CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


“Ăn nói kiểu gì thế.

Lâu rồi mới gặp, câu đầu tiên không phải là nên khen chị hay sao?”, Hứa Tịnh Nhi tỏ vẻ không hài lòng: “Cho em một cơ hội sắp xếp lại lời nói đấy!”
Biết là cô không muốn bản thân phải lo lắng nên Triển Vọng cũng hùa theo: “Woa, chị gái em đẹp tuyệt vời.

Mỹ miều, tuyệt sắc.

Chị nhìn làn da này, nhìn ngũ quan này, nhìn cơ thể này, đúng là tiên nữ hạ phàm, không ai sánh bằng”.
Hứa Tịnh Nhi lập tức bật cười, xoa đầu cậu: “Từ khi nào mà mồm mép khéo thế.Trong trường không cưa cẩm cô nào đấy chứ?”
“Em làm gì có, đâu có giống như ai đó đâu…trông bên này ngó bên kia, ôm bên này ôm bên kia, ở nhà thì chẳng ra sao, ra ngoài thì đào hoa vô đối.

Thời cổ mà không tuân thủ, vô lối như vậy ấy mà là bị nhốt vào rồi đấy”.
Lúc Triển Vọng nói thì Khiết Thần đã bước xuống xe, đứng bên cạnh họ.

Vì vậy cậu vừa nói vừa liếc nhìn anh, cố tình nói lớn để anh nghe thấy.
Khiết Thần không để lộ biểu cảm gì.

Không ai biết anh đang vui hay buồn.

Hứa Triển Vọng hừ giọng, không nhìn anh nữa mà ôm Hứa Tịnh Nhi đi thẳng vào trong nhà chính.

Cậu chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
Ông bà Hứa nghe nói Hứa Tịnh Nhi và Khiết Thần tới thì đợi dài cả cổ.

Khi chỉ thấy Hứa Tịnh Nhi và Hứa Triển Vọng bước vào thì bà Hứa vội vàng nói: “Tịnh Nhi, Khiết Thần đâu rồi? Khiết Thần không về cùng con à?”
Ông Hứa dù không nói gì nhưng sắc mặt cũng tỏ ra căng thẳng.
Sau khi kết hôn, lần đầu tiên về nhà bố mẹ vợ.

Nếu như Khiết Thần không về cùng Hứa Tịnh Nhi thì đúng là tình cảm giữa hai vợ chồng chẳng tốt đẹp gì.

Vậy thì chỗ dựa của nhà họ Hứa không còn được vững chãi nữa.
Hứa Tịnh Nhi chưa nói gì thì Triển Vọng đã bốc hỏa: “Bố mẹ, trong mắt mọi người chỉ có kẻ đó thôi sao? Chị vừa mới về, mọi người không hỏi một câu chắc? Người không biết là tưởng người đó mới là con ruột của bố mẹ đó.

Bố mẹ cũng chỉ muốn người ta là con bố mẹ thôi đúng không!”
Bà Hứa bị con trai bật lại thì cười ái ngại.

Lúc này bà mới nhìn Hứa Tịnh Nhi: “Tịnh Nhi ngồi đi, để mẹ xem con nào!”
Ông Hứa ho khụ khụ rồi quay qua dặn dò người làm: “Đưa bánh ngọt mà cô chủ thích ăn nhất lên”.

Người làm đáp lại: “Vâng thưa ông”.
Triển Vọng cùng Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống.

Khiết Thần bèn bước vào.

Bà Hứa bỗng đứng bật dậy, nhanh chóng đi tới đón: “Khiết Thần, con tới rồi, mẹ và bố đều đang đợi con đây”.
Khiết Thần lịch sự gật đầu, kêu lên: “Mẹ vợ”, rồi lại nhìn ông Hứa: “Bố vợ”.
“Ngoan lắm!”, bà Hứa hết giận liền, cười dãn cả nếp nhăn: “Khiết Thần, qua đây ngồi”.
Bà Hứa dẫn Khiết Thần vào trong ghế sô pha ở phòng khách.

Thấy Hứa Triển Vọng ngồi cạnh Hứa Tịnh Nhi không có ý đứng dậy nhường chỗ thì bà ra hiệu cho cậu.

Nhưng cậu cũng coi như chẳng nhìn thấy gì, thế là bà đành phải mời Khiết Thần ngồi một mình một bên.
Người giúp việc mang bánh và trà lên.
Bà Hứa hàn huyên vài câu.

Do mục đích lần này là để gắn kết tình cảm giữa con trai và Khiết Thần nên bà nhìn Hứa Triển Vọng và nhắc nhở: “Triển Vọng, gọi anh đi”.
Triển Vọng nhếch miệng, uể oải ngước nhìn Khiết Thần và gằn lên từng chữ: “Anh ta là ai vậy, con không quen!”
“…”
“…”
Ông bà Hứa nhìn nhau.
Ngay sau đó bọn họ sợ hãi nhìn Khiết Thần như sợ anh sẽ tức giạn.

Bà Hứa cười trừ, cố nặn ra một câu: “Thằng bé này từ nhỏ đã được bố mẹ cưng rồi, Khiết Thần, con đừng để ý nhé”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi