CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 244

Hứa Tịnh Nhi cố gắng mở mắt theo bản năng nhưng mí mắt cô nặng trĩu, không thể nào mở lên nổi. Tay cô cũng muốn giãy ra nhưng cả người cứ như đeo chì.

Sau đó, hình như cô bị ai đó đặt lên một chiếc giường mềm mại. Hình như có người gọi cô. Hình như tất cả chỉ là những suy nghĩ tự phát trong cơn mộng mị. Bất chợt, cô cảm thấy nóng vô cùng. Cơn nóng trỗi dậy từ trong cơ thể, lan ra khắp người như nuốt chửng lấy toàn bộ ý thức của cô.

Cô muốn giải nhiệt. Tay cô sờ soạng và chộp phải thứ gì đó giống như một miếng đá lớn. Cô cứ thế bị hấp dẫn bởi thứ đó rồi nhào tới, ôm chặt lấy.

Thứ đó ban đầu còn giãy giụa, nhưng cũng không biết là do cô ôm chặt quá hay sao mà cô lúc sau cô cảm thấy cơ thể mình cũng bị đè chặt.

Rồi cô bị hôn, một nụ hôn mãnh liệt khiến cô như muốn tắt thở. Cô vốn đã nóng tới mức ngột ngạt, giờ thì cảm giác như sắp gặp ông bà tới nơi.

Bản năng sinh tồn khiến cô dùng hết sức đẩy thứ kia ra. Hay tay cô bị ghìm chặt, đè lên đỉnh đầu. Nụ hôn từ môi cô lướt dọc xuống cổ và xuống bên dưới.

Hứa Tịnh Nhi cảm thấy toàn thân mỗi lúc một nóng, giống như có ai đang nướng chín cô. Mỗi lần cô muốn thoát ra thì đều bị một bàn tay vô hình đè chặt. Cuối cùng, cô cảm thấy mình không khác gì một mồi lửa.

Lúc Hứa Tịnh Nhi tỉnh lại thì đầu óc vô cùng hỗn độn. Cô nằm đơ người một hồi lâu. Lúc này ký ức mới bắt đầu được lắp ghép lại.

Dù cô chỉ nhớ được lúc mình trốn trong nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng đạp cửa của Dung Vương sau đó mọi thứ trở nên mơ hồ thì trong đầu cô vẫn còn hiện lên những mảnh vỡ khác. Cộng thêm với cảm giác đau nhức toàn thân lúc này.

Cô là người từng trải, nên biết ngay là mình đã trải qua chuyện gì.

Hứa Tịnh Nhi ôm chăn, ngồi dậy một cách khó khăn. Hai tay cô siết chặt, gân xanh nổi lên cả sau lưng. Mặt cô đỏ au đầy sát khí.

Xem ra…tình huống xấu nhất đã xảy ra rồi…Cô đã bị xâm hại rồi.

Cánh cửa đột nhiên mở ra. Có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào. Rất gần. Hứa Tịnh Nhi không hề ngẩng đầu. Cô cứ nhìn xuống, cô gắng giấu đi sát ý trong đôi mắt mình.

Người này dừng bước bên cạnh gường. Hứa Tịnh Nhi có thể cảm nhận được anh ta đang nhìn mình. Âm trầm, u ám! Cô cắn môi, không biết có nên quyết một trận với tên súc sinh này không. Đúng lúc này giọng nói của người đàn ông vang lên

“Cô cũng biết sợ rồi sao?”

Giọng nói lạnh lùng đầy chế nhạo còn mang cả chút giận dữ.

Hứa Tịnh Nhi giật mình, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông. Cô đơ người tầm một phút.

Cô cứ nhìn trân trân. Nhìn anh mặc áo tắm, trên đầu vẫn còn ướt nhẹp. Chắc chắn là anh vừa tắm xong.

Sau đó cô nhanh chóng lướt nhìn căn phòng. Đây là phòng của khách sạn.

Dù không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi cô mất đi ý thức nhưng với tình huống hiện tại thì xem ra…Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn, run rẩy vang lên: “Cái chuyện đó là tôi…làm với anh sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi