CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 215

Cô vỗ vào sofa, tỏ ý bảo cô Lâm ngồi xuống, vẻ mặt khiêm tốn nhờ chỉ dạy: “Lâm lão tiền bối, xin hãy chỉ giáo!”.

Cô Lâm không lau sàn nữa, ngồi xuống, khẽ ho hai tiếng mới nói: “Chỉ giáo thì không dám, nhưng tôi có thể chia sẻ cho cô một ít kinh nghiệm sống”.

Hứa Tịnh Nhi lập tức lấy giấy bút ra.

Sau khi nghe xong kinh nghiệm sống của cô Lâm, gương mặt Hứa Tịnh Nhi đỏ lên. Cô Lâm vỗ vai cô, tổng kết một câu: “Sư phụ dẫn nhập môn, tu hành tùy mỗi người, cô chủ, hwaiting!”.

Cô Lâm, cô chạy theo trào lưu như vậy là nghiêm túc đấy à?

Buổi tối.

Cố Khiết Thần nằm trên giường như tối hôm qua, nhắm mắt ngủ.

Hứa Tịnh Nhi lại như kiến bò trên chảo nóng, muốn thực hiện cách của cô Lâm đưa ra nhưng thực sự là không làm được. Cô vô cùng băn khoăn, trằn trọc trở mình.

Nửa tiếng sau, có lẽ Cố Khiết Thần bị cô làm ồn, không nhịn được nữa mở mắt ra. Đôi mắt đen lạnh lùng liếc sang, giọng nói cất lên cũng rất lạnh: “Hứa Tịnh Nhi, cô có ngủ không?”.

Hứa Tịnh Nhi bị ánh mắt ấy dọa cho rụt đầu lại, gần như sắp từ bỏ, nhưng giây phút cuối cùng, cô vẫn hét lên: “Ngủ!”.

Sau đó, cô bỗng ngồi dậy, bổ nhào lên người Cố Khiết Thần.

Cố Khiết Thần không đổi sắc mặt nhìn Hứa Tịnh Nhi như con bạch tuộc quấn trên người mình, giọng nói vẫn rất bình thản: “Cô muốn làm gì?”.

Hứa Tịnh Nhi ở trước ngực anh ngẩng đầu lên, cọ sát trên người anh, cọ đến khi tầm nhìn ngang với mắt anh, cô mới hé đôi môi hồng hào căng mọng ra, nói rất nhỏ: “Tôi muốn… thì thầm bên gối”.

Cũng không biết là anh không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, hay là bị câu nói thẳng của cô làm kinh ngạc, ánh mắt Cố Khiết Thần sững sờ, ánh sáng nơi đáy mắt ảm đạm, nhất thời không nói gì.

Hứa Tịnh Nhi cũng lấy hết dũng khí mới dám nhào qua, hơn nữa nói ra lời xấu hổ như vậy, cô cũng không thể dự đoán được Cố Khiết Thần sẽ phản ứng thế nào. Lúc này, tim cô đập nhanh, vô thức cắn môi, cực kỳ thấp thỏm bất an.

Đèn trong phòng ngủ đều đã tắt, chỉ có ánh trăng bạc xuyên qua cửa sổ, bóng đêm làm tăng thêm cảm xúc của con người. Hứa Tịnh Nhi căng khẳng đến mức tim trong lồng ngực sắp nhảy ra ngoài.

Khoảng một phút sau, cuối cùng Cố Khiết Thần cũng lên tiếng.

Anh liếc nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười nhạt, giọng nói hơi trầm thấp, lộ ra chút khàn khàn ấm áp: “Vậy cô thử xem”.

Thử xem…

Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, kìm nén sự căng thẳng của mình, sau đó ghé miệng đến bên tai anh, khe khẽ thổi vào tai.

“Hứa Tịnh Nhi”, giọng nói của Cố Khiết Thần lại vang lên, lại thấp hơn một chút: “Cô chỉ có chút bản lĩnh vậy thôi sao?”.

Theo ý nghĩa mặt chữ, đây gọi là “thì thầm bên gối”?

Hứa Tịnh Nhi chỉ muốn lừa gạt qua ải chớp đôi mắt đen láy, sau đó nhíu mày, có chút băn khoăn không biết bắt đầu từ đâu.

Mối tình đầu của cô là Cố Khiết Thần, đêm đầu tiên cũng là Cố Khiết Thần, n đêm tiếp theo cũng là Cố Khiết Thần, không có người đàn ông nào khác. Trừ lần cô chủ động hôn Cố Khiết Thần sau khi uống rượu ba năm về trước, những lần khác đều là Cố Khiết Thần chủ động.

Bây giờ bảo cô chủ động, cô thật sự chỉ là một người mới, không hiểu gì cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi