CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI


Cố Khiết Thần dừng bước chân.
Đôi mắt đen của anh rơi lên bóng lưng mảnh khảnh của Hứa Tịnh Nhi.

Anh không thấy biểu cảm của cô lúc nói ra câu đó, chỉ im lặng nhìn, hơi xuất thần.
Dù câu nói đó vẫn chỉ là lời nói dối, anh lại cảm thấy… ngọt ngào như kẹo mạch nha.

Đêm dần khuya.
Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi chào tạm biệt ông bà Hứa.

Bà Hứa nhìn vết thương trên mặt Cố Khiết Thần và con trai mình, vừa nóng lòng vừa lo lắng, chỉ đành kéo Hứa Tịnh Nhi qua, nhỏ giọng dặn dò: “Khiết Thần ăn bữa cơm này chắc chắn không vui vẻ gì, đợi về nhà rồi con dịu dàng một chút, để cậu ấy nhanh nguôi giận, biết chưa?”.
“Em con còn nhỏ, không hiểu chuyện đã đành, con là chị dù gì cũng phải hiểu chuyện chứ đúng không?”.
Dừng một lúc, bà ấy nhìn gương mặt không cảm xúc của Hứa Tịnh Nhi, tận tình khuyên bảo: “Mẹ cũng vì muốn tốt cho hai chị em con.

Tịnh Nhi, con phải nghe lời!”.

Nghe lời…
Cô đã bao giờ không nghe lời chứ?
Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng cười, không đáp vâng dạ, cũng không phủ định, chỉ nói: “Bố, mẹ, Triển Vọng, bọn con đi trước đây, mọi người đừng tiễn nữa”.
Hứa Triển Vọng đương nhiên không nghe, ôm vai Hứa Tịnh Nhi đi ra ngoài, tránh để bà Hứa nói thêm dài dòng.
Cố Khiết Thần gật đầu với ông bà Hứa, cũng sải bước rời đi.
Ngồi vào xe rồi, Hứa Triển Vọng nhoài người qua cửa sổ ở ghế lái, hai mắt nhìn chằm chằm Cố Khiết Thần, buông lời đe dọa: “Không được ăn hiếp chị tôi, nếu không, tôi sẽ dẫn chị ấy cao bay xa chạy!”.
Cố Khiết Thần hạ cửa sổ xe xuống, nhếch mép cười: “Chìa khóa xe anh để ở phòng em rồi, xe ở trong gara của anh, thích thì em có thể đến lấy bất cứ lúc nào”.
Hứa Triển Vọng cười khà khà hai tiếng, vẻ mặt như muốn nói “ông đây khinh, đừng mơ mua chuộc tôi”.
Cố Khiết Thần liếc nhìn cậu, mỉm cười nhàn nhạt, sau đó khởi động xe, đạp chân ga, lái xe ra khỏi nhà họ Hứa.

Trong chung cư.
Hứa Tịnh Nhi tắm rửa xong, nhìn thấy Cố Khiết Thần cũng đã tắm rửa xong, trên người chỉ khoác áo tắm rộng rãi ngồi ở cuối giường.

Bên tay phải anh xách một hộp đựng dụng cụ y tế, vẻ mặt ngoan ngoãn chờ đợi.
Anh nhìn chằm chằm cô, cô đi đến đâu là dõi theo đến đó.


Dù anh không nói gì, ý đồ cũng rất rõ ràng.
Hứa Tịnh Nhi bị ánh nhìn của anh làm cho mất tự nhiên, chăm sóc da cũng không thể chuyên tâm được.

Cuối cùng cô không thể không đặt tinh dầu xuống, đi tới ngồi bên cạnh anh, mở hộp y tế ra.
Nói thế nào cũng là em trai cô đánh Cố Khiết Thần bị thương, mà em trai cô là vì cô, nên cô bôi thuốc cho anh xem như chuộc lỗi.
Vết thương của Cố Khiết Thần nặng hơn Hứa Triển Vọng, mặc dù động tác thoa thuốc của cô đã cố gắng nhẹ hết mức, nhưng trên trán anh vẫn toát mồ hôi hột.

Anh thì nhiều lắm cũng chỉ nhíu mày, không la đau một cách khoa trương như Hứa Triển Vọng.
Cũng phải, Cố Khiết Thần luôn như vậy, anh luôn che giấu mình rất kỹ, khiến người ta không nhìn thấu anh đang nghĩ gì.
Ngay cả khi anh tỉnh lại sau vụ tai nạn, trong thời gian hồi phục, rõ ràng nhiều lúc anh rất khó chịu, rất đau, nhưng anh chỉ dùng sức nắm tay cô, từ đầu đến cuối không la đau câu nào.
Lúc đó, cô cảm thấy đau lòng thay anh, luôn nói: “Cố Khiết Thần, nếu anh đau thì đừng cố chịu đựng, anh cứ hét lên, có em ở đây mà”.
Hứa Tịnh Nhi chìm vào hồi ức, không hề ý thức được mình bất tri bất giác đã nói ra câu đó.

Đợi đến khi cô hoàn hồn lại, cô đã bị anh ôm eo kéo vào lòng, môi anh đã hôn xuống môi cô.
Hứa Tịnh Nhi mở to hai mắt, đẩy anh ra theo phản xạ.

Giây sau, Cố Khiết Thần thuận thế đè cả người cô xuống giường.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi