Chương 240
Hứa Tịnh Nhi vứt điện thoại qua một bên đi thay đồ. Cô mím môi vài giây, cuối cùng chọn một chiếc áo phông và váy jean. Sau khi thay xong, cô ngồi xuống, trang điểm nhẹ nhàng, buộc tóc đuôi ngựa trông vô cùng thuần khiết.
Cô đứng trước gương, nhìn mình. Sau đó kéo áo phông xuống vai để lộ ra xương quai xanh. Cô gái ngoan nhanh chóng biến thành một cô gái đầy vẻ hoang dã.
Hứa Tịnh Nhi nhếch miệng. Cô sửa soạn xong bèn xách túi xuất phát.
Tới quán bar, trợ lý xinh đẹp số một của Dung Vương đón cô. Theo như những gì Hứa Tịnh Nhi điều tra, cô biết được cô gái kia tên là A Mỹ. Người này theo Dung Vương cũng đã nhiều năm. Cô ta có nước da trắng và đôi chân dài thẳng tắp. Chỉ có điều Hứa Tịnh Nhi mơ hồ cảm thấy sắc mặt cô ta có phần tiều tụy. Dù đã được che phủ kỹ bởi lớp phấn dày thì cô vẫn có thể nhận ra được.
Dọc đường A Mỹ không nói gì nhiều với cô, chỉ dẫn cô tới một căn phòng coi như đây là nhiệm vụ.
Sau khi cô bước vào thì liếc thấy A Mỹ do dự định nói gì đó. Nhưng đến cuối cùng cô ta đã lựa chọn im lặng và quay người rời đi.
Trong phòng là những cặp đôi trai gái vô cùng náo nhiệt.
Bọn họ đều đang quẩy rất sung. Thấy Hứa Tịnh Nhi, một người đàn ông bèn huýt sáo, trêu chọc: “Lại thêm một người đẹp tới từ đâu thế này? Tinh khiết tới mức tôi mà nhìn mà cứ là tiểu tiên nữ đấy!”
Hứa Tịnh Nhi cười ngượng ngùng: “Cảm ơn quá khen, anh cũng rất đẹp trai!
“Khéo nói quá. Qua đây ngồi nào…”, người đàn ông đứng dậy gọi Hứa Tịnh Nhi. Dung Vương ở bên cạnh bèn lên tiếng: “Đó là fan của tôi, tới tìm tôi. Anh tránh qua chỗ khác”.
Người đàn ông bị Dung Vương đẩy ra, cố ý ngã xuống ghế, ôm ngực kêu rên: “Lại là fan trung thành của anh đúng không? Ôi đau lòng quá”.
Dung Vương ngậm xì gà, phả ra một ngụm khói, so với hình tượng đầy khí chất, nho nhã thường ngày của anh ta thì khác một trời một vực. Anh ta bỏ thuốc xuống, búng tay và ngà ngà nói với Hứa Tịnh Nhi: “Tới đây”.
Hứa Tịnh Nhi ngây ngô đi tới, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ta. Sau đó cô cảm nhận được ánh mắt của Dung Vương đang lướt nhìn dọc cơ thể mình chẳng chút giấu giếm. Anh ta đưa một chiếc ly và rót rượu cho cô.
Hứa Tịnh Nhi nâng ly rượu với vẻ vinh hạnh. Cô cười tươi như hoa: “Anh đích thân rót rượu cho tôi. Hạnh phúc quá, tôi không nỡ uống nữa”.
Dung Vương tỏ ra hài lòng với vẻ sùng bái và si mê của cô dành cho mình: “Yên tâm uống, muốn bao nhiêu tôi đều rót cho cô”.
Dung Vương cũng rót cho mình một ly. Anh ta cụng ly với cô, uống cạn một cách thoải mái. Hứa Tịnh Nhi thấy vậy mới uống theo.
Uống xong vài ly, Hứa Tịnh Nhi bắt đầu ôm trán, yếu ớt nói: “Tôi không biết uống rượu.. chóng mặt quá…Anh Dung Vương đừng cười tôi nhé”.
“Sao tôi lại cười cô được. Cô xinh đẹp thế này, say lại càng xinh hơn. Tôi thích”.
Dung Vương sà tới, quàng tay qua, cố tình vuốt ve bờ vai của cô. Anh ta cười vô cùng nham hiểm. Đôi mắt bắt đầu nhìn láo liên.
Anh ta áp sát lại. Hơi rượu phả vào mặt cô. Hứa Tịnh Nhi vẫn mỉm cười nhưng từ sâu trong đôi mắt đã ánh lên vẻ ghê tởm.
Cô khéo léo ngồi xích qua, cười như không cười nói bằng vẻ ngượng ngùng: “Anh Dung Vương, anh gần tôi như vậy…tôi sắp không thở được nữa rồi. Tôi…tôi muốn đi nhà vệ sinh rửa mặt, có được không?”