càng lúc càng u ám.
Tất cả mọi người không thể không yên lặng ngồi ở bàn làm việc của mình, giả vờ không nghe không thấy, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nghiêm túc làm việc, sợ một chút bất cẩn sẽ trở thành bia đỡ đạn.
Trợ lý Lâm cũng không muốn đâm vào họng súng của boss, nhưng anh ta vừa nhận được chìa khóa xe của chiếc siêu xe giới hạn X, anh ta phải đưa đến cho boss.
Dù bên trong là mưa bom bão đạn, anh ta cũng phải đánh liều xông vào.
Aizz, làm trợ lý của người khác khó, làm trợ lý của Cố tổng lại càng khó.
Trợ lý Lâm uống một viên Cứu Tâm Hoàn, sau đó sửa sang vạt áo, giơ tay gõ cửa.
Anh ta đẩy cửa bước vào, dừng ở trước bàn làm việc của anh, hai tay nâng chìa khóa xe, cung kính đặt lên bàn: “Cố tổng, chìa khóa xe đây ạ”.
Cố Khiết Thần ngồi ở phía sau bàn làm việc rộng rãi, gương mặt tuấn tú không có cảm xúc gì.
Cố Khiết Thần không liếc nhìn anh ta lấy một cái, đôi mắt đen chỉ nhìn chằm chằm điện thoại đặt ở bên cạnh, màn hình mãi không thấy sáng lên.
Trợ lý Lâm không khỏi âm thầm thở dài.
Năm ngày qua, cô chủ không gọi đến một cuộc điện thoại nào.
Đến giờ này mà điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, vậy thì có lẽ, có thể, có khả năng… cô chủ thật sự không có ý định cùng Cố tổng nắm tay nhau về nhà mẹ đẻ…
Anh ta cũng không ngờ mình lại nói đúng, con mẹ nó, sao lúc anh ta mua vé số không gặp vận may cứt chó này?
Bây giờ Cố tổng đã hoãn hết lịch trình, cũng chuẩn bị sẵn quà tặng.
Mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ tin lành, kết quả cô chủ lại không đưa anh đi cùng, đúng là tai họa!
Mặc dù lúc đó Giám đốc Tiêu nói với Cố tổng cũng là để anh có thể chuẩn bị trước, nhưng đúng thật là, chi bằng Cố tổng đừng biết chuyện này thì hơn.
Dù sao không hi vọng thì sẽ không thất vọng…
Không được, anh ta là trợ lý, phải giải quyết ưu phiền cho sếp.
Nếu không thì những ngày sau này, anh ta phải sống trong mưa bão, thế thì khổ quá.
Trợ lý Lâm lặng lẽ rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình.
“Mẹ à, cô chủ có còn ở chung cư không? Vẫn chưa đi chứ?”.
Cô Lâm: “Vẫn chưa, cô ấy đang sửa soạn đồ đạc, chắc cũng gần đi rồi”.
“Vậy… cô ấy chuẩn bị đi một mình à? Có nghĩ tới… đưa ai đi cùng không?”.
Cô Lâm: “Hình như là định đi một mình”.
Sau khi cúp máy, tâm trạng của trợ lý Lâm trở nên phức tạp một lúc, sau đó anh ta lại trở vào văn phòng, sắp xếp câu từ, nói: “Cố tổng, tôi cảm thấy… chúng ta là đàn ông, cần phải chủ động!”.
Cố Khiết Thần liếc nhìn anh ta, bỗng lên tiếng: “Chuẩn bị xe”.
Trợ lý Lâm vui mừng, còn chưa kịp đáp lại đã nghe anh lạnh lùng nói tiếp: “Đi cắt băng!”.
“…”.
Trợ lý Lâm há miệng, muốn nói lại thôi. Nhìn gương mặt cực kỳ âm trầm của Cố Khiết Thần, anh ta vẫn không dám đi vuốt râu hùm của anh nữa, chỉ đành gật đầu: “Tôi sẽ đi chuẩn bị xe ngay!”.
…
Hứa Tịnh Nhi xem đồng hồ, đã hơn ba giờ. Bây giờ cô xuất phát đến nhà là gần năm giờ, có thể trò chuyện với Triển Vọng trước, sau đó mới ăn cơm.
Cô về phòng thay quần áo, đeo balo, sau đó xách theo túi lớn túi nhỏ, chào tạm biệt cô Lâm rồi ra khỏi cửa.
Cô sợ tối mình sẽ uống rượu nên không tự lái xe, mà gọi trước xe riêng. Nhưng không ngờ khi cô vừa mới ra khỏi chung cư thì nhìn thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc.
Xe của Cố Khiết Thần…
Tính ra anh cũng đã mười ngày không về nhà, sao bây giờ lại về? Lẽ nào lại có tài liệu quan trọng gì đó để ở nhà?
Nhưng đó cũng không phải chuyện của cô, anh đi đường anh, cô đi đường cô, không liên quan gì với nhau là tốt nhất!
Hứa Tịnh Nhi coi như không nhìn thấy, đang định đi vòng qua xe thì cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng của anh đập vào mắt cô. Anh mở miệng, nói ra hai chữ: “Lên xe!”.
Hứa Tịnh Nhi nhìn trái rồi lại nhìn phải, xác định xung quanh chỉ có một mình cô mới dừng bước, nhìn về phía anh: “Tôi có việc rồi, anh có gì dặn dò đợi tôi về rồi hẵng nói”.
Muốn gây sự cũng phải đợi cô ăn xong bữa cơm đoàn viên rồi hẵng gây!
Cố Khiết Thần nhíu mày, ánh mắt càng lúc càng u ám, giọng nói cũng càng lúc càng đanh thép: “Lên xe!”.
“…”, Hứa Tịnh Nhi mím môi, kháng nghị: “Tôi đã nói là tôi có việc…”.
Còn chưa nói hết câu, anh đã ngắt lời cô: “Tôi biết”.
Những lời phía sau lập tức nghẹn trong cổ họng Hứa Tịnh Nhi, cô hơi kinh ngạc nhướng mày. Cố Khiết Thần biết hôm nay cô sẽ về nhà họ Hứa ăn cơm? Cho nên bây giờ là anh muốn về cùng cô?
Không đúng… sao anh lại biết được? Chẳng lẽ là mẹ cô sợ cô bằng mặt không bằng lòng nên đích thân gọi điện mời Cố Khiết Thần?
Dù là nguyên nhân gì, giấc mơ đẹp một mình về nhà của cô đã tan vỡ rồi.
Hứa Tịnh Nhi âm thầm thở dài, cam chịu kéo cửa xe ở ghế lái phụ ra, ngồi vào trong, sau đó quay người đặt các túi đồ mà cô xách theo vào sau xe.
“Dây an toàn!”, anh lạnh lùng nhắc nhở.
Giục cái gì mà giục, không thích thì đừng có đi chứ!
Hứa Tịnh Nhi oán thầm một câu, ngồi thẳng người dậy. Lúc cô chuẩn bị kéo dây an toàn qua thì cơ thể Cố Khiết Thần đã nghiêng tới, cánh tay đưa ngang trước người cô.
Cả người Hứa Tịnh Nhi bị anh kẹp giữa cánh tay và lưng ghế, nhìn gương mặt tuấn tú của anh đột nhiên phóng đại trước mặt mình, hô hấp của cô dừng lại khoảng nửa giây.
Cô chợt ý thức được, có lẽ Cố Khiết Thần chê cô quá lề mề, muốn buộc dây an toàn giúp cô. Cô nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Tôi… tôi tự làm!”.
Nhưng cô vừa mới nói ra, Cố Khiết Thần đã kéo dây an toàn, thuần thục buộc vào, sau đó ngồi lại ghế lái, khởi động động cơ, xe nhanh chóng rời đi.
Xe chạy được một đoạn, tâm trạng của Hứa Tịnh Nhi mới dần dần bình ổn lại. Lúc này, cô mới phát hiện… con đường mà Cố Khiết Thần đi không đúng.
Nhà họ Hứa ở ngoại ô, lẽ ra phải lên thẳng đường cao tốc, nhưng sao Cố Khiết Thần lại đi về phía khu vực thành thị? Chẳng lẽ không phải anh muốn đi cùng cô về nhà họ Hứa? Vậy anh muốn làm gì?
Anh sẽ không tồi tệ đến mức cô muốn về nhà mẹ đẻ ăn cơm cũng không cho cô được như ý chứ?
Hứa Tịnh Nhi cũng không sợ sệt gì nữa, hung hăng trừng mắt hỏi anh: “Cố Khiết Thần, bố mẹ tôi và Triển Vọng đang đợi tôi ở nhà, anh định đưa tôi đi đâu?”.