CỐ TỔNG LẠI PHÁT ĐIÊN RỒI

Chương 252

Kỹ năng lái xe của Hứa Tịnh Nhi cũng không tệ. Dù sao thì cô cũng làm nghề săn tin, hơn nữa chiếc xe nhỏ bé này của cô…khụ..khụ…thôi được…chiếc xe to to này của cô chính là do Khiết Thần tặng năm xưa khi cô thi đỗ bằng lái.

Ba năm trước cô ra nước ngoài. Chiếc xe được để trong hầm xe nhà họ Hứa. Sau khi cô về, do không có tiền mua xe mới nên đành mặt dày sử dụng nó.

Vì vậy xe đương nhiên là xe tốt, chạy đương nhiên rất mượt và nhanh. Hơn nữa còn có thể kéo dãn khoảng cách với đoàn xe kia.

Chỉ có điều, chiếc xe mà Cố Tuyết đang ngồi cũng là xe xịn, còn là xe thể thao. Cô ta cũng đạp chân ga, trong nháy mắt đã đuổi sát ngay sau xe của Tịnh Nhi.

Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng gạt đi những hồi ức quá khứ. Cô nín thở, tập trung tinh thần, quay tay lái rẽ qua bên trái. Nếu không, để Cố Tuyết vượt lên được thì chắc chắn sẽ ép cô dừng lại.

Cố Tuyết làm gì không nhận ra ý đồ của Tịnh Nhi. Cô ta cười xùy. Đang định rẽ theo thì bỗng nhiên có một đoàn xe không biết từ đâu lao ra khiến cho lối rẽ trái bị tắc cứng.

Cố Tuyết buộc phải phanh gấp, đầu đập mạnh vào vô lăng, đau tới mức chảy cả nước mắt.

Những chiếc xe đuổi theo phía sau cũng y như vậy. Tất cả đều phanh gấp. Ai cũng bị đập người về phía trước theo quán tính. Nếu không bị đập đầu thì cũng bị đập tay đập chân.

Chiếc xe cuối cùng còn không kịp phanh lại cứ thế lao thẳng vào đuôi xe phía trước. Rồi chiếc trước lại đập vào chiếc đằng trước nữa, và cứ thế đập và đuôi xe của Cố Tuyết.

Đầu của Cố Tuyết lại bị đập một lần nữa vào vô lăng, sưng thành một cục.

Cô ta nghiến răng, giận tới mức bại hoại. Cố Tuyết bước xuống xe, giậm giày cao gót đi về phía chiếc xe màu đen trước mặt. Cô ta tức giận gầm lên: “Tên mắt mù nào dám ngáng đường của bà đây vậy? Chán sống rồi phải không?”

Cửa kính phía sau mở xuống, khuôn mặt người đàn ông làm điên đảo chúng sinh bỗng hiện ra.

Khí thế hùng hổ ban đầu của Cố Tuyết lập tức thay đổi. Cô ta giống như chuột nhỏ gặp phải mèo. Khí thế lúc nãy tắt ngấm. Cô ta nuốt nước bọt mấy lần rồi mới miễn cưỡng nặn ra được một câu lý nhí đầy yếu ớt: “Anh Khiết Thần…”

Khiết Thần quay qua, nhìn cô ta bằng vẻ thờ ơ. Anh thản nhiên lên tiếng: “Vừa rồi em nói gì?”

“…”

Cố Tuyết lập tức lắc đầu: “Em…em chẳng nói gì cả. Chẳng nói gì cả!”

Cô ta rất thích, cũng rất tôn sùng người anh họ này. Thế nhưng cô ta cũng rất sợ bộ dạng lạnh như băng của anh. Lần trước cô ta bị anh đẩy xuống hồ, về bị ốm mất cả nửa tháng.

Khiết Thần cứ nhìn cô ta, không nói gì.

Thêm hai giây nữa, Cố Tuyết tự động cúi mặt, nhận lỗi: “Anh Khiết Thần, em xin lỗi. Em sai rồi. Em đúng là chán sống rồi”.

Đám tài xe ở những xe phía sau đều bước xuống. Ai cũng nghênh ngang: “Lái xe kiểu gì vậy? Xe của chúng tôi tông thành một nhùi rồi. Hôm nay phải giải quyết cho đang hoàng, nếu không đừng hỏng bỏ qua nhé!”

Nhìn thấy xe của Khiết Thần cũng với những xe phía sau đều là xe xịn. Có vẻ anh là người có tiền, hơn nữa đồng hồ đeo trên tay anh cũng có giá trên trời.

Thế là đám tài xế nhìn nhau, tất cả đều thầm nghĩ đúng là con cừu béo. Phải làm sao để vặt lông đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi