CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 242

Cái gì mà thần tượng khí chất…Trước mặt đám đông thì ra dáng con người, rồi ra vẻ ngây thơ vô số tội. Sau lưng thì không khác gì các phần tử quấy rối phụ nữ vô cùng ghê tởm.

Dung Vương hình như không chờ đợi thêm được nữa. Cuối cùng thì anh ta đứng dậy, đi tới nhà vệ sinh và gõ cửa. Anh ta hỏi bằng giọng vô cùng quan tâm: “Cô vẫn ổn chứ? Không phải là say tới mức ngã luôn trong đó rồi đấy chứ? Có cần tôi vào dìu không?”

Hứa Tịnh Nhi ép sát vào cửa, hai tay siết chặt. Cô hít một hơi thật sâu. Cuộc chiến này đã bắt đầu thì cô phải đánh tới cùng vậy.

Hứa Tịnh Nhi quay người, kéo cửa ra và ghì tay lên trán, ra vẻ chếnh choáng khó chịu. Giọng nói của cô có phần yếu ớt: “Ngại quá anh Dung Vương, hình như tôi say thật rồi…”

Thấy vậy, đôi mắt Dung Vương ánh lên vẻ đắc ý. Anh ta đưa tay ra dìu cô về phía ghế sô pha.

“Say rồi phải không? Nào nào, ngồi xuống nghỉ ngơi xíu nhé”.

Hứa Tịnh Nhi cố gắng chịu đựng để cho anh ta tiếp xúc da thịt. Cô ngồi xuống.

“Giờ đỡ hơn chút nào chưa?”

“Vẫn chóng mặt lắm…”

Dung Vương cười tà ma: “Do cô uống ít quá đấy. Uống nhiều chút thì sẽ không dễ say như vậy đâu. Tôi có thể dạy cô”.

Vừa nói, anh ta vừa nâng ly rượu của Hứa Tịnh Nhi lên, đưa về phía cô: “Cô cứ yên tâm uống. Dù có gục thì vẫn có tôi ở đây. Tôi sẽ chăm sóc cho cô, nào!”

Hứa Tịnh Nhi giả vờ khó chịu. Cô từ chối: “Uống nữa là tôi sẽ nôn mất”.

“Cô chẳng nể tôi chút nào sao? Hay là, cô muốn tôi cầm ly cho cô? Được, vậy tôi giúp cô uống nhé”.

Dung Vương cứ nói, căn bản không để Hứa Tịnh Nhi có cơ hội từ chối. Ly rượu được đưa tới sát miệng cô.

Hứa Tịnh Nhi nhạy cảm nhận ra ánh ánh mắt Dung Vương đã ánh lên sự cảnh giác và hoài nghi. Dù sao thì nếu là fan cuồng thật sự, sao có thể từ chối thần tượng đưa rượu lên tận miệng thế kia chứ.

Hơn nữa, Dung Vương làm chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Trước giờ anh ta không bao giờ bị tóm gáy, đương nhiên anh ta sẽ phải cẩn thận hơn.

Nếu như cô không uống thì sẽ bị Dung Vương phát hiện ra…Không vào hang cọp sao bắt được cọp đây?

“Anh đã vậy thì đương nhiên tôi phải uống rồi”, Hứa Tịnh Nhi cười ngọt ngào hé miệng uống một ngụm.

Cùng lúc này Hứa Tịnh Nhi lẳng lặng thò tay vào trong túi xách bên cạnh mình. Sau khi sờ được điện thoại, cô nhanh chóng ấn nút điện thoại mà trước đó đã ghi âm.

Tiếng chuông vang lên. Hứa Tịnh Nhi thuận thế nói: “Có điện thoại, anh Dung Vương. Tôi đi nghe máy một chút…”

Sau khi xác nhận cô đã uống rượu và cho rằng cô đã là món đồ trong tay mình thì Dung Vương hào phóng nói: “Nhanh lên nhé, tôi đợi”.

Hứa Tịnh Nhi chộp lấy túi của mình, mỉm cười sau đó cất bước đi ra khỏi căn phòng.

Cửa vừa đóng lại cô lập tức thò tay vào móc họng, ép mình phải nôn ra ngụm rượu vừa uống. Dù cô miễn cưỡng nôn ra được một ít nhưng vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng. Chút sức tàn cũng đang dần biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi